Thụ bị công móc mắt nên mù. Mất trí nhớ. + Tra công vương gia cục súc.
…
“Song sinh là một bất hạnh, một nửa thế giới của ngươi đã bị chia đôi. Diện mạo của ngươi dù tươi đẹp đến thế nào thì cũng không phải chỉ mỗi ngươi mới có.”
Sử Phi Diệp cùng Sử Thanh Giao không may khi phải sinh ra trong cùng một ngày, cùng một giờ, diện mạo hắn có nàng cũng có. Năm ấy cả hai người vô tình gặp gỡ một nam nhân tên gọi Việt Sỹ Danh, rồi từ đó đem lòng yêu thích, chỉ đáng tiếc người y yêu lại chỉ có nàng, bởi vì hắn không giống nàng, hắn là nam nhân.
Hắn tìm mọi cách để có được người, rốt cuộc y cũng chỉ xem hắn như thế thân. Vì có được y, hắn tàn nhẫn xuống tay hại tỷ tỷ của mình, còn khiến nàng mất đi đôi mắt…
Cho đến một ngày, khi mọi sự thật phơi bày ra trước ánh sáng, cũng chính là lúc y bắt hắn phải trả lại đôi mắt cho nàng…
Thời điểm hắn bị người lấy mất đi đôi mắt, đau đớn đến tột cùng, mọi thứ phút chốc đều sụp đổ. Trong mắt người, hắn là kẻ mang nhiều tội lỗi, hắn xứng đáng bị trừng phạt…
Ánh sáng, thứ hắn từng có lại thuộc về nàng, người hắn yêu cũng về lại bên nàng. Người nói đó là một kết cục viên mãn khi hai người có tình cuối cùng cũng được bên nhau.
Song chỉ có hắn, phủ nhận hết tất cả, chôn vùi hết mọi thứ. Những nỗi đau hắn đã từng trải qua, tình yêu từng có, những thứ đã từng tồn tại trong ký ức đều triệt để quên hết…
Từ bỏ được y, hắn quên luôn cả chính mình, sống là một kẻ không ký ức, dù có chết đi rồi thế giới cũng chỉ là một mảnh tối tăm, trống rỗng. Trọn đời, trọn kiếp không nhớ tới ai cũng không còn ai nhớ tới…
Hắn phải quên đi…
“Ta sẽ quên đi…”
Nhiều năm trôi qua, khi chuyện tình năm đó dường như đã đi vào quên lãng thì vận mệnh khắc nghiệt lại một lần nữa đột nhiên xoay chuyển…
Mộ ngày Sỹ Danh đi săn, vì mãi đuổi theo con mồi mà y vô tình lạc vào rừng sâu, khi ấy trời cũng vừa chập tối, e ngại phải ở lại giữa núi rừng hoang vu, y nhanh chóng tìm đường quay trở lại…
Thời điểm y đi quanh co giữa rừng đột nhiên nghe thấy tiếng đàn văng vẳng bên tai. Thanh âm phát ra khá quen thuộc, tựa như nhiều năm về trước đã từng nghe qua…
“Tiếng đàn này… không lẽ nào là…”
Trên đời này có lẽ chỉ duy nhất một người mới đánh được khúc nhạc như vậy, chỉ là làm sao lại trùng hợp đến thế? Trong lòng bán tín bán nghi, Sỹ Danh quyết định đi về phía tiếng đàn phát ra…
Không lâu sau, y tìm thấy một ngôi nhà nhỏ có phần đơn sơ, ở trước nhà là một bộ bàn ghế nhỏ cùng với một người đang ngồi đánh đàn…
Chợt nhận ra được người này, y ngay lập tức kinh ngạc: “Là hắn… Phi Diệp…”
Người hẳn là rất quen thuộc đối với y, nhưng lại có phần không quen… Nhiều năm về trước hắn đã mất tích, không ngờ là lưu lạc đến nơi này.
Phi Diệp vận một bộ áo màu lam giản dị, dung mạo nhìn thoáng qua so với năm xưa cũng không có nhiều thay đổi, chỉ khác một điều là trên khuôn mặt hắn lại có thêm một dây vải trắng buộc ngang đôi mắt, thế nhưng nhìn ra vẫn kinh diễm như trước.
Chỉ là trên đời này không phải mỗi mình hắn mới có được dung mạo thế này, vẫn còn một người nữa mà hắn vĩnh viễn không thể nào sánh bằng.
Sỹ Danh lặng nhìn Phi Diệp một hồi lâu rồi thở dài…
Không ngờ một buổi đi săn tình cờ lại dẫn dắt y tìm đến hắn, một người y chưa bao giờ muốn gặp lại…
Hiện tại trời đã rất tối, Sỹ Danh băn khoăn suy nghĩ không biết có nên giả vờ như không quen biết hắn rồi xin nương nhờ một đêm để chờ khi trời sáng liền rời đi hay không? Dù sao thì hắn đâu thấy đường, mà sau nhiều năm như vậy, chắc hắn cũng chẳng nhận ra giọng nói của y.
Sỹ Danh nghĩ rồi muốn mở cổng rào bước vào trong nhưng không ngờ lại đột nhiên trông thấy có người đi ra, y ngay lập tức đứng lặng yên quan sát…
Người nọ là một bà lão đã khá cao tuổi, làn da bà mặc dù nhăn nheo nhưng khuôn mặt lại toát lên vẻ phúc hậu nhân từ.
Bà lão lom khom bước tới chỗ Phi Diệp lại chợt nhìn thấy ngoài cổng có người liền đi đến trước mặt y hỏi: “Vị tiên sinh này, ngươi đến đây tìm ai?”
Sỹ Danh nghe qua liền kính cẩn đáp: “Không giấu gì lão nương, ta gọi là Lê Tư. Vừa rồi ta đi săn vô ý bị lạc vào rừng trong khi trời cũng đã quá tối, may mắn thay tìm được nơi này, không biết là lão nương có thể cho ta nương nhờ qua hết đêm nay được không?”
“Chuyện này…” Bà lão nhìn khắp người Sỹ Danh, từ trên xuống dưới, người nọ ấn đường tươi sáng, diện mạo anh tuấn, tư thế ngạo nghễ hiên ngang lại có vẻ đáng tin, bà nghĩ đến rồi gật đầu mở cổng: “… Cũng được… Chỉ là tệ xá này khá đơn sơ, hy vọng tiên sinh không ngại, mời vào trong!”
“Đa tạ lão nương!” Sỹ Danh nói rồi nhanh chóng theo chân bà lão bước vào trong nhà…
Như thường lệ, bà lão chậm rãi bước đến bên cạnh Phi Diệp gọi: “Con à, đêm xuống rồi, mau vào trong nhà nghỉ đi.”
Người nghe gọi không trả lời, chỉ theo nâng đỡ của người bên cạnh đứng dậy đi vào trong nhà.
“…” Sỹ Danh nhìn qua rồi lặng im bước theo sau hai người…
Y vốn là không muốn quan tâm đến người nọ, rốt cuộc nhìn thấy lại không khỏi tò mò, vì thế đợi bà lão đưa hắn vào phòng rồi trở ra, y hỏi: “Lão nương này, ta chỉ là có chút tò mò, không biết người vừa rồi là ai? Vì sao hai người lại sống ở nơi hẻo lánh này?”
Bà lão nghe qua thở dài một tiếng đáp: “Lão có tuổi rồi không còn thích hợp sống ở nơi đông người nên lui về tại nơi này đã lâu. Ngày nọ lão vô tình nhìn thấy người nọ nằm vất vưởng bên ngoài bìa rừng mới đưa về đây. Sau vì thấy hoàn cảnh y đáng thương, hơn nữa lão sống một mình cũng có chút cô đơn nên đã giữ y lại đến tận bây giờ.”
