Thể loại: nam nam sinh tử, cổ trang, cung đình, cường x cường, ngược luyến toàn tập, HE (à vâng he theo cá nhân em =]])
Sơ lược:
Ngữ Thu là hồng bài trong kỹ quán, tình cờ gặp gỡ Ly Vệ thế là sinh lòng yêu thích. Ngữ Thu tính tình quyết liệt, độc chiếm, muốn ai thích mình thì nhất định phải được người đó thích, nhưng không ngờ gặp phải Ly Vệ sớm nắng chiều mưa. Vì thế cho dù Ngữ Thu có làm gì thì chẳng qua cũng chỉ được một cái tình cảm nửa vời của Ly Vệ. Đến lúc muốn bỏ cuộc thì đột nhiên phát hiện ra mình mang thai. Thế nhưng lúc này Ly Vệ đã không cần Ngữ Thu nữa, hắn chỉ có thể ôm bụng bầu quay về âm thầm sống qua ngày…
Cho đến một ngày Ly Vệ tình cờ nghe được tin Ngữ Thu cầu một cung nữ giúp mình hỏa táng thì lúc này mới chịu tìm đến nhưng dường như đã muộn rồi…
Đôi lời: rồi, thêm một cái đoản hậu sinh tử văn, rất ngắn, ngắn lắm luôn, vừa đủ đáp ứng tinh thần của các tình yêu của ngược luyến tàn tâm =]] em thuề luôn là rất vừa phải nha… =]].
….
Thời gian gần đây người trong cung bàn tán xôn xao vài chuyện. Người nói là cung nữ nọ, nàng bảo rằng hôm kia nàng đưa cơm đến cho vị nam sủng đã bị thất sủng từ lâu ở Vu Tiệp cung như thường lệ. Khi ấy, hắn đột nhiên kéo nàng lại nhờ giúp đỡ.
Cung nữ còn tưởng hắn muốn nhờ cái gì nào ngờ lại là nhờ lo hậu sự cho hắn. Nàng bối rối không muốn nhận lời liền bị hắn quỳ xuống cầu khẩn. Khi ấy, nàng không còn lựa chọn nào khác bèn nhận lời cho qua chuyện. Làm sao người nọ lại có thể cầu khẩn một cung nữ như nàng làm chuyện đáng sợ vậy chứ…?
Có lẽ là vì nơi đó bình thường chỉ mỗi nàng lui tới, hắn không nhờ nàng giúp đỡ thì còn biết nhờ vào ai?
Ở nơi này, một nam sủng nếu bị thất sủng rồi thì kết cục nhất định sẽ vô cùng thảm hại. Hắn có lẽ không muốn chính mình bị quăng xác vào rừng sâu cho dã thú ăn thịt nên mới cầu khẩn nàng.
Suy cho cùng thì cũng chỉ là hỏa thiêu xác giúp thôi, nào có gì gọi là quá đáng?
Không biết vì sao khi nghe những lời này, Ly Vệ đột nhiên cảm thấy khó chịu rồi im lặng rời đi…
Chiều đó, Ly Vệ tản bước đến Vu Tiệp cung, vừa đến đã thấy ở phía xa xa kia là một nam tử vận bạch y đang đứng bửa củi trông rất chật vật. Người bình thường có một bộ dáng rất đẹp, hắn trước đây đã từng là một hồng bài trong kỹ quán.
Ngày Ly Vệ gặp người nọ, chỉ biết hắn gọi là Ngữ Thu, ngoài ra không biết gì hơn.
Khi đó cũng là do hắn tìm đủ mọi cách quyến rũ Ly Vệ buộc y chuộc thân cho hắn rồi lại tình nguyện theo y về đây.
Thế nhưng Ngữ Thu thủ đoạn quyết liệt, hơn nữa còn là một người không biết an phận, nhiều lần gây chuyện với sủng phi khác của y. Trước đây, Ly Vệ cho dù có thực sự thích Ngữ Thu, nhưng lâu dần bắt đầu nhận ra loại tính cách này của hắn thì lại sinh lòng chán ghét, vì vậy y bỏ mặc hắn ở đây không thường lui tới nữa.
