Hai giây sau, Khương Hề mới phát hiện cánh tay mình bị con rối cào tổn thương cực kì nghiêm trọng, nhưng cậu chỉ đơn giản vung vẩy hai cái bèn mặc kệ, chậm rãi bò ra khỏi lòng ngực của Úy Lam, nằm liệt ở ghế.
"Chúng ta thật sự có thể về nhà rồi ư?" Khương Hề nâng cái tay không bị thương lên dụi mắt, hít sâu một hơi rồi hỏi, đồng thời hưởng thụ cảm giác sống sót sau hoạn nạn.
Người đàn ông kia vĩnh viễn chỉ có một bản mặt lạnh te: "Ừ."
Khương Hề: ".. Anh biết lần sau chúng ta khi nào mới lại vào Game lần nữa không?"
Vừa hỏi xong, vẫn chưa có được câu trả lời, đồng thời chung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Khương Hề mở bừng hai mắt, bản thân mình đâu còn ngồi trên chiếc xe nào nữa, lọt vào tầm mắt chỉ còn cảnh tượng muôn vàn tinh tú..
Giữa ba ngàn vũ trụ cắn nuốt lẫn nhau, Khương Hề là Chủ thần mới ra đời của một tiểu vũ trụ nào đấy, nơi cậu sinh ra khắp chốn hoang tàn, gần như bị vũ trụ khác chia tách gần hết, sắp ' tử vong ' tới nơi.
Mà Game escape chẳng qua chỉ là phương tức để tuyển chọn Thần linh, tiểu vũ trụ nào cũng sẽ có, mà người chơi tử vong trong Game sẽ bị xóa hết ký ức, cũng không phải chết thật, nhưng tất cả người chơi không biết chuyện này.
Khương Hề lúc này đã khôi phục thân nam nhi, ngồi trên thần tọa hoa lệ, vị trí nơi ở của cậu nằm tại cuối tận cùng vũ trụ, chân đạp hàng tỉ sao trời, nắm giữ sinh tử luân hồi.
Ôi dào đừng có nghe vậy rồi tưởng lại hại lắm, nếu bị cắn nuốt thật, cũng chẳng đủ cho Chủ thần khác nhét kẽ răng, nếu không Khương Hề đã chẳng cần mới ra đời đã phải mạo hiểm sinh tử, phong ấn ký ức của mình chạy tới Đại Vũ Trụ kiếm ăn.
Thế giới con rối lúc trước, cũng không phải địa bàn của cậu, mà là lãnh địa của Đại Vũ Trụ trong truyền thuyết. Tiểu vũ trụ có muôn vàn, nhưng Đại Vũ Trụ thì chỉ có một, thuộc về vị Chúa Tể của ba ngàn vũ trụ.
Khương Hề nhắm hai mắt chép miệng một cái, khẽ nói: "Thật ngon, đáng tiếc người cuối cùng giải được câu đố không phải là mình, nếu không nhất định có thể đạt được nhiều nguồn năng lượng hơn."
Giọng nói cực kì phù hợp với vẻ ngoài của cậu, không quá mức trầm thấp, còn mang theo một chút âm bổng của thiếu niên, như gãi vào tim gan người khác, vừa trong veo vừa gợi cảm.
Có thể là do cảm nhận được Chủ thần đã trở về, vô số các hệ thống vận hành thế giới Game tiến lên báo cáo tình hình gần đây của vũ trụ, nhìn từ bên ngoài, hệ thống đều là văn tự tối nghĩa khó hiểu màu xanh lục, vờn quanh bên người Khương Hề báo cáo theo trình tự, như ẩn như hiện, khó có thể bắt giữ.
Khương Hề chỉ dùng một giây là có thể tiếp thu tất cả tin tức, sau đó hờ hững dặn dò: "Tao sẽ đi đến Đại Vũ Trụ một chuyến nữa, tìm kiếm nguồn năng lượng."
Lúc này, hệ thống chủ đứng dậy, thoạt trông nó cũng chẳng khác gì mấy hệ thống còn lại, đứng đấy nhấp nháy hai cái, dường như đang nói gì đó.
Khương Hề: "Tao biết Đại Vũ Trụ quá mức nguy hiểm, lỡ bị vị Chủ thần kia bắt được, có lẽ tao sẽ bị tan thành mây khói, nhưng cho dù không vì để tìm kiếm nguồn năng lượng thì tao cũng muốn tìm hiểu xem vũ trụ luôn được xem là mạnh nhất kia trông ra làm sao, nếu không sẽ rất dễ dàng bị các vũ trụ khác cắn nuốt, hơn nữa mày không tin tao có thể toàn thân trở ra hay sao?"
Hệ thống màu xanh lục tiếp tục nhấp nháy.
Khương Hề: "Tao chắc chắn vẫn sẽ ngụy trang giới tính, phong ấn ký ức, sẽ không xảy ra chuyện gì.. Chỉ là sau khi phong ấn ký ức, hành vi của tao hơi kì lạ.." Chủ thần chí cao vô thượng như cậu sao có thể dẹo đến mức ấy chứ? Đúng là không thể tưởng tượng nổi, chuyện này tuyệt đối không thể để mấy hệ thống thuộc hạ biết được, nếu không muốn đội quần luôn.
Hệ thống màu xanh lục tiếp tục nhấp nháy.
Khương Hề lắc đầu nói lảng sang chuyện khác: "Tâm ý tao đã quyết, đúng rồi, ở thế giới trước tao gặp phải một người rất thú vị, ảnh rất mạnh, còn về thân phận.. Tao hoài nghi anh ta dù chưa thành Thần, thì cũng sắp sửa rồi."
