Tư lệnh Kỷ trầm mặt, “Nếu cô gái kia có âm mưu thì sao? Con cũng tính ngậm bò hòn làm ngọt, không lên tiếng?”
“... ....” Kỷ Ngân Viễn không trả lời ngay, mà từ từ mỉm cười. Tư lệnh Kỷ trừng anh, “Có gì đáng cười, con định cứ tiếp tục thế này?”
Kỷ Ngân Viễn thấy ông nội đang rất tức giận, biết không thể nói cứng chống lại, nên chỉ nhẹ nhàng nói, “Cô ấy sẽ không.”
Giọng anh thản nhiên, không trực tiếp bác mặt mũi của ông nội, cũng không làm giảm khí thế của mình.
“Con đang cho ta một viên thuốc an thần?” Tư lệnh Kỷ nghĩ nếu cháu mình đã bảo đảm thế này hẳn là nhân cách của cô bé kia không đến nỗi nào, lập tức bớt giận, nhưng vẫn cố nói, “Chỉ có con là biết nhìn người, còn chúng ta đều mù hết!”
“Là nhờ ông nội dạy dỗ tốt.” Kỷ Ngân Viễn rũ mắt cười nhẹ, dáng vẻ cực kỳ khiêm tốn. Anh vô cùng thuần thục cái gì là lấy lui làm tiến.
Tư lệnh Kỷ thấy anh như vậy thì rất hài lòng, “Con mà cũng biết nói những lời này, thật hiếm thấy!”
Vì vậy, tư lệnh Kỷ vốn đang nổi giận đùng đùng chỉ trong hai ba câu đã được giải quyết, nhưng ông vẫn mạnh miệng không thừa nhận, “Bớt nói ngọt đi! Dẫn cô bé kia ra đây cho ta xem thử xem! Hơn hai mươi năm, chưa thấy con chạm qua nữ nhân nào.”
--- có thể nói là kém xa cha con.
Tư lệnh Kỷ có ý nhạo báng, nhưng Kỷ Ngân Viễn lại vờ nhưng không biết.
Thư Yểu Nhiên đi ra khỏi phòng, đầu cúi thật thấp, co quắp đi tới trước mặt tư lệnh Kỷ. Cô có thể cảm thấy được tầm mắt đang tìm tòi nghiên cứu của ông nội Kỷ Ngân Viễn, nên càng thêm căng thẳng, bất giác trong miệng đã có mùi máu tươi, vì quá khẩn trương mà cắn rách môi mình.
Cô thật sự không thể nào giữ được bình tĩnh mà nhìn thẳng vào mắt ông nội Kỷ Ngân Viễn sau khi bị bắt gặp màn vừa rồi, không lập tức chạy trốn đã là cực hạn của cô. Bỗng tay cô bị một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy. Kỷ Ngân Viễn khẽ kéo cô ra sau lưng anh.
Anh dùng thân thể của mình cản hơn phân nữa tầm mắt của ông nội cho cô, nhờ vậy cô không còn cảm giác như đang đứng trên bàn chông nữa. Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình, lần đầu tiên cảm thấy, người đàn ông trước mắt....... Cũng không tệ.
Tư lệnh Kỷ đằng hắng một tiếng, cô bé này hình như hơi.....
Tư lệnh Kỷ đang định nhìn kỹ hơn, thì bị cháu mình ngăn trở, ông theo bản năng nghiêng người, rướn cổ nhìn, đáng tiếc nhìn đến đâu thì Kỷ Ngân Viễn liền chuyển người qua đó, bảo vệ kín kẽ cho Thư Yểu Nhiên.
“Con cứ chắn trước mặt là sao?” cuối cùng, tư lệnh Kỷ nổi giận, nghiêm mặt quát lớn, “Tránh ra!”
Kỷ Ngân Viễn ưỡn thẳng sống lưng, “Thủ trưởng, da mặt Thư Yểu Nhiên rất mỏng, ngài đừng nhìn cô ấy chằm chằm như thế.”
“... ...” Người này đang nói cái gì vậy? Yểu Nhiên quẫn.
Tư lệnh Kỷ tức giận trừng anh một cái, “Chỉ giỏi bao che.” Chẳng lẽ mình nhìn lâu một chút thì cô bé này sẽ bị hù chạy hay sao?
“Yểu Nhiên, năm nay con bao nhiêu?” lúc nói chuyện với cô, rõ ràng giọng của tư lệnh Kỷ đã hiền hòa đi nhiều.
“Hai.... .....hai mươi ba ạ.” Đột nhiên bị hỏi, cô khẩn trương đến thiếu chút nữa là cắn phải đầu lưỡi của mình.
“Đang làm việc ở đâu?”
“Tòa soạn thành phố ạ,” cô nghĩ một chút, bổ sung, “Chủ yếu cập nhật tin tức về không quân.”
Tư lệnh Kỷ cười, “Xem ra cũng coi như là cùng ngành với Ngân Viễn nhà ta, không phải là quen nhau lúc phỏng vấn chứ?”
Thư Yểu Nhiên lại quẫn......