Không lâu sau đó, Ngữ Thu hết lần này tới lần khác tìm đến Ly Vệ giống như muốn cầu khẩn y quay lại. Chỉ là mỗi khi hắn đến đều bị thị vệ của y xua đuổi.
Lần cuối cùng, Ly Vệ chịu gặp hắn nhưng cũng là nặng lời xua đuổi, hơn nữa còn đoạn tuyệt với hắn, y nói: “Nếu như ngươi muốn, có thể tự rời khỏi cung.”
Ngữ Thu thoáng có chút thất thần, người tuyệt tình hắn biết rất rõ, rốt cuộc chỉ biết nhìn y một lần cuối rồi mỉm cười gật đầu: “Được! Ta biết… Ta sẽ đi…”
Nói rồi hắn lặng thinh quay lưng đi.
Cũng là từ đó Ngữ Thu không đến tìm y nữa, nhưng vì sao tới bây giờ hắn vẫn còn ở đây? Lại đòi một cung nữ lo liệu hậu sự cho mình là thế nào?
Ly Vệ hướng mắt nhìn về người phía trước, mày hơi khẽ nhíu lại. Bạch y trên người hắn rộng hơn bình thường rất nhiều, cho dù không muốn để ý đến cũng phải nhận thấy rất rõ ở phần bụng của hắn to một cách bất thường, đến vượt qua cả mặt.
Hắn lom khom chặt củi thành từng que nhỏ, được một lúc lại đưa tay ra sau đấm lưng mấy cái.
Không lâu sau, Ly Vệ lại thấy hắn quỵ xuống đất ôm bụng một lúc thật lâu rồi cố đứng dậy nhặt từng thanh củi đã chặt ôm lên…
Ly Vệ càng nhìn càng cảm thấy khó chịu vì thế bước đến hỏi: “Ngươi… làm gì vậy?”
Ngữ Thu thoáng quay mặt lại nhìn thấy y, lại giống như gặp người xa lạ thản nhiên nói: “Ta đang chuẩn bị hậu sự cho mình.”
“Hậu sự?”
Thì ra bửa củi là để lo hậu sự sao? Sợ là khi chết đi rồi gặp cung nữ kia lười nhặt củi nên lo để sẵn sao? Ly Vệ nghĩ đến dường như bất động một lúc hỏi: “Ngươi sắp chết rồi sao? Vì sao lúc này lại lo hậu sự?”
Ngữ Thu nhìn xuống bụng chính mình, lại mỉm cười nhìn y, nói: “Ngươi xem đây này, ở đây có một khối u ác tính rất lớn, lại sắp phát tác rồi, lúc này không lo hậu sự còn đợi đến khi nào…”
Nghĩ đến hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, sau cùng thở dài nói: “Chỉ là dạo gần đây rất mệt, mới làm một lúc đã thấy đau bụng chịu không được, hay là ngươi giúp ta chu toàn hậu sự đi…”
Ngữ Thu nói xong, lại trông thấy Ly Vệ vẫn lãnh đạm như trước, vì thế hắn quay đi tiếp tục vừa thu nhặt củi vừa thản nhiên cười nói: “Thôi bỏ đi… biết là không thể nhờ cậy gì được vào ngươi rồi mà…”
Những lời Ngữ Thu nói ra khiến Ly Vệ cảm thấy hắn đang đùa với mình. Chuyện sinh tử nào có đùa được đâu, sao hắn lại thản nhiên đến vậy? Ly Vệ đột nhiên kéo lấy tay hắn nói: “Không cần phải nhặt nữa! Ngươi bệnh ra sao, ta gọi thái y đến xem chữa cho ngươi.”
