Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

chương 37: +38

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Cùng lúc đó Úy Lam cũng nhìn theo ánh mắt Khương Hề, tên đội trưởng kia muốn cãi lại nhưng không dám, nhịn đến nỗi mặt đỏ như gà chọi.

Khương Hề cũng không phải bắt bẻ gã hoài, mau chóng chuyển dời tầm mắt, mà vị trí lúc trước Dịch Kiều Kiều từng ngồi, bị hầu gái thay mới toàn bộ băng ghế và dụng cụ ăn, Úy Lam lần nữa mời cậu ngồi xuống. Hiện trường bởi vì chuyện tên Lùn bị dẫn đi, bỗng chốc trở nên lặng ngắt như tờ, bao gồm cậu bé Non Xanh kia cũng không cười nữa, mau chóng dời mắt thật nhanh khỏi Lương Bỉnh, cố nhịn! Bằng không sẽ phải đến vườn hoa đào hố.

Sau đó không ai dám nói gì nhiều, trong sảnh ăn chỉ ngẫu nhiên vang lên tiếng dao nĩa va chạm, tất cả người chơi bao gồm Dịch Kiều Kiều đều đang đắn đo trong lòng, lúc này cũng không dám coi thường hành động lung tung, quá lắm là thỉnh thoảng nhìn nhau mấy cái, như đang trao đổi gì đấy.

Chờ sau khi mọi người ăn uống no nê, Úy Lam nâng tay Khương Hề lên: "Quý cô xinh đẹp, tôi có thể mời em cùng uống trà chiều được không?"

Các người chơi: "..."

Quả nhiên là cậu.

Khương Hề đành phải gật đầu, trong ánh mắt đau buồn dường như đang ẩn chứa ba phần bạc bẽo, ba phần chế giễu, và bốn phần thờ ơ không để bụng.

Mới ăn xong bữa trưa đương nhiên phải nghỉ ngơi một lát rồi mới đến tham dự buổi trà chiều gì đó, cho nên Úy Lam tạm thời rời khỏi sảnh ăn trước, người sau vẫn còn ở lại.

Dịch Kiều Kiều cầm đầu đi trến trước mặt Khương Hề, người khác còn tưởng rằng cô ta thẹn quá hóa giận muốn báo thù, kết quả đương sự lại mở miệng nói: "Hợp tác không?"

Mặc kệ như thế nào, nơi đây chính là thế giới Game, phàm là người có đầu óc đều sẽ ưu tiên sự an toàn lên hàng đầu, còn về những thứ tầm phào như là gai mắt ai đó thì tất cả đều không đáng kể.

Khương Hề sắc mặt nhạt nhẽo: "Ngại quá tôi quen solo rồi, nhưng nếu cô có manh mối vẫn có thể trao đổi với tôi", thuận tiện cậu rà quét một vòng: "Tất cả các vị có mặt ở đây đều có thể trao đổi với tôi."

Đã tham dự màn chơi này rồi, Khương Hề nói muốn trả lại nguồn năng lượng, nhưng đối phương không cần, thế thì nhân cơ hội này cậu ăn vụng một chút nguồn năng lượng chắc không sao đâu nhể?

Dịch Kiều Kiều liếc nhìn Khương Hề một cái: "Được, buổi trà chiều cậu phải chú ý an toàn, mặc kệ thăm dò được manh mối ra sao, giữ mạng quan trọng." Dù là thật lòng hay giả trân thì đây cũng là sự quan tâm, Khương Hề gật đầu lễ phép nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn."

Lương Bỉnh lúc này đã đi tới, Dịch Kiều Kiều né xa ba mét, cũng chả phải ghét bỏ gì hắn, chủ yếu là do người khác đều theo phong cách cô em xinh tươi, Lương Bỉnh thì lại kiểu đeo vàng đeo bạc sặc mùi tú bà, cô ta cảm thấy đứng chung với đối phương phải nói là nhục như con cá nục.

Lương Bỉnh khẽ hỏi Khương Hề: "Úy Lam anh ta có phải.. Vị ấy không?" Mấy chữ Chủ Thần Đại Vũ Trụ này hắn bần thần trong miệng hồi lâu mà vẫn chẳng dám nói thẳng ra.

