"Ý của Bá Tước là?" Khương Hề làm bộ không hiểu hỏi.
Người đàn ông đối diện lạnh lùng nhìn cậu, không mở miệng nói một câu nào.
Khương Hề thoáng do dự một chút bèn chậm rãi đi về phía người đàn ông, nhưng sau khi đến bên anh thì lại nói với vẻ bất đắc dĩ: "Y phục tôi đang mặc không được thuận tiện.." Lễ phục xúng xính kiêu sa, không có cách nào ngồi lên đùi người ta được.
Người đàn ông bắt đầu cộc tính, duỗi tay cởi phăng chiếc váy trên người cậu, roẹt một tiếng lớp váy ngoài bồng bềnh bằng vải lưới bị kéo rớt luôn, chỉ còn lại một lớp mỏng dán sát thân thể.
Khương Hề: "..."
Lúc mặc đâu có thấy chất lượng kém vậy đâu.
Sau đó người đàn ông liền ôm cậu vào lòng bế ngồi lên đùi, nói bằng giọng điệu nguy hiểm: "Như vậy, thuận tiện rồi chứ."
Khương Hề hốt hoảng, đôi tay đặt trên khuôn ngực vững chãi của đối phương.
Lúc nãy mới bước vào cửa nói chuyện với Bá Tước, cậu đã cảm thấy có gì đó sai sai, bao gồm việc tới gần người này cũng là do Khương Hề cố ý, giờ đây hai người cách nhau rất gần, mùi vị linh hồn từ đâu đó bỗng xộc vào trong mũi.
Khương Hề ngạc nhiên kêu lên một cách chắc nịch: "Úy Lam.."
Người đàn ông không dao động, dám tiếp xúc gần với cậu như vậy thì cũng không định tiếp tục che giấu thân phận nữa.
Khương Hề duỗi tay muốn lật mặt nạ của anh, đối phương vẫn chưa tránh né, ngay sau đó, gương mặt không tỳ vết của Úy Lam liền bại lộ ngay trước mắt.
Cho dù không phải ngày đầu tiên quen biết đối phương, Khương Hề vẫn cảm thấy xao xuyến rung rinh như xưa.
Cậu không tài nào hiểu nổi, đúng lý ra thì tuýp người mình yêu thích phải là kiểu mà cậu hóa thân khi mới ra đời mới đúng, vừa biết văn vừa biết võ, lúc dịu dàng lúc mạnh mẽ, vừa là nam vừa là nữ.. á nhầm, nhưng sao khi đối mặt với kiểu như Úy Lam lại trở nên rung động thế này chứ?
Úy Lam và Khương Hề chẳng có xíu điểm chung gì hết, lúc trước cậu cảm thấy mình bị rù quyến bởi cơ bụng của đối phương, nhưng giờ chỉ nhìn khuôn mặt thôi mà đã mlem mlem.
Người đàn ông chớp thời cơ hôn lên đôi môi Khương Hề, người sau muốn tránh lại bị siết mạnh vòng eo một cái, kéo vào trong lòng ngực.
Nụ hôn này vừa ngang ngược vừa mạnh bạo, Khương Hề cảm thấy như Úy Lam muốn nuốt sống cậu luôn.
Tiếc rằng ai kia hồi xưa lẳng lơ vô bờ lúc này lại mang theo ký ức, dù có thèm khát cỡ nào cũng phải giữ cho thật tỉnh táo, không thể đắm chìm! Đắm chìm là ngỏm củ tỏi luôn chứ đùa!
Nhưng cậu lại giãy giụa không nổi, đành phải tạm thời tiếp nhận, cuối cùng cũng đợi được tới khi Úy Lam buông cậu ra, mới nghe thấy người đàn ông nói một cách âm u: "Đùi của ai em cũng ngồi được hả? Nếu Bá Tước là người khác, có phải em cũng sẽ hiến thân luôn không?" Trong giọng điệu lạnh lùng có ẩn chứa sự cười nhạo, nghe thôi đã biết trong lòng đang khó ở rồi.