Sỹ Danh nghe qua lời bà lão nói chỉ có thể ngầm cười giễu, hoàn cảnh hắn thật đáng thương? Không phải tất cả đều là do hắn tự mình gây ra hay sao? Nghiệt của hắn có trả thế này cũng xem như là rất đáng. Mà chỉ ở nơi này cùng với một bà lão hoàn toàn xa lạ, người không biết gì về quá khứ của hắn nên mới có thể cho rằng đó là một kẻ đáng thương rồi dung chứa hắn…
Lại nói mọi chuyện vốn là qua đi nhiều năm rồi, giờ đây thuyền cũng đã yên trên bến đỗ, lúc này có nói đến cũng không được gì, y hẳn là nên mặc kệ hắn đi thì hơn.
Chỉ là bà lão sau một hồi trầm lặng lại thở dài chậm rãi nói: “Đáng tiếc lão tuổi cũng đã quá cao rồi, không còn sống được bao lâu nữa. Mai này chỉ còn lại một mình y như vậy… không biết có sống được không…”
Trên khuôn mặt bà lộ rõ vẻ phiền muộn, Sỹ Danh vì thế hỏi: “Vì sao lão nương lại nói như vậy?”
“Bởi vì…” Bà lão ngập ngừng một hồi lâu lại nói: “Tiểu tử đó, hắn không những mất đi ánh sáng mà ngay cả ký ức cũng không có…”
“Hắn… không có ký ức sao…” Y nghe qua liền kinh động, hắn lẽ nào…
Bà nói: “Những chuyện xảy ra hôm trước, qua một giấc ngủ rồi đến sáng ngày mai hắn đều quên đi hết. Người sống cùng lão đã nhiều năm rồi vậy mà cho tới tận bây giờ hắn vẫn không biết lão là ai.”
Bà lão nói rồi đột nhiên thở dài quay đi, thời điểm đó Sỹ Danh mới dần hiểu được những gì lão vừa nói…
Y dường như có chút không thể tin được, vậy ra hắn đem hết mọi chuyện cùng với ký ức của mình vĩnh viễn chôn vùi đi rồi…
Lúc này nhìn thấy Phi Diệp như vậy không biết là y có nên vui mừng? Chỉ là… vì sao trong lòng vẫn cảm thấy thật uất nghẹn…?
Hết một đêm dài qua đi, đến sáng hôm sau Sỹ Danh chờ đợi gặp bà lão nọ để từ biệt, không ngờ đợi mãi vẫn không thấy…
Đêm qua Phi Diệp dường như sốt rất cao, vì thế bà lão cũng thức suốt để chăm sóc cho hắn…
Thời điểm trông thấy bà lão đem một chậu nước từ trong phòng Phi Diệp đi ra, Sỹ Danh theo sát một bên hỏi: “Lão nương này, không biết là người kia bị làm sao, lão nương vì sao phải vất vả như vậy?”
Bà lão nghe hỏi thở dài đáp: “Người… lại bị sốt…”
Y nghe qua có phần kinh ngạc hỏi: “Bị sốt? Sao lại…?”
Bà lão gật gật đầu: “Không rõ vì sao người cứ cách vài tuần lại đột nhiên làm sốt rất cao không cách gì chữa được…”
Sỹ Danh chợt cảm thấy có chút mơ hồ, Phi Diệp cứ cách vài tuần sốt một lần không phải rất lạ sao? Một người bình thường sẽ không bị như vậy, liệu điều này có liên quan gì đến chứng mất trí của hắn không? Y nghĩ đến lại hỏi: “Nói vậy vì sao lão nương không gọi đại phu đến chữa trị cho y?”
Bà lão lắc lắc đầu nói: “Trước đây lão có mời đại phu đến, người cũng không biết y mắc phải chứng bệnh gì, chỉ nói cứ mặc y như vậy đợi vài ngày sau sẽ tự khỏi, không cần thuốc thang gì. Khi nào thấy thân nhiệt lên cao quá thì giúp y hạ nhiệt một chút là được, chỉ là…”
Người bình thường cho dù có thể tự lo liệu được mọi thứ, nhưng mỗi khi đau yếu thế này, nếu như bà lão không còn sống nữa thì biết lấy ai mà giúp đỡ? Người lâu lâu đổ bệnh một lần thì không có gì đáng ngại, nhưng riêng hắn lại cứ cách vài tuần là lên cơn sốt…
Rốt cuộc hắn vì sao lại kỳ lạ vậy?
Chỉ là y lúc này có phải nên mặc kệ hắn đi không? Nếu năm xưa hắn đừng gây ra quá nhiều tội lỗi thì đã không ra nông nỗi này, hơn nữa cũng không phải mất đi đôi mắt…
“Đôi mắt…?”
… Đó là một đôi mắt rất đẹp, chỉ cần nhìn đến một chút là muốn thu hồn người ta lại. Y vẫn thường hay nhìn thấy, mỗi ngày đều nhìn thấy đôi mắt từng là của hắn nhưng bây giờ đã thuộc về người khác.
Chợt nghĩ đến chuyện xưa, Sỹ Danh dường như có chút thất thần…
Y còn nhớ ngày hôm đó, Phi Diệp toàn thân nhuốm đầy máu, hốc mắt một màu đen tối, máu tựa như nước mắt không ngừng tràn xuống phủ đầy trên khuôn mặt hắn, giữa cơn đau đớn quằn quại, hắn mò mẫn tìm kiếm trong bóng tối, lại không ngừng gào thét gọi: “Sỹ Danh… Sỹ Danh! Đừng! Đừng…! … Mắt của ta đâu!? Trả đôi mắt lại cho ta… Sỹ Danh…”
“Sỹ Danh!!!”
Tiếng gọi cực đại đến đinh tai nhức óc khiến Sỹ Danh đột nhiên hồi tỉnh, ký ức tồi tệ đó thảo nào hắn muốn quên đi. Hắn hại người rồi tự hại chính mình, khi đã trở thành phế nhân, muốn nghĩ đến chuyện tranh đoạt thị phi cũng là điều không thể.
Hận lòng riêng nếu đã không thể trả được thì chỉ còn cách xóa sạch hết đi, người như thế xem ra cũng rất tốt…
Phủ nhận con người của quá khứ, không có hiện tại cũng không cần tương lai. Người không buồn, không đau, không nhớ tới ai cũng chẳng còn ai nhớ tới, cứ vậy vĩnh viễn chôn vùi cuộc đời u tối của hắn ở giữa chốn rừng sâu…
Sỹ Danh nghĩ đến nắm tay ngầm siết chặt rồi lặng lẽ rời đi…
Thời điểm trở lại Việt vương phủ, không ngờ y lại nhìn thấy hắn bước ra ôm chầm lấy mình vui mừng gọi: “Vương gia về rồi…”
Y ngay lập tức cả kinh đẩy người ra lấp lửng gọi: “Phi… Phi Diệp…?”
Thoáng chốc y dường như trở nên bất động, người đột nhiên bị đẩy ra lại nghe y gọi cái tên nọ liền cả kinh hỏi: “Vương gia, sao chàng lại nhắc đến người này?”
Giọng điệu nghe qua đầy ý tứ hờn trách khiến Sỹ Danh hồi tỉnh, thoáng nhìn lại người trước mắt là một nữ nhân phong tư động lòng người, hơn nữa diện mạo vô cùng giống với Phi Diệp…
Có lẽ nào vì nàng quá giống với hắn nên mới làm cho y nhầm tưởng?