Người sau sắc mặt trầm trọng gật đầu, hơi mở miệng toan nói gì đó, Lương Bỉnh làm tư thế dỏng tai lắng nghe.

"Tôi muốn tè, nhưng ăn mặc kiểu này thì đúng là không tiện cho lắm, làm sao giờ?" Với bộ quần áo của Khương Hề, trượt té một cái thôi chắc bị cuốn thành nùi luôn, quần lót bên trong lại liền với giày, cậu thật sự không dám chắc đi tè xong mình còn lành lặn trở ra được nữa không.

Tuy rằng có một số người bề ngoài trông có vẻ ngăn nắp tinh tươm lắm, chứ thật ra có lẽ bít tất của người ta đã sớm tuột tới tận gót chân rồi, nhưng vấn đề của Khương Hề là cái quần đây nè, đâu thể để người ta nhìn cậu thì tưởng êm đẹp như ban đầu, thực tế thì cái pantsu đã rớt tới tận gót chân được?

(Pantsu: Tiếng Nhật, có nghĩa là quần lót, quần xì)

Ánh mắt Lương Bỉnh phức tạp, quay đầu bỏ đi luôn.

"Ế ế ế?" Khương Hề duỗi tay kéo hắn lại: "Nếu màn chơi này chúng ta không liên thủ, thì chắc chắn kết cục sẽ là tử vong, anh tưởng rằng Úy Lam chỉ liếc mắt ngắm trúng anh trong đám người, nên mới tiện thể gom hai chúng ta lại để chơi thôi hả?"

Lương Bỉnh cảm thấy lời cậu nói có gì đó sai sai, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cũng chả có gì là không đúng, dừng bước nói: "Có lẽ là sau khi phát hiện thân phận của chúng ta, muốn quăng lưới bắt hết một mẻ, chỉ cần tránh được vụ này, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ đến Đại Vũ Trụ nữa, cậu có ý kiến gì hay ho không?"

Khương Hề: "Những chuyện khác để sau hẵng tính, anh giúp tôi một việc với, tôi muốn đi vệ sinh."

Lương Bỉnh: "..."

Khương Hề nhìn cái bộ dạng trợn tròn mắt của hắn: "Bộ váy áo này một mình tôi không tài nào mặc được, bộ anh đang mặc cũng do hầu gái hỗ trợ chứ gì? Nếu muốn đi tè thì chúng ta giúp đỡ lẫn nhau cũng được mà?". "Thôi được," Lương Bỉnh bị thuyết phục, hắn cũng hơi muốn đi giải quyết nỗi buồn đây: "Đi nào, đi vệ sinh."

Trừ những người chơi khác ăn mặc tương đối giản dị, những người mặc kiểu hơi phức tạp một chút đều không cách nào tự mình cởi quần được, Khương Hề cực kỳ hoài nghi tại sao thể loại quần áo này mà cũng thiết kế ra được nhỉ? Thật ra cậu cũng có thể trở về phòng cởi hết đồ ra đi vệ sinh rồi nhờ hầu gái mặc lại dùm, nhưng thế thì phiền phức quá, thôi thì nhờ Lương Bỉnh cởi dùm cái váy luôn, tốc chiến tốc thắng.

Ở đại sảnh dưới lầu có một cái toilet cách đấy không xa, hai người cùng đi vào, nghiên cứu nửa ngày phát hiện phần váy đằng trước vẫn phải để Khương Hề tự mình vén, Lương Bỉnh nhiều lắm chỉ có thể xắn dùm một bên để nó đừng có đổ dồn về phía trước thôi.

Khương Hề còn chưa kịp cởi quần lót nằm tận cùng phía trong, thì nghe thấy cửa buồng vệ sinh bị đá văng cái rầm một tiếng, Úy Lam sắc mặt khó coi đứng ở cửa, rít từ kẽ răng mấy chữ: "Các người đang làm gì?"

Lương Bỉnh tay run bắn, buông luôn làn váy Khương Hề ra, hắn cảm thấy có điềm chẳng lành, mau chóng mở miệng nói: "Chỉ là do quần áo không tiện đi vệ sinh, tôi giúp vén lên một chút thôi, những chuyện khác chưa làm gì hết."

