Lần ngã cầu thang, có lẽ là do tôi mệnh số chưa dứt hoặc là ông trời nghe được chấp niệm tôi đối với anh nên tôi cầm được một mạng trở về.
Từ kính soi nhỏ, tôi đưa tay sờ lên vết thương khâu mười mấy mũi từ sau đỉnh đầu kéo đến phía sau đầu, thử vén lên tóc, trong gương hài tử gương mặt tái nhợt trắng bệch thiếu sức sống lộ ra.
Trên trán nhỏ xinh xắn một miệng vết thương dữ tợn kéo dài đến chân mài bên trái, may mắn thường ngày tôi dùng tóc che đi nửa gương mặt nên chút này thương tích coi như không sao.
Nhéo thử bột băng bó trên tay phải, tôi có chút tính toán trong lòng.
Cố Tiếu Đông nhiều lần dò hỏi ai là người gây ra, lại nghiêng đầu một chút liền bắt gặp hình bóng nhỏ bé run rẩy sau cánh cửa bệnh viện.
Cố Niệm, anh rất sợ đúng không?
Tôi cười quỷ dị, mắt âm u tham lam nhìn anh thật nhiều lần rồi mới giả vờ yếu ớt như cũ trả lời ông ta: " Là con không cẩn thận nên mới ngã thôi ạ! "
Cố Tiếu Đông cũng không thật sự đi đòi công đạo gì, chẳng qua lần này nháo đến báo chí rầm rộ nên mới giả vờ hỏi.
Nhưng không sao, tôi chỉ quan tâm hạt mầm tôi cố tình rải ở trong lòng anh sẽ nảy mầm hay không thôi!
...
Không ngờ, nháo lần đó anh liền tránh mặt tôi suốt mười mấy năm liền.
Kế hoạch tôi coi như thành công cốc, gặp anh còn khó hơn lên trời thì làm sao thành công trói buộc anh.
Tôi luôn nghĩ, chúng ta là anh em chung một nhà, anh cùng lắm chỉ tránh tôi được thêm vài năm, chờ vài năm sau anh kế thừa công ty Cố Tiếu Đông còn không trở về sao?
Nhưng trăm triệu không ngờ đến, lúc tôi cao trung năm nhất, anh học năm nhất đại học kinh tế quốc dân cuối cùng cũng chịu gặp tôi, hào phóng dắt tay thêm một cô bạn gái về nhà.
Cô ta hoàn toàn không chỗ nào xứng với anh cả, điểm nào cũng không xứng với anh vậy mà cả anh lẫn mẹ anh đều cười trông thật vui vẻ.
Cố phu nhân sắc mặt hồng hào như gái hai mươi mấy, bà nâng tách trà cười vô cùng dịu dàng.
" A Hảo, cháu đã đến chơi thì ở lại cùng gia đình bác ăn cơm tối rồi hả về. "
Trịnh Hảo Hảo cong môi cười đáng yêu, tay nhỏ kéo tay anh làm nũng: " thấy chưa, em ngồi còn chưa nóng mông anh đã đuổi em về rồi, chỉ có mẹ kêu em nán lại thôi! hừ "
Tôi đứng ở sát mép cửa vào, mắt nhìn đăm đăm vào chỗ anh và cô ta dính sát nhau.
Anh cười sủng nịnh, vuốt nhẹ chóp mũi cô ả: " Em đó, anh lo em về muộn bị mẹ em la giờ còn dỗi với anh nữa à! "
Tôi sửng sốt.
Anh chưa bao giờ cười ôn nhu như vậy đối với tôi vậy mà giờ lại không ngần ngại vì cô ta đem ra hết ôn nhu.
Anh không biết trái tim tôi đau đớn như thế nào, anh thật tàn nhẫn có biết không?
Tôi ôm trái tim đau nhức co thắt từng cơn, gắng gượng cười đi vào.
Trịnh Hảo Hảo ngồi chơi một lúc mới phát giác vẫn còn một người trong nhà, cô ta vội buông anh ra chạy tung tăng đến bắt chuyện với tôi.
" Xin chào, chị là Trịnh Hảo Hảo, bạn gái anh em. Em là Cố Minh Hiên, em trai anh ấy đúng không? "
Cách cô ta cười trông thật xấu xí, tôi rũ mắt: " Đồ xấu xí "
Nói xong cũng không nán lại lâu, tôi đi một mạch lên lầu bỏ mặc vẻ mặt ngơ ngác của cô ả.bg-ssp-{height:px}
Đi được vài bước, tôi lắng tai nghe phía sau truyền đến tiếng khóc nức nở, tiếp đó hiển nhiên cô gái Trịnh Hảo Hảo đó được người khác an ủi rất nhiệt tình.