Có lẽ là thế… Y nghĩ đến rồi đưa tay chạm vào đôi má nàng, lại mỉm cười ôn nhu nói: “Xin lỗi nàng, vừa rồi ta chỉ là đột nhiên nhớ đến…”
Thời điểm Sỹ Danh vừa nói liền trông thấy đôi mắt đang mở to tròn xoe nhìn mình, trong lòng y đột nhiên co thắt lại…
Nàng đã từng mất đi ánh sáng, cho đến khi nàng có lại được nó thì đã đẩy người kia xuống nơi tận cùng của vực thẳm…
Bởi vì đôi mắt của nàng cũng chính là của hắn.
Nàng biết, nhưng vĩnh viễn không muốn thừa nhận, nàng chỉ lấy lại những thứ vốn thuộc về nàng mà đã từng bị người kia cướp đoạt đi. Hắn giờ đây dù có ra sao thì nàng cũng tuyệt đối không muốn nhắc tới, vì thế y càng không thể nói về chuyện đã gặp lại Phi Diệp, có lẽ là nên để cho mọi thứ theo dòng thời gian chôn vùi đi…
Trong câu chuyện năm đó, không thể phân định được ai đúng ai sai, chỉ là y biết người mình yêu duy nhất chỉ có nàng, không phải hắn.
Nhiều ngày nữa trôi qua, mặc dù Sỹ Danh đã cố gắng đem mọi chuyện lãng quên đi thế nhưng… vẫn không làm được.
Đêm ngủ, y lại mơ thấy Phi Diệp, gương mặt cùng hốc mắt hắn nhuốm đầy máu lẩn quẩn đi tìm đôi mắt của chính mình, trông bộ dạng hắn đau xót không thôi. Rồi mỗi ngày qua, những ký ức đã quên từ lâu đột nhiên khơi dậy, hình ảnh về hắn vẫn luôn quẩn quanh trong đầu khiến y không cách gì xua tan đi.
Khi ấy Sỹ Danh chợt nhận ra nếu không làm gì đó thì những chuyện này sẽ không thể dừng lại, vì thế y một lần nữa tìm đến ngôi nhà nọ…
Thời điểm y đến thì trời cũng đã chuyển sang xế tà, bà lão nhìn thấy người tới, nửa kinh ngạc nửa lại vui mừng đón y vào nhà. Nơi này vốn là hiu quạnh cho nên mấy khi có ai đến đâu, lúc này người đột nhiên tới thăm nói sao không thấy vui?
Sỹ Danh theo chân lão bà đi vào trong nhà ngồi xuống ghế, người một bên châm trà một bên niềm nở hỏi: “Tiên sinh mời dùng tra, hôm nay ngài vì sao lại đến nơi này?”
Y nhận lấy trà rồi nở nụ cười đáp: “Đa tạ lão nương, ta chỉ là tình cờ đi ngang qua đây nên tiện thể ghé vào thăm.”
“Thế à…” Lão bà nghe nói đến chỉ mỉm cười không nói gì. Nơi đây vốn là giữa rừng, làm sao có chuyện chỉ là tình cờ đi ngang qua? Bất quá người đã không muốn nói thì đành vậy…
Sỹ Danh gật gật đầu lại thoáng hé ra môi cười có chút e ngại, y vừa uống trà vừa đảo tròng mắt nhìn quanh ngôi nhà…
Không lâu sau, quả nhiên là Phi Diệp từ trong phòng chậm rãi bước ra rồi mò mẫm đi loanh quanh nhà như tìm kiếm gì đó…
Hắn mặc dù không nhớ gì thế nhưng có lẽ nơi này đã quá mức quen thuộc với hắn, vậy nên không cần đến gậy dò đường mà hắn vẫn có thể tự nhiên bước đi.
Bà lão trông thấy hắn vậy liền bước đến hỏi: “Con à, con tìm gì vậy?”
Phi Diệp nghe hỏi đột nhiên đứng lặng thinh rất lâu, có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không thể biết được chính mình đang muốn tìm cái gì. Sau một hồi suy nghĩ, hắn dường như nhớ ra liền nói: “Đàn… ta muốn cây đàn…”
“A… là cây đàn, con ở đây đợi một chút…”
Bà lão nói rồi nhanh chóng rời đi, không lâu sau bà quay lại mang theo một cây đàn tranh đặt vào tay hắn nói: “Con xem, có phải cái này không?”
Phi Diệp nhận lấy đàn liền chạm qua hết một lượt rồi gật gật đầu nói: “Đa… tạ…”
Hắn hai tay vòng qua ôm chặt lấy đàn rồi chậm rãi đi ra ngoài sân ngồi xuống chiếc ghế gỗ ngày trước…
Sỹ Danh lặng nhìn theo không thể nói thành lời: “Đàn kia…”
Y vẫn còn nhớ rất rõ, bởi vì chính y đã làm ra nó bằng lông đuôi chiến mã của mình cùng với một loại gỗ thượng hạng… Thứ đó ban đầu vốn là được làm ra để tặng cho hắn nhưng sau thì không phải nữa…
“Thứ đó…” Bà lão hướng mắt nhìn về Phi Diệp mỉm cười ôn nhu nói: “Y thật sự rất quý trọng nó.”
Người giữa lúc mất trí không nhớ được bất cứ cái gì vậy mà lại chỉ nhớ đến mỗi thành đàn, chứng tỏ rằng nó vô cùng quan trọng đối với hắn. Hẳn là một cái kỷ vật mà khi còn ký ức hắn vẫn luôn gìn giữ cẩn thận, chỉ là…
“Quý trọng sao?” Sỹ Danh mày quang đột nhiên nhíu lại.
Thứ đó y nhớ đã tùy tiện giao cho hạ nhân đem đốt đi rồi vì sao lúc này lại ở trong tay Phi Diệp? Hơn nữa một thứ vốn là phế vật mà hắn còn quý trọng vậy để làm gì?
Không lâu sau, tiếng đàn thanh thoát vang lên, nhìn lại thời điểm hiện tại vừa trùng với khoảnh khắc y nghe thấy tiếng đàn ngày hôm trước, lẽ nào… mỗi ngày vào giờ này hắn đều ra ngoài sân đánh đàn sao?
Sỹ Danh đứng ở trước cửa nhà lặng nhìn Phi Diệp, người vẫn âm thầm đánh đàn mà không cần biết đến mọi thứ xung quanh.
Không biết bao nhiêu lần y đã tự hỏi, quên hết mọi thứ như thế liệu có phải là tốt? Ít nhất là với cuộc sống của hắn hiện tại? Có lẽ là tốt, bởi vì quên đi rồi thì cuộc sống cũng dễ dàng hơn…
Thời gian lặng lẽ trôi qua cho đến đêm xuống mà người vẫn còn ngồi đánh đàn, bà lão ở bên trong nhà khơi ngọn đèn dầu lên rồi chậm rãi bước tới gọi: “Tiên sinh, đêm xuống rồi hay là lại ở đây đêm nay?”
“Trời đã tối rồi sao…” Nhanh thật… vừa rồi Sỹ Danh dường như đã không hề để ý đến, vì thế y đối bà lão nói: “Đêm nay ta chắc lại làm phiền lão nương một lần nữa rồi.”