Khương Hề cũng vội vàng giải thích: "Đúng vậy, hai chị em chúng tôi thì làm ăn gì được chứ!"

Lương Bỉnh "..."

Cậu mau câm miệng đê!

Úy Lam sầm mặt ra lệnh: "Dẫn hắn đến vườn hoa đào hố cho tôi."

Khương Hề: "..."

Lúc trước tên Lùn đã bị mang đi đào hố, thời buổi này đều lấy cớ đào hố để giết người hở, bốn hầu gái từ bên ngoài ùa vào, muốn lôi Khương Hề và Lương Bỉnh đi ra ngoài.

Úy Lam nhìn về phía Khương Hề: "Buông người này! Mang đứa kia đi."

Lương Bỉnh không phản kháng, chỉ cần không phải Úy Lam tự mình động thủ, hắn không sợ gì cả, còn có thể giết ngược lại quỷ quái để nuốt nguồn năng lượng.

Khương Hề lòng dạ rối bời nhìn Lương Bỉnh bị mang ra cửa, cậu rất hi vọng bản thân cũng bị lôi đi luôn, đối mặt với Úy Lam mới là chuyện nguy hiểm nhất ấy? Chờ sau khi hầu gái ra cửa, Úy Lam thuận tay rầm một cái đóng phắt cửa phòng vệ sinh lại, từng bước tới gần Khương Hề.

Cậu cảm thấy lòng chiếm hữu của người trước mắt này đang trỗi dậy, cậu vội vàng giải thích: "Thật sự chỉ là do một mình không tiện đi tè, cho nên mới nhờ Lương Bỉnh giúp đỡ mà thôi, anh cũng thấy hắn ăn diện kiểu đấy, tôi đâu có mù, sao mà nảy sinh cảm giác với hắn được."

Khương Hề thầm nhủ dù sao Lương Bỉnh đã rời khỏi hiện trường, mình nói xấu hắn một chút chắc cũng chả sao đâu. Úy Lam đi đến trước mặt Khương Hề, duỗi tay ôm người vào lòng: "Vậy em có cảm giác với ai?"

Nếu là ở màn chơi trước, Khương Hề có thể nói không suy nghĩ: Anh đó!

Nhưng bây giờ không được, cậu muốn vạch rõ giới hạn với Úy Lam.

Khương Hề giãy giụa hai cái, không chỉ không tránh thoát được, còn bị người đàn ông ôm càng chặt hơn, thậm chí đối phương còn muốn xốc váy cậu lên.

"Anh làm gì vậy?" Khương Hề kinh ngạc nói.

Úy Lam: "Không phải muốn đi vệ sinh sao?"

Khương Hề vốn đang định nói mình vẫn có thể nín thêm một lát, nhưng thấy cái trình độ tối tăm mặt mày và kiểu không cho phép từ chối của người đàn ông, đành phải chịu luôn.

"Vậy anh giúp tôi xắn váy sang bên cạnh là được, sau đó quay mặt đi." Khương Hề khẽ nói.

Người đàn ông làm theo, thuận tiện dính chặt với cậu từ phía sau, tay đặt lên quần.

Khương Hề: "Quần tôi tự cởi! Anh xoay mặt đi!"

Úy Lam lại vờ như không nghe thấy, hơi dùng sức một phát, quần lót trực tiếp bị xé thành hai mảnh, tuột từ trên đùi xuống.

Úy Lam: Có hơi lỡ tay, thật ra anh không muốn như vậy đâu.

Khương Hề: "!" Lúc này bắt đầu giãy giụa hết sức, người đàn ông làm sai chuyện nhất thời không đề phòng, bị đẩy mạnh về phía sau hai bước.

Khương Hề buông làn váy xoay người chạy khỏi toilet, sau này dù cho cậu có phải mặc rồi lại thay tận mười lần trong một ngày thì cũng sẽ không bao giờ nhờ người khác nhấc váy dùm nữa!

Úy Lam thấy Khương Hề như vậy, đã sớm hiểu ra, lúc trước đúng là đối phương có thả thính mình, có lẽ tính nết của nhóc con hơi lẳng lơ một xíu, nhưng lúc làm thật thì lại ngây thơ gần chết.

