Người mẹ lặng lẽ thò đôi tay nổi đầy gân guốc của mình ra khỏi gầm giường, xuôi theo mép giường từ từ dài ra, trông còn linh hoạt hơn cả rắn, bỗng nhiên túm lấy cổ chân Tiền Kim còn đang hì hục cày cuốc, kéo phắt một cái.
"..."
Tiền Kim kêu lên một tiếng ngắn ngủn, trượt xuống một khoảng lớn từ trên người Trình Phong Nhã, gã mau chóng xắn quần quay ra nhìn đằng sau, lại không thấy có gì hết.
Trình Phong Nhã vừa mới bị chơi cho tỉnh đã cảm thấy mệt gần chết rồi, nay Tiền Kim lại la hét ỏm tỏi, cô ta giật hết cả mình, cực kỳ không vui hỏi: "Làm sao vậy?"
Tiền Kim sắc mặt khó coi: "Lúc nãy tôi cảm giác trên cổ chân có một đôi tay, kéo tôi một cái về phía sau," nói rồi gã đạp mạnh một cái vào Tiền Quý còn đang ngủ say sưa: "Đừng ngủ nữa! Phòng có vấn đề."
Tiền Quý thuộc loại người bình thường rất khó ngủ, nhưng một khi đã ngủ rồi thì chẳng muốn mở mắt ra nữa, nếu không sẽ dễ nổi nóng, lúc này bèn ngồi phắt dậy: "Nửa đêm nửa hôm không ngủ mà làm gì thế hả?"
Tiền Kim: "Trong phòng có cái gì đó túm chân tao, còn nữa, trước đó sao cả ba chúng ta đều ngủ hết vậy?"
Tiền Quý dù đang khó ở, cũng biết nơi này là thế giới Game, nghe những gì anh mình nói xong, gã cố gắng nén cơn giận bắt đầu hổi tưởng, sau đó lắc đầu: "Không biết."
Tiền Kim giương mắt rà quét một vòng: "Tốt nhất là bây giờ chúng ta kiểm tra căn phòng một lượt đi."
Trình Phong Nhã: "..."
Cô ta dù muốn phớt lờ nhưng cũng thấy hơi sợ, làm người đương sự, cô ta có thể cảm giác được đúng thật là lúc nãy Tiền Kim đã bị thứ gì đó kéo từ trên thân thể mình xuống, nhưng đang nửa đêm thật sự buồn ngủ lắm rồi.
Thôi vẫn là mạng sống quan trọng hơn, ba người tìm kiếm ở trong phòng một hồi lâu cũng không phát hiện ra có gì khác thường, mãi đến khi bọn họ trở lại mép giường, Tiền Kim bỗng nhiên ghé xuống gầm giường để nhìn.
Vẫn không có gì.
Như thế, ba người bèn thương lượng thay phiên nhau gác đêm, người gác đêm lâu nhất vậy mà là Trình Phong Nhã? Theo như lời Tiền Kim nói, một đứa newbie như cô ta lúc ban ngày cũng chẳng giúp được việc gì, đến lúc đó có thể tùy ý ngủ, nếu buổi tối hai anh em chúng tôi không ngủ, thì ban ngày phải làm sao?
Trình Phong Nhã nghĩ thấy cũng đúng, bèn đồng ý luôn.
Kết quả ngày hôm sau cô ta cơ bản chẳng có thời gian để ngủ luôn, cho dù là người chơi newbie hay oldbie, ban ngày ban mặt mà làm biếng là chuyện không thể nào, đương nhiên đấy đều là chuyện lúc sau, nhưng Khương Hề cũng không chú ý đến việc này, lúc nãy cậu bị mẹ nhanh chóng lôi đi, còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị túm đến trước một cái TV trong căn phòng nào đấy.
Người mẹ ngẫm nghĩ, so với giết người, giáo dục con gái vẫn quan trọng hơn, ở trong lòng của bà con gái chính là một tiểu thiên sứ, bạn trai gì đó là một khái niệm xa lạ, vì đề phòng bị lừa, đêm nay cần phải xem mấy bộ phim đề tài tình yêu để học tập.
Khương Hề: "..."
Cho nên thời gian kế tiếp cậu toàn phải ngồi xem phim Hàn, mẹ vừa xem vừa khóc, tiếng thút thít kinh dị đẫm máu cứ vang vọng trong phòng khá lâu.
Cũng may năng lực chịu đựng của Khương Hề khá mạnh mẽ, toàn bộ quá trình đều giữ nguyên bản mặt không cảm xúc cho đến hừng đông, ở chung với mẹ khó quá đi.
Sau khi người chơi thức dậy lần lượt ra cửa, có người thấy xác Lê Huy nằm ở hành lang liền hét lên, chờ đến khi mọi người xuống dưới lầu, Khương Hề sớm đã ôm chén mì ngồi ăn từ đời nào rồi.
Giờ đây những người chơi có tố chất tâm lý không được tốt lắm đều không có tâm trạng ăn uống gì, suy cho cùng mới sáng sớm tinh mơ đã nhìn thấy xác chết, nhưng người chơi oldbie thì vẫn còn ổn, thậm chí có người hỏi Khương Hề phòng bếp còn mì không?
Mì mới được nấu chưa lâu, Khương Hề cũng chẳng hiểu sao mình lại biết nấu thứ đồ này nhỉ? Dù sao trông cũng ngon mắt và mùi vị cũng không tệ, cậu gật đầu nói: "Trong nồi chắc còn hai phần."