Bà lão lắc đầu mỉm cười đáp: “Không… không phiền đâu…”
Nói rồi bà đi ra ngoài đón Phi Diệp vào trong, những lời bà nói với hắn hệt như hôm nọ, quả nhiên là…
Giữa đêm, bà lão ngồi cặm cụi dưới ánh đèn dầu le lói để may áo. Sỹ Danh nhìn thấy lấy làm lạ liền đến ngồi bên cạnh bà hỏi: “Lão nương này, đêm đã khuya rồi vì sao vẫn còn chưa ngủ?”
Bà lão vẫn cặm cụi may từng đường kim mũi chỉ, lại nhỏ giọng đáp: “Lão muốn may xong chiếc này cho y trước khi…”
Bà nói đến đây đột nhiên dừng lại không nói nữa, Sỹ Danh lặng suy nghĩ một hồi lâu nói: “Người đó mặc dù không phải cháu của lão nương nhưng bà lại đối với y tốt quá…”
Nghe qua lời này, bà lão chỉ có thể mỉm cười đáp: “Dù sao người sống cùng lão cũng đã nhiều năm, thấy y như vậy làm sao không thương cho được.”
“Dù vậy… y cũng đâu thể nhớ đến lão nương…” Thậm chí ngày nào đó bà lão có mất đi thì trong mắt hắn bà cũng chỉ là một người dưng xa lạ.
Bà lão nghĩ đến, đôi mắt ánh lên một tia buồn bã nói: “Biết làm sao được, mặc dù thời gian qua đi nhiều năm nhưng đối với y mà nói cũng chỉ có một ngày, vòng đời thật ngắn ngủi.”
Ký ức là cả một đời, khi người ta trải qua biết bao nhiêu sóng gió, có đau buồn, có vui vẻ, từng chút một mới khắc vào trong trí nhớ tạo thành ký ức. Đó là minh chứng cho sự tồn tại của chính bản thân người. Nhưng đối với hắn thì khác, mọi thứ đều trở nên thật vô nghĩa khi ký ức của hắn chỉ có duy nhất một ngày rồi sẽ quên đi ngay vào buổi sáng hôm sau.
Sỹ Danh trước đã không hiểu, sau lại càng không thể hiểu, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong đau nhức…
Bà lão đột nhiên lặng im quan sát y, sau một hồi lâu liền hỏi: “Tiên sinh từ ngày đến đây có vẻ như rất để ý quan tâm tới y…”
“Ta…” Sỹ Danh ngay lập tức cả kinh ngước mắt lên nhìn bà lão hỏi: “Sao… lão nương lại nói như vậy?”
Bà lão không trả lời y mà chỉ hỏi: “Vậy…. tiên sinh có phải đã từng biết y hay không?”
Y càng kinh ngạc hơn nhìn bà, lẽ nào biểu cảm của y lại lộ rõ ra như vậy? Y nghĩ đến thở dài nói: “Lão nương quả nhiên tinh tường, ta đúng là có biết hắn…”
Bà lão nghe qua chợt cảm thấy vui mừng, nếu lúc này có thể tìm được gia quyến của hắn thì bà dù có nhắm mắt cũng thấy an tâm hơn, bà vì thế liền hỏi: “Vậy Việt gia có thể nói cho lão biết về thân thế của y được không? Nếu có thể lão muốn nhìn thấy y được đoàn viên cùng với gia đình…”
Sỹ Danh chỉ lắc đầu nói: “Người thân của y, ta chắc rằng… bọn họ cũng không muốn nhận lại y đâu.”
Đã là người thân thì tại sao lại không muốn nhìn nhận? Bà lão đương nhiên không hiểu liền hỏi: “Sao… lại như vậy?”
Y lặng đi suy nghĩ một hồi lâu nói: “Nếu như người đó… trong quá khứ đã từng là một kẻ tệ hại thì sao? Lão nương có còn muốn đối tốt với hắn?”
Bà lão nghe qua dường như kinh ngạc không thể nói thành lời…
Đêm nay trời đột nhiên nổi lên trận dông tố. Gió rít gào đập mạnh vào khung cửa sổ khiến Phi Diệp giật mình tỉnh giấc. Hắn ngồi dậy hai tay vòng qua ôm lấy đầu gối chính mình rồi lặng nghe tiếng mưa rơi dồn dập bên ngoài…
“… Ta là ai…?”
“… Ta đang ở nơi nào…?”
“… Đây là đâu…?”
“… Vì sao ta lại ở đây…?”
… Đó là những điều hắn chưa từng nghĩ đến mỗi khi tỉnh giấc dậy. Hắn không biết mình là ai, cũng không cần biết đến. Hắn giờ đây tựa như một đứa trẻ vừa mới sinh ra, sự tồn tại của hắn cũng được xem là một lẽ tất nhiên, chỉ là…
“Có phải thế giới này chỉ là một mảnh đen tối như thế…?”
Hắn nghĩ rồi đưa tay về khoảng không phía trước… Không biết… càng không thể nhớ ra được cảnh sắc trước kia như thế nào. Kể từ ngày ấy, thế giới quan của hắn đã sụp đổ. Mỗi ngày tỉnh giấc dậy, hắn chỉ biết thế giới này là một màu đen.
Ngoài kia, bà lão nghe qua những lời Sỹ Danh vừa nói đúng là không thể tin được: “… Một kẻ tệ hại…?”
Như thế nào mà gọi là một kẻ tệ hại?
Sỹ Danh nhìn bà lão không chút e ngại nói: “Y tên gọi Sử Phi Diệp, người đã từng là thê tử của ta.”
“Sử Phi Diệp? Thê tử?” Thoáng chốc bà lão cảm thấy đầu óc thật mơ hồ choáng váng. Là do mưa đêm bên ngoài hay vì những lời hết mức vô lý kia? Bà lão vì thế liền hỏi: “Tiên sinh có phải nhầm lẫn gì không? Y vốn là nam nhân? Sao có thể là thê tử của ngươi được?”
Sỹ Danh đương nhiên hiểu được những điều này nói ra thật quá mức hoang đường, cũng khó lòng tin được, ngay cả bản thân y cũng không thể chấp nhận hắn, chỉ là…
Y nói: “Lão nương có điểm không biết, Phi Diệp y còn có một người tỷ tỷ sinh đôi tên gọi Thanh Giao, hai người giống nhau như khuôn đúc…”
Rồi y bắt đầu đem chuyện xưa một phen kể lại…
Năm đó hoàng thượng ban chiếu chỉ tác hợp hôn ước giữa hai nhà Sử – Việt, người được gả đi khi đó vốn là Thanh Giao. Sỹ Danh cùng với nàng trước đã có giao tình hẹn ước nhưng không ngờ đến ngày thành thân, tân nương được gả vào Việt gia không phải là Thanh Giao mà chính là hắn, Phi Diệp.
Đêm tân hôn, Sỹ Danh bị chuốc say đến không còn biết gì vì thế chưa từng đụng vào người hắn… Khi đó y vẫn nghĩ rằng thê tử của mình là Thanh Giao, bởi vì hắn giả dạng nàng quá mức hoàn hảo. Thế nhưng cũng là từ ngày hắn đến, Việt vương phủ trên dưới gần như náo loạn…
Bản thân Phi Diệp tính tình có phần tinh nghịch, hắn vốn không thích ngồi yên một chỗ vì thế thường hay gây họa, tuy vậy nhìn qua lại có nét đơn thuần dễ mến…
Khi ấy, Sỹ Danh đối với hắn vô cùng sủng nịch, y bỏ qua hết mọi lỗi lầm hắn gây ra lại hết lòng yêu mến chiều chuộng.