Ánh mắt của người đàn ông trở nên tối tăm, anh không giống với Khương Hề, thủ đoạn của cậu trông thì có vẻ cao minh lắm, nhưng thứ thật sự hấp dẫn Úy Lam lúc ban đầu, vẫn là mùi vị linh hồn.

Thời buổi này tiểu Chủ Thần mới ra đời cũng chả hiếm lạ gì, cái hiếm lạ đó là mới sinh ra mà đã dám bén mảng tới Đại Vũ Trụ, hoặc là không biết trời cao đất dày, hoặc là tài nguyên vũ trụ của cậu thiếu thốn thiệt sự, làm Khương Hề không thể không mạo hiểm an nguy tính mạng để tới ăn vụng.

Trước kia không phải là không có Chủ Thần khác mưu toan quyến rũ anh, Úy Lam đều chém luôn chả thèm do dự, cho nên danh tiếng của anh mới khủng bố như vậy, nhưng vì sao Khương Hề lại thành công chứ?

Úy Lam hiểu rằng cậu thật sự đã thành công, bởi vì tính nết của người đàn ông không giống người khác, đúng hay sai chỉ trong một ý nghĩ, làm một lão quái vật không biết đã sống bao nhiêu năm trời, còn cần phải băn khoăn trong lòng mình đang muốn gì hay sao?

Chỉ là anh vẫn không hiểu tại sao mình lại nảy sinh lòng dạ khác đối với Khương Hề, mới đầu Úy Lam không suy xét đến vấn đề tình cảm, lúc phát hiện ra thì mình đã chìm đắm trong đó, đã thế lại còn chỉ trong ngắn ngủi có mấy ngày thôi ấy. Nghĩ thôi đã không thể tưởng tượng nổi rồi.

Nhưng điều này đối với anh cũng chả có gì là quan trọng, chuyện mà người đàn ông để ý đó là Khương Hề thả bã xong là mất hút luôn, mà với thủ đoạn của mình, sợ rằng cậu sẽ không chịu đựng nổi.

Khương Hề vồ vập trở về phòng, bây giờ quần lót đã tụt tận gót chân luôn rồi! May mà váy đủ rộng để che chắn kín kẽ, không đến mức khiến cậu mất mặt.

Trên đường đi đúng là trải nghiệm mới lạ, Khương Hề rất muốn chửi móa nó, cậu đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Úy Lam, không thể cứ tiếp tục thế này được, phải nói rõ ràng với đối phương, thái độ kiên quyết một tẹo, giọng điệu phải thành khẩn hơn nữa, người đàn ông kia không đồng ý thì cũng phải đồng ý cho bằng được!

Khương Hề cố gắng tự cổ vũ cho mình, việc này phải giải quyết dứt điểm, cậu không muốn cứ kì kèo như vậy mãi.

Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, hầu gái ôm một chiếc váy nhẹ nhàng thanh thoát tới nói là Bá Tước tặng cho.

Khương Hề sầm mặt đang định từ chối, nhưng thấy kiểu váy này đơn giản lại không kém phần lộng lẫy thướt tha, cậu cuối cùng vẫn yên lặng mặc vào, ít nhất sau này không cần lo lắng đến vấn đề đi tè nữa.

Sau đó hầu gái còn nói Bá Tước đã chờ lâu, mời cậu dời bước tới vườn Hoa Hồng để uống trà chiều.

Khương Hề sững lại, xém chút nữa quên mất vụ này, cũng được, đau dài không bằng đau ngắn, bây giờ cậu sẽ đi nói rõ với Úy Lam luôn.

Hầu gái dẫn Khương Hề đi hồi lâu mới đến vườn Hoa Hồng, nơi này cũng như tên của nó, một vùng lớn xung quanh toàn là hoa hồng đỏ, ở giữa có đài ngắm cảnh, Úy Lam đang ngồi ở đấy.

Trước đó Khương Hề đã suy nghĩ xong xuôi hết, nhưng lúc thật sự gặp người đàn ông, khí thế của cậu bỗng trở nên èo uột, đành phải tránh mắt đi chẳng thèm nhìn anh.

Hầu gái dẫn Khương Hề tới nơi xong bèn rời đi, cậu nhìn bày biện ở nơi này, lãng mạn thì lãng mạn đấy, nhưng tại sao trừ cái bàn ra, thì vẫn chỉ có mỗi một cái ghế thôi vậy hả? Hơn nữa đã bị Úy Lam chiếm luôn rồi.