Ly Vệ nói xong liền muốn kéo Ngữ Thu đi, hắn ngay lập tức kinh hoảng trì lại không chịu đi nói: “Không… không cần. Ta đã đi rồi… Lão nói… nói không thể chữa được, ngươi không cần phải phí sức, chỉ cần… chỉ cần sau khi ta chết, giúp ta chu toàn hậu sự là được, lúc này mặc kệ ta… aa…”
Ngữ Thu lời còn chưa dứt, đột nhiên cảm nhận được tay mình bị y siết rất chặt. Là hắn nói gì sai sao? Vì sao lúc này rồi mà y còn đối xử với hắn như vậy?
Chỉ là hiện tại không chỉ tay đau, ngay cả bụng hắn cũng đang phát lên cơn đau dữ dội khiến hắn tự nhiên quỵ xuống liên tục thở dốc. Hắn biết lúc này chưa tới đủ ngày tháng, đau đến thế này chỉ sợ là mệnh mình cùng thứ nọ sắp đứt…
Vì ở kia không phải là một khối u ác tính bình thường, mà là cái nghiệt người kia không biết làm sao lại gieo được vào trong người hắn.
Thời gian Ngữ Thu ở nơi này, cơm nước thất thường, mỗi bữa cơm người đưa đến chẳng có gì gọi là ăn được. Trước đây cung nữ còn lười đến mức hai ba ngày mới nhớ đưa cơm tới, khi ấy cũng là hắn làm người mặt dày đòi nàng đưa cơm đầy đủ.
Tuy rằng mỗi bữa không có gì để ăn, hắn vẫn cố gắng ăn đủ ngày ba chén cơm. Bởi vì hắn cho dù không muốn ăn thì đứa trẻ trong bụng cũng như hắn trước đây, làm một kẻ không biết an phận liên tục đòi hỏi. Nó giống như người nọ vậy, chỉ muốn hành hạ hắn khổ sở không thôi.
Ngày Ly Vệ nói lời đoạn tuyệt rồi muốn đuổi hắn ra khỏi cung, hắn thực cũng muốn rời đi, chỉ là bụng hắn lúc ấy đã lớn quá rồi, có ra ngoài cũng không biết phải sống ra sao. Vì thế hắn quyết định ở lại lây lất sống qua ngày.
Cũng là khi ấy hắn mới biết an phận, âm thầm mà sống không làm phiền đến ai. Dù vậy khi ngày tháng gần kề khiến hắn sinh nhiều lo lắng. Không phải là vì chính mình, mà là muốn chu toàn hậu sự cho đứa trẻ xấu số kia. Vì thế một lần nữa hắn lại làm kẻ mặt dày, không ngại hạ thấp mình quỳ xuống cầu khẩn cung nữ nọ giúp hắn hỏa táng.
Ngữ Thu nghĩ đến lại cười, hắn cười chính mình hạ tiện, cười cuộc đời mình thật quá mức thảm hại. Vốn là lúc sống không được người quyến luyến, đến lúc chết đi cũng không ai muốn vì hắn mà chu toàn hậu sự.
Ngay cả người đang nắm chặt lấy tay hắn hiện tại cũng thế…
Hắn cho dù chết đi cũng chẳng ai muốn nhìn tới, lại nói gì đến có người vì hắn mà nhỏ lệ tiếc thương.
Cơn đau mỗi lúc càng hoành hành dữ dội khiến đầu hắn bắt đầu trở nên mơ hồ trống rỗng đến không thể nghĩ ra được việc gì. Lúc này hắn mới biết chính mình nghĩ quá nhiều rồi. Người khi chết có ra sao thì cũng là trở về với cát bụi. Người sinh ra từ đất chết rồi thì chính là về lại với đất, nào có gì mà phải đòi hỏi.
Giữa hai người bọn hắn thực chất chỉ là bụi đường tương ngộ. Chung quy cũng là hắn tham luyến người nam nhân này mới bất chấp tất cả đi theo y. Hắn cả đời chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ được vinh hoa phú quý, chỉ cầu một cái cơ duyên tốt đẹp, gặp gỡ rồi trói buộc người đó đi hết cuộc đời này cùng với mình.
