☆ “Nghiệt đồ! Vi sư nuôi dạy ngươi nhiều năm như vậy mà ngươi dùng cách này để báo đáp ta sao?!”
Nam tử đáng thương nhìn y, “Sư phụ… một lần cũng không được sao?”
“Không được! Ngươi có nhớ sư môn dạy cái gì không?!”
Nam tử không tình nguyện trên người y đứng dậy, ôm quyền nói: “Nhớ ạ, sư phụ ở trên…”
Còn chưa nói hết đã bị hạ gục, “Đồ nhi thông minh, còn nhớ ai ở phía trên là tốt rồi…”
☆ Đêm đã khuya, hắn vốn muốn lấy sách y để xem, nhưng Long thể Thánh thượng bất an nên truyền ngự y, hắn ôm hòm thuốc vào cung không chút nghi ngờ. Nhưng người trước mặt rõ ràng sinh khí dồi dào, hoàn toàn không có chút gì gọi là bệnh. Bất đắc dĩ đẩy đẩy người toàn thân hoàng bào, “Hoàng thượng, Long thể của người không khỏe chỗ nào?” Hoàng đế đau không dậy nổi trái lại hết sức mị hoặc mà gặm cắn cổ hắn, lại ghé sát vào tai hắn nhẹ giọng trêu đùa, “Trẫm có lửa trong người không tắt, đang muốn ngươi giúp trẫm hạ hỏa…”
☆ “Bạn học, chờ người à?”
“Ừ, mua đá bào cho người yêu.”
Cậu ngạc nhiên, cười ha ha: “Đừng đùa, mùa đông ai lại đi ăn cái đó, lỡ bị đau thì sao!”
Đang nói thì thấy có một cô gái vẫy tay về phía hai người. Khuôn mặt cậu có chút cứng nhắc. Cậu bình tĩnh nhìn anh, nói: “Anh cũng nhanh tới chỗ cô ấy đi.”
Anh gật đầu, xoay người rời đi. Cô gái tới gần hỏi: “Anh họ, kia là ai vậy?”
“Người quan trọng nhất.”
☆ “Chỉ với diện mạo này mà cũng có thể làm mẫu nghi thiên hạ?” – “Nữ công không biết? Vụng về muốn chết.”
Hắn đứng trước đám tú nữ mới vào cung châm biếm, công công bên cạnh vội vàng nói, “Tướng gia, nếu ngài ở đây ghen tuông thì cứ nói…”
“To gan!”
“Bẩm tướng gia, đây là lời Hoàng thượng nói, ngài còn ra lệnh đêm nay ngài thị tẩm.”
“Khốn! Lão tử mặc kệ.”
☆ Y là họa nhân tài ba, trời cao, sông núi, cây cỏ, chim muôn đều có thể vẽ đẹp như thật, nhưng lại không bao giờ vẽ người. Bao nhiều kẻ vung tiền nhưng chỉ đổi lại sự thất vọng mà về, chỉ vì một câu y nói, “Tại hạ từng thề, chỉ vẽ duy nhất một người.” Người tao nhã như vậy, ai cũng không cố miễn cưỡng, chỉ nói y tình quá đậm. Y cười, cho dù người kia một thân quân phục chết trận nơi sa trường thì sao? Y đã đợi nửa đời rồi, cũng không ngại đợi tiếp quãng thời gian còn lại.
☆ Tôi ngồi trên giường nhìn người đàn ông trước mặt, sợ hãi nói: “Hôm nay không được, đến kỳ rồi.”
Hắn cởϊ áσ sơ mi ra, cúi người đè tôi xuống: “Bớt nói nhảm!”
Hu… Khốn nạn! Sau đó, hắn dựa vào đầu giường hút thuốc, tôi nằm úp trên giường yếu ớt nói: “Ài, nói anh nghe cái này, hình như em mang thai rồi.”
Hắn lé mắt: “Em không phải tới kỳ hay sao?”
Tôi nghẹn họng: “À…”
Hắn vứt tàn thuốc, quay lại hung dữ nói: “Em vờ làm đàn bà cũng không ngăn anh đánh chết em!”
☆ Hắn từ nhỏ bướng bỉnh, ỷ có sư huynh vì hắn giải quyết hết thảy rắc rối. Sau đó sư huynh có hôn sự, trong lòng hắn khó chịu. Lại nghe nói Văn tiểu thư kia đã có người trong lòng, sớm cùng người đó quyết định chung thân đại sự, hắn vốn không muốn hôn lễ được tiến hành thuận lời nên lén thả nàng đi, thầm nghĩ, “Tân nương đã chạy rồi, xem thử huynh cưới ai!” Không ngờ nghe thấy tiếng cười khẽ, thân thể ấm áp dán vào sau lưng hắn: “Sư đệ, để người chạy mất, đệ có nghĩ phải đền cho ta một tân nương khác hay không?”bg-ssp-{height:px}
☆ “Thừa tướng chết tiệt! Trẫm tru di cửu tộc ngươi!”
“Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần là cô nhi nên không có cửu tộc.”
“Trẫm cắt lương bổng của ngươi!”
“Tiền tài là vật ngoài thân, vi thần cũng không mấy để ý.”
“Trẫm… trẫm ngày mai lại tuyển một trăm phi tử!”
Thừa tướng thở dài, đem hoàng đế mặt đỏ bừng ôm vào lòng, “Vi thần sợ rồi, bệ hạ rốt cuộc muốn thần như thế nào đây?”
“Ngươi! Ngươi sau này phải cho trẫm ở phía trên!”
☆ “Anh, ở sát vách có một anh đẹp trai vừa từ chối người đẹp, anh ta rất thương vợ đó.”
“Ừ? Phải không?”
“Anh xem, anh ta cưới người kia là yêu “mãi mãi”. A! Anh, anh nói thử coi trên đời này có “mãi mãi” hay không?
“Con nít ranh đoán mò cái gì hả…”
“Anh là bác sĩ mà không hiểu gì cả…”
“Thế gian này có “mãi mãi” hay không thì anh không biết, những người khác đều đã gặp qua, bảy năm trước lại cứu giúp một thằng nhóc…”
☆ Trên mặt hắn có chút hồng, tay cầm chặt bầu rượu, tay nắm vai y nói, “Thừa tướng, ta thích ngài.”
Y vung người, lạnh lùng nói, “Đại chiến sắp đến, xin tướng quân chớ tồn tại tạp niệm trong lòng.”
Tướng quân ngạc nhiên buông tay, thừa tướng xoay người rời đi, y nghe thấy tiếng cười lớn bi thương của người kia, “Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi()“
Đại quân chiến thắng trở về, thừa tướng đứng ở cửa thành đón, nhưng không thấy cố nhân quay lại.
()Hai câu trên nằm trong bài “Lương Châu từ” (từ biệt Lương Châu) của Vương Hàn. Ta dịch thế này:
Bồ đào cùng chén lưu ly ấy
Tỳ bà giục ngựa, rượu còn đây
Say nơi sa trường người chớ mỉa
Xưa nay chinh chiến mấy ai về.
//, Thứ sáu