Quả nhiên là bông hoa nào cũng có độc...
...
Trịnh Hảo Hảo và anh quen nhau cũng khá lâu ước chừng đợi đến tốt nghiệp sắp ra trường, hai người rất nhanh sẽ kết hôn dù sao hai bên gia đình khá ưng thuận cuộc hôn nhân này.
Ngày cưới, anh mặc một bộ vest đen trước ngực cài một bông hoa trắng nhỏ, quần tây trắng phẳng phiu cùng đôi giày da đắc tiền.
Vốn dĩ dáng người anh không tệ, khi khoác bộ vest cùng người mẫu chỉ có đẹp hơn chứ không kém.
Tôi cố ý đặt đồ tương tự anh, nếu đứng bên cạnh có lẽ đám cưới này như là giành riêng cho anh và tôi vậy.
Anh chỉnh chu đâu đấy tươm tất nhưng lại không phát hiện ra bông hoa hồng trên túi bị lệch, tôi nhân đó liền bay qua cúi đầu giúp anh chỉnh lại.
Sau vài năm này anh trưởng thành không ít, điển hình là không đẩy tôi ra khi tôi đến gần anh.
Tôi cố ý cúi đầu là để anh nhìn thoáng qua vết sẹo cũ, quả nhiên là anh nhìn thấy được, tâm tình có lẽ dao động mà duỗi tay ra xoa nhẹ lên đầu tôi một cái.
" Năm đó, anh không hiểu chuyện nếu không... " anh lại thở dài.
Tôi khéo léo cười, đứng thẳng người lui về sau vài bước, vết sẹo trên trán như ẩn như hiển sau phần mái dày vừa phải.
" Đều là chuyện quá khứ, anh không cần phải tự trách mình. Hôm nay là ngày vui không nên ủ rũ như vậy, hôn lễ sắp bắt đầu rồi! em đi trước đây "
Quay lưng đi được vài bước nhỏ, thông qua tấm gương lớn tôi thấy anh nhìn theo tôi miệng mấp máy muốn nói gì đó lại thôi rồi quay lại bàn trang điểm ngồi xuống thẩn thờ.
Khẽ rũ mi, tôi hơi nhếch khoé miệng, hai tay cắm vào túi quần đi ra ngoài phòng trang điểm, thậm chí lúc đi ra, tôi còn tốt bụng đóng cửa giúp.
Haha tâm trạng tốt mà không phải sao?
...
Hôn lễ bị hủy bởi vì không có cô dâu, Cố Gia vì thế trở thành đề tài trà chiều của các bậc thượng lưu trong giới. Kể từ chuyện đó, anh như trở thành một con người khác, ngày liêu lỏng bên ngoài chơi cờ bạc, đêm không đến bar mua vui thì đi cùng mấy tiểu tam tiểu tứ câu thông đánh dã chiến trong nhà.
Một năm sau đó, Cố Tiếu Đông đột quỵ qua đời, người lên cầm quyền Cố Gia hiển nhiên không phải Cố Niệm con vợ cả mà là Cố Minh Hiên con ngoài giá thú của Cố Tiếu Đông.
Vì chuyện này, Cố phu nhân nháo một trận lớn, thế nhưng đến lúc đối chất, hoá ra Cố Tiếu Đông có để lại di chúc, trong đó viết rõ người kế nhiệm tập đoàn " Thiên Đới " là Cố Minh Hiên, % gia sản thuộc về cậu ta còn % quyên góp từ thiện, cuối cùng % mới thuộc về mẹ con Cố Niệm.
Đúng là vận mệnh luôn thay đổi, hôm trước ngươi có thể là thiên chi kiều tử ai ngờ được hôm sau lại là kẻ tay trắng.
Cố Minh Hiên, người kế nhiệm mới này coi như không tuyệt đường mẹ con bọn họ, mấy năm trước hãm hại cậu ta coi như không có mà còn rất trọng tình trọng nghĩa giữ lại hai mẹ con bọn họ lại.
Mẹ con Cố Niệm coi như cũng không đến nổi phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Nhưng kì lạ là, Cố phu nhân không biết vì sao trụ được Cố Gia vài năm bỗng dưng phát điên treo cổ bỏ mạng. Có vài người nói rằng, năm xưa Cố phu nhân ghen tuông lồng lộng hại biết bao nhiêu người mới thành ra có quả báo như vậy.
Còn về Cố Niệm, đại thiếu gia tiền đồ sáng lạn ngày ấy sau khi Cố phu nhân bất hạnh qua đời cũng không biết đi đâu mất rồi.
//