“Không phải.” Kỷ Ngân Viễn nhìn cô một cái, rồi nói với ông nội mình, “Mấy năm trước, lúc cô ấy còn chưa làm ở tòa soạn thì đã quen biết.”
Thư Yểu Nhiên ngẩn người. Lúc trước Kỷ Ngân Viễn cũng đã nói bọn họ đã gặp nhau từ trước, còn là người quen cũ, nhưng trong trí nhớ của cô.......lại hoàn toàn không hề có đoạn ký ức này.
Tư lệnh Kỷ giận quá hóa cười, thằng nhóc này giữ bí mất khá lắm, “Con là con gái một trong nhà?”
Yểu Nhiên lắc đầu, “Không ạ, trong nhà còn hai anh trai và một em gái.”
“Bốn anh em à....... Có phúc, có phúc!” Tư lệnh Kỷ cảm khái, trong lòng càng thêm kiên định.
“Ông nội, nên về bệnh viện thôi.” Tiếp tục hỏi nữa thì chẳng khác gì tra hộ khẩu, anh không muốn cho cô cảm thấy gò bó.
Kỷ Ngân Viễn vừa nói xong, Kỷ Ngân Tĩnh đã lập tức chạy ra, dìu tư lệnh Kỷ hướng ra cửa, “Tạm biệt anh, ngày mai nhớ tới bệnh viện thăm ông nha.” Tốc độ nhanh phản ứng nhanh, thật khiến cho người ta hoài nghi có phải bọn họ đã sớm nói trước hay không.
Kỷ Ngân Viễn mỉm cười, em mình cũng biết thời biết thế lắm.
“Này, Kỷ Ngân Viễn!” Yển Nhiên thấy tư lệnh Kỷ đã đi, bèn hỏi, “Trước kia, chúng ta......biết nhau sao?”
Cô rất tin tưởng trí nhớ của mình, nếu như người này đúng là người quen cũ, không lẽ nào cô lại quên, đặc biết lại là người có ‘ấn tượng sâu sắc’ như vậy.
Trừ khi........là anh ta nhận sai người.......
Đột nhiên cô thấy lòng nặng trĩu.
Kỷ Ngân Viễn vừa nhìn đã biết cô đang nghĩ gì, thản nhiên nói, “Thư Yểu Nhiên, tôi không bao giờ nhận sai người.”
Cho dù tỉ lệ nhận sai người khác là một phần vạn, cũng tuyệt đối không nhận sai cô.
Cô là
----- tuyệt đối!
Hôm sau.
Yểu Nhiên nhìn ra bầu trời xinh đẹp ngoài cửa sổ, thở dài, “Haiz.... ....” sau lưng các đồng nghiệp vừa uống cà phê vừa tán gẫu, đều đang hưởng thụ một buổi chiều nhàn nhã hiếm có.
----- Chỉ có một mình mình là lòng đang đầy phiền não.......
Nghĩ đến đây, cô lại tiếp tục thở dài.
Mặc dù lúc ấy giọng Kỷ Ngân Viễn rất
Chắc chắn khiến cô thấy xúc động, nhưng cô nghĩ mãi vẫn không nhớ nỗi mình và anh quen nhau lúc nào.
Chẳng lẽ là do lâu quá không gặp, nên quên mất người ta? Cô níu níu đầu tóc dài của mình, bắt đầu nghiêm túc tự vấn thân xem mình có phải đúng như Diệp Tống Tống nói là người không tim không phổi hay không
“Này, Thư Yểu Nhiên!” một giọng nữ khó chịu quen thuộc vang lên bên tai, cô ngẩng đầu nhìn người đang vênh cầm kia. “hôm nay anh hai trở về, chị cũng nên lộ cái mặt đi”.
“Chẳng lẽ các người diễn anh em tình thâm còn tôi thêm chút nước mắt?” Đối với Thư Yểu Khởi cô không cách nào dịu dàng nổi
“Chị tưởng chúng tôi chào đón chị sao!” vốn Thư Yểu Khởi không phải thật lòng muốn kêu Yểu Nhiên, thái độ thờ ở của Yểu Nhiên càng chọc giận cô ta, cô ta chỉ tay vào Yểu Nhiên nói, “Nếu không do bà nội nói phải kêu chị, tôi cũng lười nói chuyện với chị!”
------lãng phí thời gian sức lực không nói, còn dính phải khí chất thô bỉ của chị ta.
“Không ai xin cô”. Yểu Nhiên giận quá hóa cười, nhưng trong mắt là lạnh lùng thấu xương, “Còn nữa, chỉ tay vào người khác là hành động rất không lễ phép”.
“Chị”
Yểu Nhiên không thèm để ý đến Thư Yểu Khởi nữa, thản nhiên gia nhập vào cuộc tán gẫu của các đồng nghiệp. Thư Yểu Khởi định lên tiếng phản bác lại, nhưng vì ngại trước mặt nhiều người nên chỉ có thể tức giận dậm chân bước đi.