Khương Hề không vui nói: "Đây là kiểu đãi khách của Bá Tước đó hả?"

Úy Lam mặt không cảm xúc nhìn cậu.

Khương Hề: ".. Tôi, khỏi ngồi cũng được." Giọng nói xìu dần đều.

Úy Lam thấy cậu y như con chim cút chọt một cái là rụt cổ lại luôn, khóe miệng cong lên mấy độ, tâm tình phơi phới nói: "Lại đây."

Khương Hề đi về phía người đàn ông hai bước, lại vẫn giữ khoảng cách an toàn lễ phép mở miệng: "Chủ Thần đại nhân, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện."

Úy Lam thấy xưng hô của cậu thay đổi, bèn tạm thời thu lại ý cười bên môi, hơi gây chút áp lực: "Em muốn nói chuyện gì?"

Trong thế giới Game lần này thân phận của Úy Lam cũng không phải người chơi, lực lượng áp chế được nới lỏng rất nhiều, Khương Hề không chút nghi ngờ rằng chỉ cần đối phương muốn, là có thể giẫm chết mình bất cứ lúc nào.

Cho nên cậu nói với vẻ nghiêm túc và thành khẩn hơn: "Trước đó đã từng nói với ngài, tôi thật sự không cố ý xâm nhập Đại Vũ Trụ, phải làm sao ngài mới đồng ý thả tôi đi? Cứ việc ra điều kiện, chỉ cần tôi làm được thì đều đồng ý hết."

Úy Lam híp mắt lại, chỉ cần làm được thì đều đồng ý hết? Nhóc con này đúng là cái gì cũng dám nói, có điều lúc trước mình từ chối cậu quá mức dứt khoát, chả thèm chừa lại đường lui luôn, khó trách bây giờ Khương Hề lại lo lắng như vậy.

Thế này cũng tốt.

Úy Lam thẳng thừng nhìn cậu chằm chằm: "Em có chắc là chuyện gì cũng đồng ý chứ?"

Khương Hề gật đầu như giã tỏi: "Hi vọng ngài lòng dạ rộng lượng, buông tha cho vũ trụ của tôi, chỗ tôi thật sự thiếu thốn tài nguyên, còn chả bõ để ngài nhét kẽ răng."

Úy Lam hơi nâng lên tay phải, ý bảo cậu không cần nói nữa: "Tôi gần đây liên tục trải qua năm màn chơi, gặp được bốn Chủ Thần tới ăn vụng, cho nên màn chơi này mới cố tình gom các cậu lại để giải quyết chung một lượt."

Người bị giải quyết vốn chẳng bao gồm Khương Hề trong số đó, nhưng bây giờ người đàn ông không ngại hù dọa cậu một tẹo,

Khương Hề lúc đầu cũng đoán được phần nào, nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc nói: "Bốn Chủ Thần? Trừ tôi và Lương Bỉnh ra thì còn có thêm hai người nữa?"

Úy Lam: "Hai người kia có thể còn nguy hiểm hơn em và Lương Bỉnh nhiều, cho dù chẳng bõ bèn gì đối với tôi, nhưng nhiều sâu bọ thì cũng sẽ khiến người ta thấy phiền chán, muốn tôi buông tha em cũng được, nếu tài nguyên vũ trụ ít vậy thì em dùng bản thân để gán nợ đi."

Khương Hề nghe đoạn trước thì còn thấy kinh hoàng hốt hoảng, nhưng nghe đến đoạn cuối thì..

"Cái gì? Tôi?" Chỉ bằng việc lúc trước Úy Lam ôm ấp hôn hít với cậu, Khương Hề lập tức hiểu ra ngay, vội vàng lùi về phía sau một bước: "Tôi không được, những cái khác đều có thể."

Người đàn ông nhìn cậu: "Trừ tài nguyên vũ trụ và chính bản thân mình, em còn có gì khác để cho tôi chứ?"

Khương Hề: "..."

Nghiêm túc suy nghĩ hai giây, tốt xấu gì cậu cũng là Chủ Thần một phương vũ trụ đó! Nhưng sao hình như đúng thật là viêm màng túi vậy nè?