Y không đụng vào người hắn bởi vì y biết hắn không muốn, mà y lại càng không thể cưỡng đoạt, vì thế mỗi đêm y chỉ nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng mà chưa từng làm gì khác hơn…
Đối với người, y một lòng trân quý lại chưa từng nảy sinh hoài nghi, nào ngờ…
Nửa năm hạnh phúc tạm bợ qua đi, cây kim trong bọc cũng có ngày phải lòi ra.
Thân phận Phi Diệp bị phơi bày, hắn lại không chút ngần ngại nói với y rằng: Thanh Giao vốn là đã có ý trung nhân khác, nàng không muốn gả vào Việt vương phủ vì thế liền ép buộc hắn thế thân nàng đến đây…bg-ssp-{height:px}
Những lời nói kia, Sỹ Danh dù không thể tin được nhưng nó lại khiến tim y muốn vỡ vụn ra thành từng mảnh…
Ngày đó, Sỹ Danh trong cơn đau khổ cùng cực khi vừa bị người phản bội, lại vừa bị người lừa dối quá lâu khiến cho y đột nhiên nổi lên cơn thịnh nộ liền đem Phi Diệp ra dằn xé hết một đêm…
Phi Diệp khi ấy toàn thân đầy thương tích, hậu huyệt rách toan, tϊиɦ ɖϊƈh͙ hòa lẫn cùng máu tươi không ngừng chảy tràn ra… Thẳng cho đến khi hắn gần như ngất lịm đi thì y mới chịu dừng lại…
Cũng từ đó Sỹ Danh xem hắn như là Thanh Giao, không ngại dùng hắn làm nơi tiết dục, chỉ là… y đã không còn gần gũi hắn như xưa.
Bởi vì thân thể hắn… vẫn là một nam nhân.
Sự tình cứ thế qua đi cũng gần một năm, cho đến một ngày Sỹ Danh tình cờ nhìn thấy một mảnh ngọc bội vô cùng đặc biệt, khi đó cũng là lúc y tìm được Thanh Giao.
Bởi vì mảnh ngọc đó là vật y đã từng trao tặng cho nàng làm đính ước, từ đó nàng luôn giữ bên mình. Giờ đây trong lúc gặp nạn nàng mới phải nhờ người đem cầm nó đi, không ngờ là lại trở về tay y…
Ngày ấy gặp lại Thanh Giao, đôi mắt nàng đã không còn ánh sáng, Sỹ Danh nhìn nàng đau lòng khôn nguôi…
Vì ai mà nàng lại ra nỗi này?
Cơn mưa ở bên ngoài dần tạnh, câu chuyện cũng đã muốn đi vào hồi kết, bà lão nghe qua thở dài một hơi đầy phiền muộn hỏi: “Liệu có phải chính Phi Diệp đã hại tỷ tỷ mình rồi thay thế nàng đến làm thê tử Việt gia?”
Sỹ Danh gật đầu đáp: “Quả đúng là như vậy…”
Y còn nhớ ngày đó gặp lại Thanh Giao, nàng đã từng nói vào đêm y đến rước dâu, Phi Diệp đã cưỡng ép nàng giả dạng hắn rời khỏi Sử Gia đồng thời mạo danh nàng gả đến Việt vương phủ. Vì thương đệ đệ nàng đã nguyện ý tác hợp cho hắn rồi đồng ý rời đi, thế nhưng không ngờ khi ấy hắn vẫn còn sợ nàng sẽ xuất hiện phá hỏng mọi chuyện liền cho người truy sát nàng, cuối cùng chính hắn đã đẩy nàng rơi xuống vực sâu, khiến nàng mất đi đôi mắt…
Người đó, những chuyện hắn đã gây ra khó lòng dung chứa được…
Ngày Thanh Giao được Sỹ Danh đưa trở về Việt vương phủ thì chân tướng mọi việc cũng đồng thời sáng tỏ, chút niềm yêu mến cuối cùng của y đối với Phi Diệp trong phút chốc trở thành chán ghét, căm giận đến cực điểm. Hắn không những bị đuổi ra khỏi Việt vương phủ mà ngay cả Sử gia cũng không muốn nhìn nhận lại hắn…
Lúc này bà lão đột nhiên lại hỏi: “Không biết tiên sinh có từng nghĩ đến y vì sao phải làm như vậy không?”
Sỹ Danh lặng đi một hồi lâu đáp: “Y đã từng nói là vì yêu ta…”
“Yêu…?”
Tình yêu của hắn thật sự là quá mức mù quáng rồi…
“Vậy còn đôi mắt của y vì sao mà mất đi?”
Sỹ Danh nhớ đến nắm tay đột nhiên siết chặt, lại đáp: “Là do ta lấy đi của y…”
Hôm ấy, y gặp một vị thần y nói rằng, chỉ cần tìm được một đôi mắt của người sống liền có thể khiến Thanh Giao sáng mắt trở lại, vì thế chính tay y đã tước đoạt đi đôi mắt của Phi Diệp rồi dâng đến cho nàng…
Bà lão nghe qua dường như bất động rất lâu, cuối cùng chỉ có thể thở dài nói: “Mọi chuyện có lẽ qua đi cũng đã nhiều năm rồi, thôi thì cứ để mọi chuyện theo ký ức của y mà chôn vùi đi. Giờ đây y cũng đã không thể nhớ được gì, thiết nghĩ tiên sinh cũng không cần phải bận tâm về y…”
Bởi vì hắn sẽ không thể nào tự nhiên xuất hiện để phá vỡ hạnh phúc của y cùng vị cô nương kia được nữa.
Sỹ Danh nghe qua chỉ lặng im không đáp, bà lão lại nói: “… Lão không cần biết trong quá khứ y đã từng gây ra những chuyện gì mà chỉ quan tâm y của hiện tại. Cuối cùng cũng chỉ mong sao y có thể sớm hồi tỉnh mà sống hết nửa quãng đời còn lại trong bình yên, nếu không được thì…”
Vẫn là nên để hắn vùi chôn cuộc đời tội lỗi đó ở giữa chốn rừng sâu hiu quạnh này đi…
“Tiên sinh ngày mai rời đi đừng quay trở lại nữa, người cứ để mặc y như vậy cũng ổn rồi.”
Thời điểm đó Sỹ Danh hoàn toàn không hiểu được những lời bà lão vừa nói, chỉ là y đột nhiên cảm thấy đầu vô cùng nặng nề, thế nhưng vẫn là không thể nói được điều gì.
Những chuyện để trong lòng nhiều năm qua có giải bày ra rồi cũng chỉ thấy trùng trùng khúc mắc, cảm giác rất không được tỏ tường…
Đêm đó, Sỹ Danh không cách gì ngủ được, y nằm miên man ở chiếc giường tre bên ngoài lặng nhìn thời gian chậm chạp qua đi.
Nhớ đến Phi Diệp cùng nửa năm đó, dù cho chỉ là một niềm vui tạm bợ nhưng thật sự đã từng rất hạnh phúc, rất bình yên…
Giá như trên đời này chỉ tồn tại một Phi Diệp hay một Thanh Giao thì tốt biết mấy, Sỹ Danh nghĩ đến lại ngầm thở dài…
Đến canh năm, Phi Diệp từ bên trong phòng mở cửa bước ra ngoài, Sỹ Danh nhìn thấy liền lấy làm lạ thầm nghĩ: “Trời vẫn còn rất sớm, hắn muốn đi đâu?”
Y ngay lập tức dựng người dậy đi theo hắn…
Nơi Phi Diệp hướng đến là gian bếp…
“Là nấu cơm sao…?”