Chỉ là từ ngày đó, hắn bắt đầu nhận ra tơ tưởng năm xưa thực là ngu ngốc ấu trĩ, cho dù hắn có làm gì cũng không thể khiến người quyến luyến. Càng tìm cách trói buộc chỉ càng khiến người nọ thêm ngán ngẫm muốn rời xa hắn. Một kẻ thân phận hèn mọn thì lấy gì để sánh được với một người tôn quý như y?
Sau đó, hắn bắt đầu học được cách từ bỏ, học cách sống thản nhiên không quyến luyến giống như ai đó đã từng nói câu “ân đoạn nghĩa tuyệt”.
Trước đây, hắn không biết chính mình đã phải nếm trải qua bao nhiêu đau thương khổ sở để có thể quên đi một người, quên đi cách người đó xua đuổi mình ra sao, lại vì cái nợ người nọ đã gieo vào trong bụng mình mà ngày đêm mất ăn mất ngủ. Hắn vốn biết đứa trẻ là vô tội, vì thế cũng đã cố gắng đối xử tốt với nó, chỉ là đến được đây thôi, hắn không còn đủ sức để đưa nó đi xa hơn được nữa…bg-ssp-{height:px}
Ngữ Thu bắt đầu buông dần ý thức, không lo nghĩ nữa cứ như vậy mà gục xuống…
Ly Vệ nhìn Ngữ Thu đau đớn ngã xuống mà chính mình giống như người bất động. Mồ hôi từ thái dương Ngữ Thu tuôn xuống càng lúc càng nhiều, rồi y lại nhìn thấy bên dưới lớp bạch y hắn thấm một tầng huyết sắc. Lúc này, y mới bắt đầu kinh hoảng ra sức gọi hắn, nhưng dường như hắn không thể nghe được dù chỉ là một lời. Chỉ thấy đôi mắt hắn lờ đờ nhìn đi đâu đó, trong mơ hồ còn tự nhiên nở nụ cười rồi từ từ khép chặt mắt lại…
…
Ly Vệ trông thấy Ngữ Thu như thế liền kinh hoảng gọi người đến…
…
Bên trong Vu Tiệp cung là một màn tĩnh lặng, Ly Vệ bất an đi qua lại bên ngoài chờ đợi…
Không lâu sau thái y trở ra quỳ xuống nói với Ly Vệ rằng, hắn cùng với đứa trẻ đồng tạ thế rồi, y nghe qua giống như sét đánh bên tai, lại ngỡ ngàng hỏi: “Đứa trẻ? Là đứa trẻ nào…”
Thái y càng cúi thấp đầu xuống nói: “Bẩm hoàng thượng, chính là đứa trẻ hắn đang mang trong người…”
Lúc này, Ly Vệ càng trở nên mờ mịt “… đứa trẻ hắn đang mang trong người”? Trong người hắn có đứa trẻ sao? Làm sao hắn lại có đứa trẻ này trong người? Hắn không phải nữ tử, làm sao có thể? Y nghĩ đến trăm vạn lý do vẫn không thể phủ nhận được sự thật: “Không được… ta phải đi nhìn cho rõ…”
Nghĩ đến Ly Vệ liền vội vàng chạy vào bên trong nhìn Ngữ Thu…
Quả nhiên người nằm kia có một nơi nhô lên rất to, y ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh hắn chạm tay vào, thế nhưng đã không thể cảm nhận được gì ngoài một cái lạnh giá đến thấu tận xương tủy.
Thì ra cái khối u ác tính mà hắn đã nói kia chính là một đứa trẻ sao? Ly Vệ nhìn Ngữ Thu nằm lặng trang trên giường chỉ thấy chính mình giống như lạc vào mê cung hỏa trận. Hắn chết rồi sao? Hắn cùng với đứa trẻ thực sự đã chết rồi sao? Y nhớ cách đây vài tháng hắn còn đến tìm mình nói chuyện, chung quy là còn muốn y quan tâm hắn, lẽ nào là vì nguyên nhân này? Ly Vệ nhớ tới đột nhiên cảm thấy thống hận, vì sao lúc đó chính mình không chịu chậm một chút chờ nghe hắn nói mà lại khinh mạn xua đuổi? Làm sao giữa lúc hắn đang mang nặng như vậy mà y lại vứt bỏ để hắn một mình chờ đợi cái chết tìm đến thế này đây?