Ngón tay Khương Hề gõ từng nhịp từng nhịp lên thần tọa, đường nét gương mặt cậu quá mức tinh xảo đẹp đẽ, lại không ẻo lả chút nào, Chủ thần có thể căn cứ vào thẩm mỹ của mình để hóa thân, Khương Hề lại theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, dung mạo đẹp miễn chê.
Thế giới tiếp theo, vẫn nên đứng đắn một chút mới được, dẹo quá dễ xảy ra chuyện, cậu tự tạo cho mình một ám chỉ tâm lý nho nhỏ, còn về việc đứng đắn được bao nhiêu á, toàn nghe ý trời, Khương Hề bất đắc dĩ thở dài.
Mở mắt ra lần nữa, Khương Hề có cảm giác như chết chìm, bỗng nhiên từ trong nước thò đầu ra, miệng thở hồng hộc
Giương mắt nhìn chung quanh một vòng, đây là một căn phòng tắm lấy gam màu trắng làm chủ đạo, mà cậu đang ngâm trong bồn tắm, suýt chút nữa bị chết đuối.
Hai tay Khương Hề vuốt nước trên mặt xuống, não chưa load kịp, cậu là ai? Cậu đang ở đâu? Tại sao cậu lại.. Có ngực?
Khương Hề mông lung bò ra khỏi bồn tắm, cúi đầu nhìn một cái, trên người mình chỉ có chiếc váy hai dây mỏng manh gợi cảm, vào mùa hè có mấy cô em cởi mở đều sẽ ăn mặc như vậy, quần áo không phải trọng điểm, vấn đề nằm ở phía dưới chiếc váy ấy.
Hơn nữa vừa ngâm qua nước, váy hai dây trở nên trong suốt dính sát vào thân thể, đồ lót bên trong đều nhìn thấy hết trơn, quả thực có độc.
Khương Hề đi đến trước gương, giương mắt nhìn mình vừa quen thuộc vừa xa lạ, ngũ quan dường như không thay đổi gì nhiều, nhưng trên mặt trang điểm nhẹ, sửa lại đường nét một cách kì diệu, ai gặp cũng chẳng nhận ra cậu là đàn ông, cực kì quyến rũ.
Không biết vì sao, từ ánh mắt đầu tiên khi Khương Hề nhìn thấy bản thân, trong lòng liền toát ra một từ: Lẳng lơ.
Duỗi tay vớ lấy cái khăn tắm quấn chặt mình, Khương Hề đang định đi ra ngoài tìm quần áo để thay, kết quả còn chưa kịp đụng tới tay nắm cửa phòng tắm, thì cửa đã bị mở ra, cậu và một cô gái xa lạ bốn mắt nhìn nhau.
Đối phương bỗng mở miệng hét toáng lên: "A --" Rầm một tiếng đóng luôn cửa phòng tắm, nom có vẻ hoảng sợ.
Khương Hề: "..."
Không phải chứ, mình đáng sợ đến vậy á?
Ngay sau đó, trong đầu cậu như vừa mở ra một công tắc đặc biệt, một loạt ký ức ào ào tuôn ra.
Ba giết tôi? Ba giết tôi..
Hóa ra tôi đã chết.. Khương Hề giơ lên đôi tay đang run rẩy, quả thực không thể tin nổi chuyện này, đồng thời trong lòng lại hưng phấn một cách kì lạ.
Tôi đã là một người chết? Sao tôi có thể là một người chết chứ? Ba giết tôi, bây giờ tôi muốn.. Giết người!
Cô gái hét toáng lên lúc nãy mau chóng dẫn theo những người khác, không bao lâu sau, cửa phòng tắm bị đá văng ra một cách thô bạo, rầm một tiếng, dọa Khương Hề sợ hết hồn.
Ngoài cửa có bảy tám người đang đứng, Khương Hề tỉnh táo lại định nhào tới mở cuộc giết chóc, nhưng cậu còn chưa kịp thực hiện thì bỗng cảm thấy có gì đó sai sai, có một thứ lực lượng vô hình đang ngăn cản cậu, hơn nữa còn để lộ ra một thông tin: -- những người đó không thương tổn bạn, bạn không thể giết chết bọn họ.
Khương Hề: ".. Đù!"
Những người đứng ngoài phòng tắm vẫn luôn cảnh giác xét nét nhìn cậu, trong mắt các cô gái thì toát lên vẻ giật mình, kinh ngạc, phòng bị, ghen ghét. Mà đàn ông thì ẩn chứa dục vọng nhiều hơn, đương nhiên cũng có phòng bị.
Khương Hề quan sát tỉ mỉ, trong mắt ghi lại hết tất cả biểu cảm của họ, ủa? Ánh mắt của người đàn ông tướng mạo bình thường đứng ở góc ngoài cùng kia trông có hơi kì lạ, không giống với những người khác.
Thôi kệ, chỉ cần đa số bọn họ không có ý tốt lành với mình, thì cậu sẽ có rất nhiều cách để giết bọn họ!
"Cô là ai? Là người của căn biệt thự này sao?" Cô gái la hét lúc nãy mở miệng trước.
Khương Hề muốn giả bộ ngây thơ vô tội, bèn ra vẻ hoảng sợ nói năng ấp úng: "Các người là ai? Tôi.." Cậu cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, cố gắng nghĩ xem nên giải thích như thế nào.
Lúc này một chàng trai tóc húi cua đứng ra mở miệng: "Newbie?"
Khương Hề: "Cái gì?"