Sỹ Danh vô cùng kinh ngạc nhìn Phi Diệp. Người mặc dù không thấy gì mà vẫn có thể tự mình đãi gạo thổi lửa nấu cơm sao? Động tác của hắn vô cùng thuần thục, tựa như là một thói quen…
Lúc này bên tai y chợt vang lên tiếng nói: “Mỗi ngày vào đúng thời gian này y sẽ tỉnh dậy đi xuống bếp nấu cơm…”
Là bà lão đến để trông chừng Phi Diệp, y nghe qua lặng thinh suy nghĩ một hồi lâu hỏi: “Là lão nương dạy cho y sao?”
“Phải.” Bà lão gật đầu: “Ban đầu cũng có gặp rất nhiều khó khăn nhưng bây giờ thì y đã quen thuộc hết rồi…”
Bà lão nói đến đây đột nhiên ho khan liên hồi, sau lại nhìn Sỹ Danh nhẹ giọng nói: “Người vốn là có thể tự mình vượt qua được, tiên sinh không cần quá bận tâm vậy đâu.”
“Vậy à…” Ra là bà lão đã dạy cho Phi Diệp cách sống tự lập, để rồi dù cho không có bà, hắn vẫn có thể tự mình lo liệu được hết mọi thứ, tuy nhiên…
Một kẻ mù, một kẻ không có trí nhớ sống được nhờ vào thói quen như hắn vậy có thật sự là ổn không?
Ngay cả chính bà lão cũng biết, ngày nào đó khi bà qua đời rồi thì hắn bất quá có thể duy trì thêm một thời gian nữa, thế nhưng cũng sẽ sớm đi theo bà thôi. Dù cho bà có muốn hắn sống lâu hơn cũng không được, Phi Diệp nếu không sống ở đây thì càng không thể sống ở đâu khác.
Đừng nói đến thân thế hắn đen tối, mà với một kẻ phế nhân tật nguyền như vậy, tuyệt đối sẽ không có ai nghĩ thương tình mà chăm sóc cho hắn giống như bà đã từng tận tâm, có chăng sẽ khiến hắn chịu nhiều tổn thương hơn.
Cho dù trước đây hắn có là một kẻ tệ hại thế nào thì cũng không quan trọng. Đau khổ, hạnh phúc, chấp niệm, mọi thứ đã theo ký ức của hắn chôn vùi dưới đáy dòng thời gian, không cần phải khơi dậy hay nhắc lại nữa. Ít ra ở nơi này hắn còn có thể sống được bình yên những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời mình.
Người lãng quên đi hắn hay hắn đã quên lãng đi cả cuộc đời này cũng đều không sao.
Rồi khi mặt trời vừa lên, Sỹ Danh rời khỏi gian nhà nhỏ đó, trước khi y đi bà lão đã từng nói: “Người hiện tại cũng đã thảm hại lắm rồi, mong ngài về sau đừng xuất hiện làm khó y thêm nữa…”
Có lẽ bà lão vẫn luôn e ngại Sỹ Danh quay trở lại rồi vì hận xưa mà gây tổn hại cho Phi Diệp. Đối với một kẻ tàn nhẫn đã phế đi đôi mắt của hắn, nhất định sẽ không mang theo nghĩa cử tốt đẹp gì khi đến nơi này. Vì thế, nếu như ngày đó y quay lại mà bà lão vẫn còn sống thì cũng tuyệt đối không đón chào y vào nhà.
Thời điểm đó, y đã không đáp trả lại lời bà lão mà chỉ trầm lặng rời đi.
Sỹ Danh đi rồi, gian nhà nhỏ lại trở về bình lặng như xưa.
Buổi trưa nắng gay gắt, trời nóng đến bức người vậy mà Phi Diệp lại ra ngồi bệt ở giữa sân rồi hướng nhìn về phía khoảng không trước mắt rất lâu… rất lâu…
Bà lão trông thấy người liền cả kinh bước ra gọi: “Con à, trời nắng nóng thế này mà sao con lại ngồi đây?”
“Nắng… nóng…?” Phi Diệp nghĩ đến rồi trầm lặng đi rất lâu, lại nói: “Vậy ra đang là ban ngày sao…”
“Ban ngày…?” Bà lão càng trở nên kinh ngạc hơn hỏi: “Con à, lẽ nào con không cảm nhận được sao?”
Trời vốn là nắng nóng như thế thì làm sao không cảm nhận được trừ khi…
Phi Diệp nhẹ lắc lắc đầu: “…Không cảm nhận được… một chút cũng không cảm nhận được…”
Bà lão vừa nghe qua đột nhiên thấy đầu choáng váng… Nhiều ngày trước người lại sốt rất cao, cứ thế liên tục đến hơn một tuần mới khỏi. Khi tỉnh dậy thấy hắn vẫn như bình thường, vậy nên bà không hề nhận ra trận sốt đó đã khiến hắn mất đi xúc giác, về sau hắn đã không thể cảm nhận được gì nữa. Bà nghĩ đến chỉ cảm giác thật đau xót rồi nhẹ ôm hắn vào lòng an ủi…
Khi ấy, vẻ mặt Phi Diệp dường như vô cảm, rồi đột nhiên hắn nhận ra có nước chậm rãi rớt xuống đôi má mình, hắn đưa tay chạm qua rồi nhỏ giọng nói: “Mưa sao…”
Trên khuôn mặt bà lão ướt đẫm lại khẽ mỉm cười gật đầu nói: “Phải… là mưa! Con à, mai này dù như thế nào con cũng phải cố gắng mà sống, có biết không?”
“Sống…” Sống để làm gì? Tại sao phải cố gắng mà sống? Phi Diệp tuy không hiểu nhưng vẫn không hề nghĩ rằng mình sẽ chết. Bởi vì đối với hắn, sống chết đều như nhau, không có nhiều khác biệt. Hắn không có lý do để sống lại cũng không có lý do để chết, chỉ là một kẻ trống rỗng mà thôi.
Thời gian dần qua đi cũng đã gần nửa năm, Sỹ Danh sau lần đó đã không quay trở lại ngôi nhà nhỏ kia nữa. Y muốn chôn vùi đi quá khứ về một người, để rồi vĩnh viễn không bao giờ nhắc tới nữa thế nhưng vẫn không thể nào làm được.
Cho dù biết cuộc sống của Phi Diệp hiện tại thảm hại ra sao cũng không thể nói đến hai từ “đáng thương”, chỉ là không rõ vì sao trong lòng y vẫn mãi luôn ray rứt khôn nguôi.
Nhìn lại thê tử cùng tiểu hài nhi vừa lên năm của mình đang vô tư chạy nhảy vui đùa, cuộc sống đó tưởng chừng như đã rất tốt đẹp, viên mãn đến mức bỗng nhiên cảm giác rất không thực.
Bởi vì hạnh phúc của y đã được xây dựng từ trên máu cùng nước mắt của một người khác, đêm đêm ngủ y vẫn thường nhìn thấy hắn…
Giữa không gian tối tăm mù mịt, Phi Diệp vẻ mặt lạnh băng mò mẫm bước đi, hốc mắt hắn đen tối, máu tựa như nước mắt chảy tràn xuống ướt đẫm cả khuôn mặt lại không ngừng gọi tên y: “Sỹ Danh… Sỹ Danh… mắt của ta…! Trả mắt lại cho ta…! Sỹ Danh…”
“Sỹ Danh!!!”
Tiếng gọi to đến kinh hồn lạc phách bức Sỹ Danh hồi tỉnh dựng người ngồi dậy rồi không ngừng thở dốc. Thoáng nhận ra chính mình đang ngủ ở trong phòng y mới thôi hoảng hốt.