Ly Vệ chợt nhớ đến hình ảnh lúc Ngữ Thu đau đớn gục xuống, hắn chỉ là cắn chặt môi lại chịu đựng, ngay cả một tiếng rêи ɾỉ nhỏ cũng không có, một lời cũng không nói ra giống như nơi đó chỉ có mỗi mình hắn không còn ai khác.
Lúc này, Ly Vệ mới nhận ra chính mình hiện tại đã không còn tồn tại trong mắt hắn, y đã bỏ rơi hắn, vì thế hắn cũng đã lựa chọn đoạn tuyệt, cho dù hắn có chết đi cũng không cầu mình thương hại hắn.
Thảo nào lời cuối cùng hắn cho mình lại chính là những lời tuyệt tình kia…
“…hay là ngươi giúp ta chu toàn hậu sự đi…”
Lại còn thản nhiên cười nói: “Thôi bỏ đi… biết là không thể nhờ cậy gì được vào ngươi rồi mà…”
Vì hắn khi ấy đã không còn niềm tin gì vào kẻ đã bỏ rơi mình, cũng không tin người sẽ vì mình mà chu toàn hậu sự. Lúc còn sống gặp nhau giống như bụi đường, bụi quyến luyến bất chấp tất cả bám theo đường, khi chết đi gặp lại nhau chẳng qua cũng là đường phủi bụi mà thôi, không có gì đáng để lưu luyến.
Ly Vệ nghĩ tới lại cười đến điên đảo, lại nghiến ngầm nói: “Thế sao? Ngươi cho là trẫm ngay cả hậu sự này cũng không thể làm được sao?”
Ngay lập tức Ly Vệ ôm Ngữ Thu đi ra ngoài, lại đem toàn bộ củi hắn tích góp nhiều ngày qua cùng với hắn xếp chồng lên nhau rồi nổi lửa lên…
Y trơ mắt nhìn ngọn lửa bừng bừng cháy đem một người hai mạng kia từng chút thiêu đốt thành tro bụi, lại không ngờ chính mình đau đến tê dại, một lời cũng không thể thốt lên…
Những thứ Ngữ Thu bất chấp khó nhọc ngày ngày cố gắng tích góp chỉ để dùng vào việc này thôi sao? Nhất định phải là như vậy sao? Vì sao? Vì sao lại định là kết cục này?
“Ngữ Thu… Ngữ Thu…”
Ly Vệ bất giác nhớ đến hình ảnh Ngữ Thu ngày trước, tay hắn khẽ lướt trên cung đàn, tiếng hát nhẹ nhàng vang lên hòa chung tiếng đàn làm say động lòng người. Dáng vẻ thanh lãnh cao ngạo của hắn lại có một chút hồ ly cũng là không ai sánh bằng, rốt cuộc làm sao thành ra thế này?
Y nhớ đến liền muốn gặp hắn, muốn nhìn thấy hắn như ngày trước vì y mà cho một ánh mắt, một nụ cười tràn đầy phong tình.
Chỉ là lúc này nhận ra dường như đã muộn rồi, ngọn lửa đang dần đem hình ảnh kia thiêu đốt thành tro bụi. Ly Vệ đột nhiên cảm thấy không cam lòng… chỉ thêm một chút nữa thôi là đời này muốn nhìn thấy nhau cũng đã là không thể.
“Không… ta sao có thể để ngọn lửa kia cướp ngươi đi? Ta vẫn còn lời chưa nói hết, ai cho phép ngươi đi…?”
