Mặt Úy Lam lạnh tanh: "Mẹ?" Anh nhìn chằm chằm con quỷ trước mặt và Khương Hề, nhất thời không ngờ hai người lại có mối quan hệ như vậy.
Đó là một người phụ nữ tóc dài, khắp mặt đều là vết thương do bị chém, quần áo trên người gần như đẫm máu, sớm đã chẳng còn nhìn ra màu sắc ban đầu của nó nữa.
Sau khi bà đứng vững, dùng đôi mắt không có lòng trắng để nhìn trừng trừng Úy Lam, sát khí bừng bừng, dường như đang nói rằng tôi không phải mẹ anh, đừng tưởng thông đồng được với 'con gái' tôi là có thể gọi bậy nhá!
Úy Lam: "..."
Khương Hề vội vàng nói tiếp: "Mẹ, vất vả lắm con mới tìm được người mình thích, mẹ đừng dọa anh ấy, mẹ đi dọa người khác đi nhé?" Đây là giọng điệu thương lượng.
Nữ quỷ trước mặt nghe xong những lời này, tròng mắt chảy ra hai hàng huyết lệ, bà cúi đầu nhìn dáng vẻ toàn thân đẫm máu của mình, 'con gái' chê tôi xấu, bà soạt một cái biến mất tại chỗ, trong không trung vẫn còn vang vọng tiếng rên khóc nghe kinh khủng.
Khương Hề giơ tay muốn giải thích: "Con không phải có ý đó.." Nhưng ngay đến cái bóng của con quỷ cũng không biết đã biến mất tận đẩu tận đâu luôn rồi.
Cậu chỉ là cảm thấy Úy Lam cường đại, lo lắng cho ' mẹ ' mình lỡ chọc giận người này, con quỷ như mình chắc sẽ chết thêm lần nữa luôn ấy.
Úy Lam lạnh lùng nhìn về phía Khương Hề, cái gì cũng không hỏi, như thể đã nắm rõ hết mọi chuyện trọng lòng bàn tay.
Khương Hề cực kỳ chột dạ, đã tới nước này rồi, nói nhiều sai nhiều, cậu sống không còn gì luyến tiếc nữa: "Anh muốn vạch trần em với mọi người sao?"
Úy Lam: "So với chuyện này, cậu hẳn là nên lo lắng bây giờ tôi có giết cậu hay không thì hơn." Nhưng nói vậy thôi chứ anh cũng chưa ra tay.
Khương Hề cắn răng: "Em không rõ sao anh lại quen biết em, hơn nữa em có thể cảm giác được ký ức của mình có sự sai sót, nếu anh muốn biết chuyện xảy ra trong căn biệt thự này, em đều có thể nói cho anh." Nói rồi cậu liền bô bô kể hết ra chuyện một nhà ba người bị người cha giết chết, bảo đảm không hề giấu giếm, ngoan hết cỡ, chỉ xin đừng giết.
Người đàn ông im lặng nhìn Khương Hề, bỗng nhiên giơ ngón tay lên đặt trên trán cậu, người sau theo phản xạ có điều kiện định lùi về phía sau, kết quả bị nạt nộ: "Không được phép nhúc nhích."
Khương Hề đơ hết cả người, nhẫn nhịn xúc động muốn chạy trốn, đứng tại chỗ không biết phải làm sao.
Bàn tay Úy Lam tản ra vầng sáng nhàn nhạt, có chút lạnh lẽo, cả người Khương Hề đều bị bao phủ trong đó, lập tức cậu có cảm giác như đang bị nhìn trộm, dường như bất kỳ bí mật nào trong đầu đều không thể che giấu được.
Thật lâu sau, người đàn ông mới thu bàn tay lại, thật sâu nhìn Khương Hề: "Ngụy trang rất tốt, lá gan cũng lớn lắm, có điều.." Úy Lam lại tới gần cậu lần nữa, gần đến nỗi Khương Hề dường như có thể cảm nhận được hơi thở của anh: "Cậu đã quên che giấu hương vị linh hồn."
Suy cho cùng thì Chủ thần khác với người phàm, linh hồn của người phàm không màu không vị, mà Chủ thần thì không giống vậy, ở thế giới trước Úy Lam đã chú ý tới hương vị của Khương Hề, rất dễ ngửi, là mùi thơm ngọt ngào hòa lẫn với cảm giác mát lạnh, còn có một chút.. tươi mới?
Tên nhóc mới vừa chào đời đã dám đến Đại Vũ Trụ tìm chết.
Ánh mắt Úy Lam bỗng trở nên sâu không thấy đáy, nhoáng cái sát ý đã trỗi dậy, đang muốn chấm dứt cái người to gan làm loạn trước mặt này ngay và luôn, thì bỗng dưng bị nắm lấy ngón tay.
Khương Hề nhắm mắt lại, bắp chân hơi run, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Trước khi chết, anh có thể thỏa mãn một nguyện vọng cuối cùng của em được không?" Cậu không ngốc, ngược lại còn cực kì thông minh, cho dù vẫn chưa rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng tuyệt đối có thể cảm nhận được tính mạng mình đang ngàn cân treo sợi tóc.
Hương vị tươi mới tuyệt diệu trên người Khương Hề phả tới, Úy Lam hơi sững lại, nguyện ý nghe thử yêu cầu nhỏ nhoi của cậu.
"Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu," Khương Hề lầm bầm: "Em liền muốn.." Vừa nói vừa ngẩng đầu lên, hôn lên môi Úy Lam một cái.