Khương Hề lập tức biết ngay vấn đề đang nằm ở đâu, chắc là do lòng chiếm hữu của người đàn ông đang trỗi dậy, cậu điều chỉnh lại hơi thở hỗn loạn của mình, cố sức diễn sao cho thật tỉnh bơ: "Ngay câu đầu tiên anh nói chuyện với tôi khi mới bước vào cửa, tôi liền nhận ra Bá Tước chính là anh, lần này tôi cố ý muốn tìm anh."
Khương Hề đang nói điêu đấy, sau khi bước vào cậu chỉ lấy làm lạ tại sao giọng nói của Bá Tước nghe quen thế, khi ngồi lên đùi người ta trong khoảng cách cực kỳ gần thì cậu mới thật sự xác định được thân phận này, cũng không biết người đàn ông có tin không.
Úy Lam thần sắc không rõ: "Tìm tôi làm gì?"
Khương Hề châm chước nói: "Anh hạ cấm chế lên người tôi đúng không? Đều là lỗi của tôi, tôi không nên tới Đại Vũ Trụ, tôi trả hết nguồn năng lượng lại cho anh, có thể giúp tôi gỡ bỏ cấm chế được không?"
Sắc mặt Úy Lam trở nên lạnh lẽo: "Là em trêu ghẹo tôi trước."
Khương Hề gật đầu không chút phủ nhận: "Tôi rất xin lỗi, cho dù phải bồi thường thêm một ít nguồn năng lượng cũng không sao, hi vọng ngài rộng lượng không thèm chấp ưm --"
Cậu còn chưa nói xong, Úy Lam đã nắm cằm cậu bắt đầu hôn tiếp.
Loại cảm giác này đúng là khiến người ta.. nghiện thật.
Khương Hề gần như muốn thuận theo lòng mình để hôn lại luôn, nhưng cậu vẫn kiên trì giãy giụa, đôi tay muốn đẩy người đàn ông ra nhưng càng bị ôm chặt hơn, cổ tay cũng bị túm lại.
Nếu thật sự chìm đắm trong sự dịu dàng của Chủ Thần Đại Vũ Trụ, có ngày chết mất xác luôn ấy, thực lực kém quá xa, Khương Hề không muốn vì sung sướng nhất thời mà đánh cược mạng sống của mình.
Chờ sau khi được buông ra lần nữa, Úy Lam tì lên trán cậu: "Ghẹo cho đã đời rồi muốn rút lui êm đềm hả?" Giọng điệu khẽ khàng như lời thủ thỉ giữa người yêu với nhau.
Trong căn phòng tối tăm, trái tim Khương Hề hoảng loạn, nói thật, một Chủ Thần theo đuổi việc cắn nuốt nguồn năng lượng làm lẽ sống như cậu, thật sự khó mà không sùng bái kẻ mạnh, cậu sắp khuất phục Úy Lam luôn rồi, nhưng tính mạng quan trọng hơn.
"Tôi không hề cố ý," Khương Hề rũ mắt, nói với ngữ điệu từ tốn: "Tôi chỉ là một tiểu Chủ Thần mới ra đời, tài nguyên vũ trụ thiếu thốn mới nghĩ đến chuyện tới Đại Vũ Trụ để được mở mang tầm mắt, lo lắng bị phát hiện bèn phong ấn ký ức để hòa nhập với cư dân bản xứ ở Đại Vũ Trụ, xin lỗi, phải làm sao anh mới buông tha tôi?"
Úy Lam: "Nếu tôi không chịu buông tha em thì sao?"
Khương Hề: "..."
Cậu cắn chặt răng: "Vũ trụ của tôi thật sự rất nhỏ, chẳng có tài nguyên gì hết, còn chả đủ cho ngài nhét kẽ răng, ngài ưm.."