“Thôi bỏ đi… biết là không thể nhờ cậy gì được vào ngươi rồi mà…”
Đột nhiên bên tai y vang vọng mãi tiếng Ngữ Thu hờn trách khiến Ly Vệ giống như muốn phát điên lên: “Đừng… đừng nói nữa… ngươi đừng nói nữa… Ngữ Thu… Ngữ Thu… quay về đây, ngươi mau quay về đây…”
Ngay lập tức Ly Vệ muốn lao vào trong ngọn lửa đang bừng cháy kia khiến thị vệ hoảng sợ vội ngăn cản, cung nhân thấy thế đồng loạt quỳ xuống cầu khẩn…
Thế nhưng một lời của bọn họ cũng không thể lọt vào tai y, duy chỉ có ngọn lửa đem hình hài Ngữ Thu thiêu đốt in đậm trong mắt rồi đi sâu vào tâm để rồi không bao giờ quên.
…
Ngữ Thu qua đời chưa được bao lâu liền đến lượt cung nữ khinh mạn ngày trước cùng với lão thái y nọ lên giàn hỏa thiêu. Nếu như trước đây không phải tại bọn họ thì Ngữ Thu cũng đã không phải đến bước đường cùng này, chết đi thực đáng lắm mà.
…
Từ đó cung nhân bắt đầu nhìn thấy hoàng thượng ngày đêm ôm ấp lấy hủ tro cốt của phụ tử Ngữ Thu rồi thì thầm lẩm bẩm nói chuyện.
Là vì ngày đó Ly Vệ thẩn thờ trở lại Vu Tiệp cung nhìn nơi Ngữ Thu đã từng ở để tìm chút chuyện tình xa xưa.
Trên bàn là một bức họa đôi uyên ương quấn vào nhau có những điểm lấm lem nhòe đến không thể nhìn rõ đường nét, một khúc phổ nhạc tuyệt tình dang dở cùng một thanh cầm đã đứt dây. Lúc ấy mới biết hắn có bao nhiêu quyến luyến kỳ vọng, rồi lại biết hắn có bao nhiêu đoạn tình tự tuyệt. Chung quy cũng là vì hắn đã yêu phải một người không nên yêu, cầu một người không nên cầu. Cuối cùng cũng vì bị chính sai lầm của mình hại chết. Suy ra là do bản thân hắn quá đa tình nào có phải tại vì ai, làm sao còn có thể trông chờ vào ai…
Ly Vệ nghĩ đến liền cười đến điên cuồng gọi: “Ngữ Thu…”
Lúc y nghĩ đến sai lầm của chính mình, lại nghĩ đến cần hắn thì cũng là lúc hắn cùng đứa trẻ vĩnh viễn rời xa cuộc đời.
Bụi đường đã từng có lúc vô duyên tương ngộ cùng nhau rồi cũng từng vì thế nhận ra được những hoen ố mà tự tách rời nhau. Cái còn lưu lại chính là những vết nhơ trên hành trình bụi đi qua khiến đường không bao giờ xóa sạch được…
Thế này đáng lắm, thực là đáng lắm mà…
Ngày đó Ly Vệ truyền ngôi lại cho ngự đệ thân thiết của mình rồi mang theo hài cốt Ngữ Thu lui về ở trong Vu Tiệp cung, không lâu sau cũng lâm bệnh nặng qua đời.
Tang sự Ly Vệ thực sự vô cùng đơn giản, chính là hỏa táng rồi đem di tro của y cùng tro cốt phụ tử Ngữ Thu hòa vào nhau, sau đó lại đem chôn ở dưới gốc cây Thiên Lý trước Vu Tiệp cung để rồi đời đời ở bên nhau không bao giờ tách rời.
- --
Vì sắp phải đi học rồi nên Ngốc không có nhiều thời gian rảnh vì vậy sẽ có bài Ngốc tự viết cũng có thể là tự edit, cũng có bài là sưu tầm nữa. Chắc hẳn nhiều bạn sẽ thắc mắc là mới đầu năm học không cần phải ôn tập nhiều có đúng không? Ừ thì cũng đúng mà cũng không hẳn là đúng. Mặc dù Ngốc không phải lớp , đại học gì nhưng Ngốc lại học lớp , không thi được lên cấp thì có mà chết.
//