Ngày xửa ngày xưa_Từ lâu lắm rồi, có một vị đại thúc thúc tốt bụng nhặt được một đứa bé trai. Rồi ngày ngày tháng tháng rầm rĩ dưỡng sinh cậu bé.
...........................................
Thật vất vả đem cậu nuôi lớn, hôn sự liền bị cậu phá tan tành, bát cơm cũng bị ném bỏ...Cúc hoa còn bị cậu cường bạo mà hóa hướng dương.
Sau đó đại thúc thúc chết. Luôn dằn vặt có phải số mình vốn sắp đặt mà lại đem một hài tử còn đáng sợ hơn quỷ đến đây chứ!! Phải chăng kiếp trước ta đã phạm vào lỗi lầm gì sao???
Lòng lại đầy ủy khuất, ôn nhu đại thúc thúc trọng sinh. Hắn tuyệt tình định không bao giờ để ý tới cậu. Mặc cậu làm gì thì làm, muốn chết hắn sẽ không cản. Xa xa trốn cậu càng xa càng tối nga~~~ Nhưng những ý nghĩ đó vốn đã không còn trong tâm trí hắn
............Nhưng vì cái gì đây....
Hazz...a~~~, Cậu bị đánh đập ruồng bỏ,
Hazz...a~~~, Cậu không được phát dục mà sinh bệnhbg-ssp-{height:px}
Hazz...a~~~, cậu không được ngửi mùi hương của thúc thúc mà tự áp trế chính bản thân
Hazz...a~~~, Cậu đói...muốn ăn đồ của thúc thúc nấu
Hazza~~~, Cậu khóc!!!
Đừng khóc đừng khóc, ta thương ngươi ta thương ngươi...
[ Trẻ con không nên tùy tiện nhặt, nhặt được thì phải dâng lên cúc hoa cho bổn lão. Muhahahah...
//, : chiều