Thời điểm y giật mình ngồi dậy liền kinh động người bên cạnh, nàng bất an nhìn y: “Vương gia, chàng làm sao vậy? Chàng gặp phải ác mộng sao?”
“Ác mộng…?” Đúng rồi… quả thật là một cơn ác mộng khó chịu…
Phi Diệp dù cho đã lãng quên ở nơi nọ nhưng vẫn không ngày nào buông tha y. Hắn trở thành cơn ác mộng ngày đêm đè nặng khiến y không sao yên giấc. Có phải là vì y vẫn còn nợ hắn? Dù cho hắn đã không còn nhớ gì nhưng vẫn muốn y phải hoàn trả lại đôi mắt cho hắn? Chỉ cần như vậy thì hắn mới để cho y được yên sao?
Sỹ Danh nghĩ đến nắm tay ngầm siết chặt, sáng hôm sau y vội vàng tìm đến ngôi nhà nhỏ ngày trước…
Qua hết nửa ngày, cuối cùng y cũng đến được nơi.
Y đứng ngoài cổng đợi bà lão bước ra nhưng mãi vẫn không thấy, vì thế y nhẹ nhàng đi vào trong.
Thời điểm y đứng ở bên ngoài quan sát mới chợt nhìn thấy bà lão đang nằm trên chiếc giường tre ngày trước, khuôn mặt bà xanh xao hốc hác như người sắp lìa đời.
Phi Diệp dường như đã không hề nhận thấy được, hắn từ trong phòng bước ra ngoài rồi đi loanh quanh như người mất hồn, bà lão nhìn qua càng thấy đau lòng vì thế cất tiếng gọi: “Con à, lại đây với bà… lại đây…”
Tiếng gọi của bà thì thào, rất nhỏ… rất nhỏ… thế nhưng hắn nghe được rất rõ ràng, vì vậy hắn chậm rãi bước đi theo tiếng gọi rồi ngồi xuống bên cạnh bà.
Bà lão nhìn Phi Diệp rồi khẽ đưa tay chạm vào đôi má hắn nói: “Con à, bà sắp đi xa rồi, sau này con phải tự chăm lo cho chính mình có biết không?”
“Đi xa…?” Hắn không hiểu những lời bà vừa nói mà cũng không biết bà là ai thế nhưng… tim hắn đột nhiên đau nhói…
Đau lắm… một cảm giác đau không thể định hình…
Trong lúc này bà còn có thể hy vọng điều gì đây? Khi ký ức vòng đời của hắn chỉ có duy nhất một ngày?
“Có thể con không nhớ nhưng suốt nhiều năm qua, mỗi ngày bà vẫn luôn bên cạnh chăm sóc cho con… nhưng lúc này thì không được nữa… Mai này chỉ còn lại một mình, con nhất định phải sống thật tốt…” Bà lão nói rồi đột nhiên siết chặt lấy bàn tay hắn, giọng nói bà lại yếu dần đi: “Con à, con nhất định… phải sống… đừng… bỏ cuộc…”
Trong sâu thẳm Phi Diệp cảm nhận được đôi tay đang siết chặt lấy mình dần buông lỏng rồi hạ xuống, giọng nói thân quen cũng không còn vang vọng bên tai, người bà cũng trở nên lạnh giá…
“Thật tĩnh lặng…”
Không gian đột nhiên trở nên vô cùng tĩnh lặng… Người đó… người vừa nói những lời nghe qua thật khó hiểu thế nhưng bất luận là lời nào cũng đều khiến tim hắn đau đến tê dại…
Kìa…? Đôi gò má hắn bỗng nóng lên, những dòng nước từ trong mắt âm thầm tuôn ra ướt cả dây buộc rồi phủ đầy trên khuôn mặt hắn…
Đó là một màu đỏ tươi hệt như trong những giấc mơ của y…
Là hắn đang khóc… vì một người thân quen lại tưởng chừng như xa lạ mà khóc không ngừng…
Hắn không nhận ra chính mình đang đau khổ, chỉ biết rằng hắn vừa đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng… Người đó… người duy nhất đối tốt với hắn vừa đi mất rồi…
Sau này hắn sẽ phải sống một mình đơn độc, không còn ai bên cạnh nữa. Có lẽ ngày sau hắn sẽ quên đi một người đã từng ở bên cạnh hết lòng quan tâm chăm sóc cho hắn, nỗi đau này rồi hắn cũng sẽ không còn nhớ đến, chỉ là…
Dù cho không thể nhớ ra được người thế nhưng trong sâu thẳm hắn vẫn luôn không ngừng kêu gọi…
… Người có thể nào đừng đi được không?
Trong quá khứ dường như hắn đã từng trải qua một nỗi đau tương tự, thế nên giờ đây hắn không muốn phải chịu thêm nữa… tuyệt đối không muốn…
Một ngày qua đi, máu vẫn còn đầy trên khuôn mặt hắn. Đêm xuống hắn cũng không ngủ mà lại ngồi lặng thinh bên cạnh xác bà lão không rời đi nửa bước.
Có thể là hắn mong chờ người bà kia sẽ quay trở lại rồi nắm lấy tay hắn, trò chuyện cùng hắn, vì thế hắn vẫn cứ ngồi chờ đợi.
Sỹ Danh lặng thinh đứng ở bên ngoài không nói cũng không động, y cũng là đang chờ đợi đêm qua đi…
Rốt cuộc Phi Diệp đã chờ đến hai ngày rồi, sợi dây vải trắng bị thấm máu cũng đã khô lại, dường như trong suốt thời gian đó hắn chưa từng ngủ, vì thế hắn vẫn không quên người bà đang nằm kia.
Sỹ Danh quả nhiên có điểm chịu không được liền bước đến bên cạnh hắn nói: “Đừng chờ nữa, bà của ngươi không tỉnh dậy được nữa đâu.”
Thoáng nghe được một giọng nói hoàn toàn xa lạ khiến Phi Diệp cả kinh dựng người dậy: “Ai…? Là ai…?”
Sỹ Danh lặng đi một hồi lâu, người này vốn không nhớ y, muốn hắn tin tưởng thì lời nói nhất định phải rõ ràng thành thật thì may ra, y nghĩ đến liền nói: “Tại hạ tên gọi Việt Sỹ Danh, ngày trước đi săn vô tình thất lạc đến đây, may được bà lão đây cho nương nhờ, hôm nay tại hạ quay trở lại chỉ muốn đền ơn nhưng không ngờ người đã quy tiên… thật đáng tiếc.”
Phi Diệp nghe qua không biết nghĩ thế nào mà chỉ thấy hắn đứng lặng thinh rất lâu, y lại nói: “Công tử thứ lỗi, tại hạ thấy bà lão mất có lẽ cũng đã nhiều ngày, ngươi hẳn là nên đưa bà đi chôn cất thì tốt hơn.”
“Chôn cất…?”
Hắn dường như không hiểu, vì thế y lại nói: “Đúng, người mất rồi thì cần phải được chôn cất mới có thể yên nghỉ, lão bà khi còn sống không dạy ngươi điều này sao?”
“…” Phi Diệp lặng nghĩ một hồi lâu lắc đầu đáp: “Không có…”
Người mất rồi cần phải chôn cất thì mới được an nghỉ sao? Thì ra là thế…
Hắn nghĩ đến liền không chút ngần ngại ôm bà lên đi ra ngoài…
Khi ấy Phi Diệp được sự giúp đỡ của Sỹ Danh nhanh chóng hoàn tất việc an táng lão bà.