Người chơi oldbie xoay người đi về phía phòng bếp, kết quả còn chưa tới cửa, thì thấy Úy Lam bưng tô đi ra, anh đã vét sạch cả miếng canh cuối cùng, tất cả đã tập trung hết trong tô này.
Người chơi oldbie: "..."
Nghẹn hai giây mới mở miệng: "Anh ăn hết được hả?"
Úy Lam không chút do dự nói với thái độ lạnh nhạt: "Có thể."
Sáng sớm lúc người đàn ông xuống lầu đụng mặt với Khương Hề, người sau lập tức đỏ mặt cúi đầu xuống như muốn úp nguyên bản mặt vào chén, Úy Lam tối qua bị ăn một tát, nay không thể trả đũa ngay trước mặt mọi người được, đúng lúc nhìn thấy mì trong chén của cậu, bèn đi vô phòng bếp trước đã.
Sau khi bưng tô đi ra, người đàn ông chỗ nào cũng không ngồi, cứ cố tình ngồi ở đối diện Khương Hề, chính là vị trí mà tối qua anh bị mũi chân của đối phương cạ trúng bộ phận ấy ấy, Khương Hề ngay giây phút anh ngồi xuống kia, bỗng nhiên bị sặc, ho khù khụ cả lên.
Gương mặt đỏ bừng không biết là do xấu hổ hay bị nghẹn nữa, tai như muốn nhỏ máu luôn, cậu càng không dám ngẩng đầu, nỗ lực che mặt để giấu đi sự ái ngại.
Những người khác đành phải tự mình nấu ăn, thuận tiện còn thảo luận một chút về chuyện kỳ quái xảy ra đêm qua.
Cuối cùng mọi người cũng biết được rằng khoảng giờ khuya sẽ cưỡng chế chìm vào giấc ngủ, thời gian đó tốt nhất là nên trở về trên giường ở trong phòng.
Cũng có người đề nghị buổi tối chi bằng mọi người ở chung với nhau hết? Bị người chơi oldbie ngăn lại, bởi vì nếu có ai đó kích hoạt điều kiện tử vong, những người ở gần đấy cũng sẽ bị quỷ quái giết luôn một thể, trực tiếp chết nguyên team luôn.
Suy cho cùng thì xác chết trên hành lang sáng nay đã kích thích không ít người, tuy những người Khương Hề gặp ngày hôm qua khi lần đầu bước ra khỏi phòng tắm, chỉ mới thấy có bảy tám người chơi, nhưng trên thực tế số người vào Game lần này có tổng cộng mười hai người, phải sống sót qua năm ngày, ngày đầu tiên đã chết hai, cứ theo tình trạng này mà tính, thì cũng có khả năng sẽ chết cả team luôn ấy.
Rốt cuộc theo như bình thường thì ngày đầu tiên ở thế giới Game là an toàn nhất mới đúng, càng về sau càng khó, đúng là khiến người ta suy sụp thật đấy.
Lúc mọi người đang định tiếp tục chia nhau đi tìm manh mối, thì bỗng nhiên Lương Bỉnh nhìn về phía Khương Hề: "Sáng sớm trông cô ăn ngon lành như vậy, không sợ cái xác chết ở hành lang sao?"
Những người khác nghe vậy cũng mang lòng hoài nghi, cho dù là người chơi đã trải qua một hai thế giới, lúc này cũng chẳng có lòng dạ nào để ăn. Một tay newbie như cậu sao vẫn có thể nuốt trôi vậy?
Khương Hề sắc mặt như thường trả lời: "Tôi là gia đình đơn thân, ba làm việc ở nhà tang lễ, khi còn nhỏ tôi thường xuyên ngồi ở nhà tang lễ để làm bài tập, lớn lên thì học ngành y, cũng từng giải phẫu thi thể, con quỷ hôm qua nhìn thấy thật sự rất đáng sợ, người chết trông còn đỡ."
Biểu cảm của Khương Hề cực kỳ đúng mực, dù là ai cũng chưa nghe ra là cậu đang nói dối, trừ Úy Lam.
Cũng may người sau cũng không chõ mũi vào, mọi người đều khá kinh ngạc về lai lịch của ' người đẹp ' này, dù có chút nghi ngờ, nhưng cũng không tiếp tục dò hỏi trước mặt nữa, xem như lý giải được nguyên nhân cậu không sợ người chết.
Khương Hề đương nhiên sẽ không tìm manh mối gì sất, cậu đang yên lặng quan sát xem người chơi nào dễ giết nhất, kết quả dò xét cả nửa ngày còn chưa nhắm được ai, chợt cảm thấy sau lưng hơi bị lạnh, bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện Úy Lam ở cách đấy không xa đang đứng nhìn cậu.
Khương Hề sắc mặt ửng hồng, ánh mắt bắt đầu né tránh, quay đầu bỏ chạy.
Úy Lam: "..."
Vốn dĩ tối hôm qua chỉ là dạy cho tên nhóc ranh cả gan làm loạn kia một bài học thôi, anh cũng đâu phải muốn làm thật, nhưng bắt đầu từ sáng nay, đối phương sao mỗi khi nhìn thấy mình đều cư xử kỳ lạ quá vậy?
Không giống như sợ hãi, đó là gì nhỉ?
Úy Lam đã biết được đại khái về những sự kiện xảy ra ở căn biệt thự này qua lời kể của Khương Hề, nhưng có vài chi tiết chưa thể giải thích được, anh tiếp tục tìm manh mối.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, người đàn ông đi ngang qua một căn phòng, bỗng nhiên nghe thấy bên trong phát ra tiếng nói vừa hoảng sợ vừa đáng thương của Khương Hề: "Các người muốn làm gì? Các người đừng có qua đây, không được qua đây.."