Đối phương chủ động đứng gần cậu như vậy, còn cúi đầu, hơn nữa khoảng cách chiều cao của hai người lại vừa đẹp, hôn không tốn sức chút nào.
Tốc độ phản ứng của Úy Lam cũng không chậm, nhoáng cái bèn muốn túm người quăng ra, nhưng trong , giây đó anh đã quên mất rằng hiện giờ Khương Hề chỉ mặc một chiếc váy hai dây mỏng manh, hơi kéo một chút, người còn tại chỗ, chiếc váy đã toang.
Úy Lam: "..."
Khương Hề: "..."
Tuy cảm thấy rất ngượng, nhưng đây là một cơ hội tốt, Khương Hề há miệng cắn lên môi anh, ngón tay lần mò sờ soạng xuống phía dưới bụng.
Nụ hôn lần này không giống như những gì Khương Hề tưởng tượng cho lắm, môi của mình tương đối mềm, còn mang theo độ ấm, nhưng khi dán lên Úy Lam thì chỉ cảm thấy lạnh lẽo, như thể đối phương không hề có nhiệt độ cơ thể vậy.
Khương Hề gần như sử dụng cả tay lẫn chân cọ sát lên người anh mấy bận, cuối cùng cũng cảm nhận được chỗ nóng bỏng, tốt lắm, người đàn ông không phải Liễu Hạ Huệ, cùng lắm là do trước kia chưa trải nghiệm qua loại cảm giác này, cho nên mới không để mỹ nhân vào mắt thôi chứ gì?
Ngay sau đó, rốt cuộc người đàn ông cũng xô Khương Hề ra, người sau tuy không còn váy hai dây nữa, nhưng đồ lót thì vẫn còn, đỡ hơn ở truồng.
Lúc này Úy Lam cảm giác thân thể mình cực kỳ không thoải mái, không phải anh không hiểu mấy chuyện X tình này, ngược lại, làm Chủ thần Đại Vũ Trụ, anh gặp qua đủ loại người bị dục vọng khống chế, toát ra bộ mặt xấu xí, thậm chí không ít thế giới Game cũng cực kì khảo nghiệm dục vọng con người.
Người đàn ông chẳng qua là chưa bao giờ nếm trải mà thôi, mà cũng khinh thường thử.
Hiện giờ đầu sỏ gây tội Khương Hề, còn đang tự hỏi có cần cởi phăng đồ lót luôn không? Loại ý tưởng này lướt qua óc một giây liền bị cậu xóa bỏ, thôi, chừa lại ít quần áo để lỡ đâu còn chạy trốn
Khương Hề ho khan một tiếng, ưỡn cúp E lên nói: "Mọi người đều là nam, em giúp anh nhé?"
Ngay sau đó, bầu không khí trong phòng như bị ngưng đọng lại, Khương Hề bỗng nhiên giơ tay lên đỡ, trên cánh tay trắng ngần bị cứa một nhát, lập tức máu tươi tuôn ra.
Nếu lúc nãy không đỡ kịp, thì vết cứa này đã nằm trên cổ mình rồi.
Buông một tiếng thở dài thượt, mỹ nhân kế xem ra vô dụng rồi, ánh mắt Khương Hề thay đổi, thu lại thái độ ' nũng nịu ' kia lại, sắc mặt trở nên lạnh tanh: "Con thỏ nóng lên cũng sẽ cắn người, chúng ta rõ ràng không oán không thù, anh lại cứ nhất quyết dồn tôi vào chỗ chết, vậy thì đừng trách tôi không khách khí nhé."
Nói xong trong tay Khương Hề biến ảo ra một con dao, tấn công về phía Úy Lam, mắt thì lại cứ nhìn ra hướng cửa sổ, thực lực giữa mình và đối phương chênh lệch quá xa, chỉ mong có thể chống đỡ được hai chiêu của anh, sau đó tìm cơ hội chạy trốn.
Kết quả người đàn ông ngăn lại lưỡi dao, đọ sức với Khương Hề, cậu tuy bị đẩy lùi vài bước, nhưng lại phát hiện rằng mình không phải không thể đánh trả?
Trong đầu Khương Hề chợt lóe lên, thực lực của Úy Lam chắc chắn bị áp chế! Cho nên sự uy hiếp của kẻ thượng vị vẫn còn, nhưng bản lĩnh không sử dụng được.
Trời cũng giúp mị, Khương Hề vui mừng quá đỗi, sau đó tấn công càng dữ dội hơn, đồng thời miệng lại bắt đầu xàm xí: "Muốn tôi chết lại hông cho tôi hôn hông cho tôi sờ, đời nào vô lý thế, anh tốt nhất đừng để tôi bắt được, nếu không, tôi đệt anh!"
Lâu lắm rồi Úy Lam chưa thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy, nói với giọng lạnh lẽo: "Xâm nhập địa bàn khác để ăn cắp, lại còn nói như đúng rồi, tôi nhất định sẽ nuốt chửng cậu."
Khương Hề cảm thấy mình không phải là một người nhát gan, nhưng không biết sao sau khi nghe hai chữ ' nuốt chửng ' của đối phương thì lại bị giật mình.
Đờ mờ! Sợ đếch gì chứ! Khương Hề không chút nào yếu thế chế nhạo lại: "Vậy hãy xem anh giết tôi trước, hay là tôi lột quần anh ra trước nhé."
Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa rầm rầm rầm, đồng thời có người gọi: "Bên trong là ai? Mở cửa!"
Đánh nhau quá ầm ĩ, thu hút đến người chơi khác.
Khương Hề cúi đầu nhìn bộ dạng ăn mặc của mình: "..."
Đệt!