Thư Yểu Nhiên luôn có thể chọc thẳng vào chỗ yếu của mình, nhưng mình lại chưa bao giờ nắm được điểm yếu của chị ta, không cam lòng, thật không cam lòng!
Hứa Mai xách một đống đồ ăn vặt vào tòa soạn, vừa đóng cửa xong mới bước được vài bước thì đã bị đụng mạnh khiến cho trà sữa trong tay bắn khắp người, ngay cả Thư Yểu Khởi cũng bị dính không ít.
“Hứa Mai!” Thư Yểu Khởi vốn đang tức giận, sự cố nhỏ này khiến lửa giận của cô ta phụt ra, “Cô đi đứng kiểu gì vậy, làm dơ hết đồ tôi rồi!”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Hứa Mai thấy vạt áo của Thư Yểu Khởi bị ướt, vội rút khăn giấy ra, “Tôi không thấy....”
Thư Yểu Khởi gạt tay Hứa Mai ra phẫn nộ quát, “Đừng đụng tôi!” biến thành thế này đã đủ đen đủi rồi, mình không muốn dính thêm nấm mốc nữa!
Thư Yểu Khởi đùng đùng bước đi. Hứa Mai lau sàn nhà bị bẩn, có đồng nghiệp thấy thế không khỏi nói nhỏ, “Yểu Nhiên, em gái cô dữ quá!”
Trong tòa soạn không một ai dám kết thân với Thư Yểu Khởi.
Yểu Nhiên cười giỡn, “Như vậy mới tôn lên tôi khéo léo đáng yêu cỡ nào chứ!”
“.....” các đồng nghiệp yên lặng hồi lâu rồi đồng thanh giận dữ, “da mặt cô thiệt dày!”
Yểu Nhiên cười hi hi xin tha, nhanh chóng chạy đến chỗ Hứa Mai giúp dọn dẹp.
Thoáng chốc đã tới lúc tan việc.
Thư Yểu Khởi mang giầy cao gót mười cm, xách túi bước ra khỏi tòa soạn. Trước cửa tòa soạn, một người đàn ông mặt quân trang đang tựa vào chiếc xe Jeep. Thư Yểu Khởi nở nụ cười ngọt ngào đi tới cạnh người đo, thân mật kéo tay anh ta.
Người kia không hề tránh, chỉ mỉm cười vuốt vuốt tóc Thư Yểu Khởi. “hôm nay có mệt không?”
Thư Yểu Khởi lắc đầu, bộ dáng ngoan hiền, khiến các đồng nghiệp thấy cảnh này đều ngạc nhiên.
“Hứa Mai, người đàn ông kia...là doanh trưởng Mục phải không?” đồng nghiệp A xuyên qua cửa sổ nhìn bọn họ, đụng đụng khủy tay vào Hứa Mai.
“Ừ...”Hứa Mai thò đầu ra nhìn, cũng rất ngạc nhiên, “ Nhưng sao anh ta lại thân mật với Thư Yểu Khởi như vậy?”
Hai người nhìn nhau, đều thấy nghi ngờ trong mắt đối phương.
“Sao Yểu Nhiên còn chưa xuống?” Mục Thiếu Liên hỏi.
Sắc mặt Thư Yểu Khởi hơi biến, cắn môi nói,”em nói rồi nhưng chị ấy nói không về”.
Mục Thiếu Liên cau mày, trực tiếp gọi cho Yểu Nhiên.
Giờ này, Yểu Nhiên đã sớm rời đi tòa soạn từ cửa sau, và lên tắc xi, cô nghe chuông điện thoại vang lên, lấy ra liếc mắt một cái, lại bỏ vào túi.
Mục Thiếu Liên gọi vài cuộc vẫn không thấy người nghe máy thở dài nói, “Nếu Yểu Nhiên không thích về thì thôi vậy”
“Chị thật tùy hứng!” xe đã chạy, Thư Yểu Khởi vẫn còn oán trách, “Em đã nói bà nội muốn gặp chị ấy rồi mà....”
Lúc tắc xi tới trụ sở quân đội của thành phố S thì đã khá muốn, tài xế tất nhiên không có giấy thông hành nên không được vào, Yểu Nhiên đành xuống xe, tự mình đi vào trong
Ngoài doanh trại đã sáng đèn, mà nhà họ Thư lại nằm tận cùng bên trong, nếu cô chỉ dựa vào hai chân thì chắc phải đi tới khuya mất. Cô đi chậm, bắt đầu suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho người ra đón không, dù không thích nhau, nhưng trước mặt người ngoài vẫn phải làm bộ làm tịch, thiếu cô bọn họ làm sao có thể biểu diễn anh em tình thâm được.
Yểu Nhiên đang do dự thì sau lưng truyền đến tiếng kèn xe, cô quay đầu lại theo bản năng, bỗng bị đèn xe làm chói mắt.
-----ai mà đần như bị lừa đá vậy, chuyển đèn xe sang một bên rồi ấn còi không được sao?
Chiếc Bentley đen chậm rãi lướt đến bên cạnh cô, cửa xe hạ xuống, một giọng nói vang lên, “Thư Yểu Nhiên, lên xe”.