Cậu đang nói thì lại bị người đàn ông cắn lên môi, sức cắn không mạnh, vừa chạm vào liền tách ra, dập tắt ngay mấy lời ăn vạ của Khương Hề.
Khương Hề dựa vào ánh sáng tối tăm để che giấu đi đôi tai đang ửng đỏ của mình, cậu bối rối lắm luôn, mấy phương thức đối đáp mà mình lên kế hoạch sẵn đều lần lượt bị người đàn ông phá hỏng hết, đối phương còn khó chơi hơn nhiều so với những gì mà cậu tưởng tượng.
"Tài nguyên vũ trụ của tôi nhiều, em cứ tha hồ mà lấy." Úy Lam nói.
Khương Hề không tài nào đoán được lòng dạ của anh: "Tôi.. Tôi không cần."
Người đàn ông: "Không cần cũng đừng hòng rời đi."
Khương Hề: "..."
Cậu cảm thấy đối phương hơi ngang ngược, tuy mình là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, nhưng cậu đã thật lòng xin lỗi rồi mà!
Ai kia đã quên trong màn chơi trước cậu đã dùng mọi thủ đoạn đi quyến rũ người ta như thế nào, chỉ cần đùn đẩy lỗi thật nhanh thì mình không phải người sai nữa, cái này gọi là cậy thế gán tội nhỉ?
Khương Hề dường như còn muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông không hề cho cậu cơ hội, nào là ôm nào là hôn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, quản gia tới thông báo đã đến giờ cơm trưa.
Bữa trưa này, Bá Tước từng nói muốn chọn một quý cô để cùng nhau thưởng thức trà chiều.
Úy Lam đương nhiên không thể đi ngay, anh lệnh cho hầu gái lấy một bộ quần áo sạch sẽ xinh đẹp cho Khương Hề mặc.
Bộ váy áo này còn đẹp hơn so với bộ bị xé hư của cậu, tiền đề là nó không phải mặc trên người mình thì Khương Hề mới có lòng dạ để ngắm nghía, lúc này nhìn mấy viền váy bằng ren lộng lẫy, mặt không biết chui vào đâu cho hết nhục.
Lúc trước còn hăng máu muốn giành vị trí cô dâu lắm mà, nếu sớm biết rằng Úy Lam cũng ở đây, có đánh chết cậu cũng méo trang điểm đâu nhé.
Cậu nhìn Úy Lam bằng vẻ mặt không cam lòng: "Anh.. Đừng nhìn."
Người đàn ông sững lại, rồi quay lưng không nhìn cậu nữa, nhưng đầu óc thì hiện lên cảnh Khương Hề ở trong phòng tắm, yết hầu căng chặt.
Khương Hề thật sự không biết cách mặc bộ váy này như thế nào, xỏ nọ xỏ kia cả nửa ngày mà vẫn chưa mặc được, cuối cùng vẫn là Úy Lam ra tay giúp cậu buộc thắt lưng phía sau.
Tuy người ta giúp cậu mặc váy cũng không xơ múi gì mình, nhưng Khương Hề vẫn cảm thấy ngượng ngùng, cố gắng để không đỏ mặt, vờ lạnh lùng mệt muốn xỉu.
Úy Lam duỗi tay ôm lấy vòng eo cậu, cùng sánh bước với Khương Hề xuống lầu tham dự bữa tiệc buổi trưa, lúc này những người chơi khác chờ đợi đã lâu, bọn họ chỉ dám đến sớm, chẳng ai dám tới trễ.
Lương Bỉnh không tìm thấy Khương Hề trong đám người, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, kết quả nhìn thấy đối phương đến cùng với Úy Lam, mặt đầy vẻ ngạc nhiên, sao lại là anh ta?
Mà những người khác cũng kinh ngạc y chang, nhưng cảm giác ngờ vực và ghen ghét thì nhiều hơn, người kia làm sao quyến rũ được Bá Tước trước vậy?