Ngày hôm đó, trời đột nhiên chuyển cơn mưa dông tầm tã. Phi Diệp mặc dù đã chôn cất lão bà xong rồi nhưng vẫn còn quỳ mãi ở trước mộ bà không chịu rời đi…
Sỹ Danh đứng bên cạnh lặng nhìn Phi Diệp, khi ấy cảm giác thực không thể nói nên lời. Hắn rõ ràng không nhớ được bà lão, hơn nữa người vốn là không thể khóc được vậy mà máu từ khóe mắt hắn vẫn không ngừng tuôn ra.
Dù cho Phi Diệp không có ký ức nhưng mọi thứ vẫn luôn in sâu trong tâm trí hắn, khi ấy Sỹ Danh dường như cảm giác được rằng không thể tin nổi những lời Thanh Giao đã nói về hắn năm xưa.
Người vốn là có tình có nghĩa như thế, ai mà tin được trong quá khứ hắn đã từng gây ra những chuyện tán tận lương tâm?
Không lâu sau Phi Diệp vì quá mỏi mệt mà ngất đi, Sỹ Danh nhìn qua chỉ thở dài rồi ôm hắn lên đưa về phòng.
Cơn mưa vừa rồi khiến cho gương mặt hắn càng trở nên lem luốc, vì thế Sỹ Danh vội gỡ sợi dây buộc mắt hắn xuống rồi giúp hắn lau người…
Phi Diệp hiện tại chìm sâu trong cơn mê man, có lẽ người qua một giấc ngủ dài đến khi tỉnh lại rồi thì mọi thứ cũng sẽ đi vào trong lãng quên.
Sỹ Danh nghĩ đến khẽ thở dài rồi bỏ đi, từ lúc y rời khỏi nhà đến nay cũng đã gần hai ngày, vẫn là nên sớm trở về.
Trước khi đi, y đặt một sợi vải trắng khác vào tay Phi Diệp, chẳng biết ngày mai tỉnh dậy hắn có nhớ để buộc lên mắt không? Chỉ là…
“Mặc kệ đi…”
Chuyện của hắn, y không muốn quan tâm…
Thời điểm Sỹ Danh trở về nhà đi ngang qua phố vô tình đụng phải một gã đạo sĩ giang hồ. Người này độ tuổi tầm trung niên, mặt mày râu ria lởm chởm, trang phục lại có phần rách nát hôi hám, trên lưng hắn đeo một thanh kiếm, ở phần chuôi kiếm có hình bát quái kỳ dị.
Kẻ nọ vừa đi vừa uống rượu rồi va vào người Sỹ Danh, ngay lập tức gã lui lại tự bóp mũi chính mình: “Uy hôi quá! Hôi như xác chết ấy!”
“Hôi?”
Sỹ Danh nghe qua tự ngửi ngửi chính mình, đúng là có chút mùi nhưng nào đến mức hôi không thể ngửi? Nói đến hôi không phải chính gã còn hôi hơn sao? Y nghĩ đến liền nhíu mày rồi mặc kệ gã mà tiếp tục đi, lúc này đột nhiên gã bước theo sát một bên y hỏi: “Vị huynh đệ này, gần đây ngươi có phải hay nhìn thấy cố nhân không?”
“Cố nhân?” Ý gã muốn nói về người đã trở thành quá cố hay là người quen lâu ngày chưa được gặp? Sỹ Danh lặng suy nghĩ rất lâu liền lắc đầu đáp: “Không có.”
Dù là ai cũng đều không có…
Gã đạo sĩ vẫn tiếp tục đi theo Sỹ Danh, hắn lặng quan sát y một hồi lâu nói: “Huynh đệ này, lão phu nhìn qua ngươi ấn đường đen tối, chắc chắn là đang gặp điềm xui…”
“Ấn đường đen tối?” Điều này nghe qua đúng thật là hàm hồ. Y hiện tại rất tốt, mặt mũi vẫn sáng sủa như trước đây, làm sao có chuyện như gã nói? Vì thế y vờ như không nghe cũng không trả lời…
Mặc dù Sỹ Danh đã cố gắng phớt lờ gã đạo sĩ đi nhưng hắn vẫn một mực bám theo, lại bày ra vẻ mặt nghiêm trọng quả quyết nói: “Ngươi này, nhất định phải nghe lời lão phu, tuyệt đối không đến những nơi rừng núi hoang vu, ngươi không thể biết được cái gì tồn tại ở những nơi đó đâu… này… này…”
Không ngờ lão đã có lòng nói đến vậy rồi mà người nọ vẫn tiếp tục bỏ qua, y hiện tại đi còn nhanh hơn trước… Lão nghĩ đến liền thở dài một hơi: “Mặc kệ ngươi, lão đi kiếm rượu uống trước đã…”
Gã nói rồi nhanh chóng quay trở lại đường cũ…
Sỹ Danh lúc này dù đã thoát khỏi gã đạo sĩ phiền phức nọ nhưng vẫn cảm thấy băn khoăn, những lời gã vừa nói là có ý gì?
“… Ngươi không thể biết được cái gì tồn tại ở những nơi đó đâu…”
Không thể biết được? Y sao không thể biết được? Không phải là bà lão nọ cùng với Phi Diệp vẫn luôn sống ở đó rất ổn sao? Nhưng mà giờ đây người bà đã qua đời rồi chỉ còn lại một mình hắn như vậy… liệu sống có được ổn không?
Sỹ Danh nghĩ đến đột nhiên cảm thấy trong lòng lo lắng không yên, giữa lúc đó y thật sự muốn quay trở lại để xem hắn tỉnh chưa hay sống như thế nào, có lẽ làm vậy y sẽ bớt đi phần nào lo lắng…
“Lo lắng? Ta… đang lo lắng cho hắn sao?” Rõ ràng trước đây y chán ghét hắn như vậy mà vì sao lúc này lại cảm thấy quá mức lo lắng?
Không lâu sau Sỹ Danh trở về tới nhà thế nhưng cũng chỉ được một ngày rồi lại vội vàng rời đi.
Thời điểm y vừa ra đến cửa đột nhiên bị Thanh Giao chặn lại, nàng lo lắng nhìn y hỏi: “Vương gia, gần đây chàng ở bên ngoài gặp chuyện gì sao? Chàng dường như không ổn lắm…”
Sỹ Danh nhẹ ôm lấy nàng đáp: “Nàng đừng lo, ta không sao.”
Nói xong y buông nàng ra rồi nhanh chóng rời khỏi Việt vương phủ. Thanh Giao nhìn theo chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bất an…
Khi Sỹ Danh trở lại ngôi nhà nhỏ ở giữa rừng thì trời vẫn còn rất sớm.
Y đến rồi đứng lặng nhìn ở trước sân nhà rất lâu, không gian vốn là im lìm tĩnh lặng, chỉ thoáng nghe thấy tiếng gió thổi đung đưa cành lá xôn xao, khung cảnh đượm buồn cô liêu.
Thời điểm ấy Sĩ Danh tựa như người mất hồn rồi đi vào trong, y chậm rãi bước đến cửa liền dừng lại nhìn vào nhà…
“Kia…!?”
Trước mắt y là một cảnh tượng không thể tin được… Phi Diệp vẫn đang ngồi ở bên cạnh giường cùng với xác bà lão còn nằm đó giống hệt như ngày hôm trước y đến. Sỹ Danh nhất thời kinh hãi ngay lập tức lui lại không ngừng tự hỏi: “Sao… sao lại như vậy?”
//