"Tôi có thể trả lại hết cho anh số tài nguyên lúc trước tôi lấy được ở đây." Khương Hề nói với vẻ không được tự tin cho lắm.

Úy Lam lạnh lùng nhìn cậu.

Khương Hề cúi đầu xuống, tài nguyên vũ trụ của cậu thiếu thốn thiệt sự luôn, nếu có thể phát triển tốt đẹp, thì Khương Hề đâu đến mức phải liều sống liều chết đi tới Đại Vũ Trụ ăn vụng chứ, còn không phải bởi vì đi vũ trụ khác trộm cỡ nào cũng chỉ như muối bỏ biển, chỉ có Đại Vũ Trụ mới có thể giải khát hay sao.

Cho nên bảo Khương Hề nhổ ra hết những gì mình ăn vụng được thì khó chịu thiệt sự luôn, lại đền thêm một ít cho Úy Lam, Khương Hề khóc chết mất, hơn nữa cho dù đối phương nuốt chửng vũ trụ của mình, chỉ sợ cũng sẽ không thỏa mãn. Lúc đầu Khương Hề nào có ngờ rằng mình ngụy trang đến vậy mà còn bị vạch trần thân phận đâu cơ chứ, cậu sơ ý quá đi!

"Chủ yếu là, tôi không có cảm xúc gì với ngài," Khương Hề nói: "Chắc ngài đã gặp qua đủ loại mỹ nhân, cho dù tôi khá là xuất sắc, nhưng hầu hạ mà không có tình cảm, có lẽ ngài cũng chẳng thấy vui vẻ gì cho cam."

Dù sao cũng méo đồng ý đấy, lẳng lơ thì lẳng lơ, Khương Hề vẫn có nguyên tắc đây nhé, tuyệt đối không hiến thân, cậu đang cố gắng nghĩ cách tự cứu thì Úy Lam đã đứng dậy đi đến trước mặt cậu, không nói hai lời mạnh mẽ đè người lên bàn, bắt đầu hôn hít.

Khương Hề đâu phải lần đầu tiên bị anh hôn, cho nên vẫn khá là bình tĩnh, nhưng người đàn ông đang hôn thì tay lại bắt đầu táy máy, đang lần mò vào bên trong váy cậu.

Này không được nhá, Khương Hề muốn đẩy người ra, nhưng Úy Lam lại không chút sứt mẻ gì, một tay bắt được hai cái móng vuốt của cậu nhấc lên đỉnh đầu, một tay khác thì lại tiếp tục táy máy.

Vài phút sau, môi Khương Hề được buông ra bắt đầu nhao nhao cả lên: "Còn ở bên ngoài đó! Anh buông tôi ra ưm.." Lại bị chặn môi lần nữa.

Rất lâu sau, Úy Lam mới buông Khương Hề đang mơ màng ra, cậu nói không sai, bây giờ đang ở bên ngoài, không mần ăn gì được cậu, nhưng làm nhóc con hiểu rõ lòng mình thì vẫn có thể.

"Không có cảm giác gì, với tôi sao?" Úy Lam khẽ hỏi một câu bên tai cậu.

"..."

Khương Hề tỉnh táo lại, hai tay túm lấy váy mình mà hết hồn, thẹn quá hóa giận nói: "Nứng có tí tẹo thì đã sao hả, phương diện này của tôi không có vấn đề gì hết, nứng nhưng không có nghĩa là thích đâu nhá!"

Úy Lam duỗi tay nắm cằm cậu hơi mạnh: "Đừng khiêu chiến với sự kiên nhẫn của tôi."

Khương Hề rầm rì không dám nói gì nữa.

"Tôi cho em thời gian buổi chiều để suy nghĩ, sau bữa tối đến lầu tìm tôi." Giọng điệu Úy Lam tràn ngập sự uy hiếp: "Đây là cơ hội cuối cùng của em!" Người đàn ông nói xong liền buông cậu ra, xoay người rời khỏi vườn Hoa Hồng.

Khương Hề đứng chết trân tại chỗ hồi lâu mới mắng một câu: "Đệt!" Người đàn ông kia rõ ràng muốn sử dụng cái từ này lên người mình đây mà!

Cậu bực bội rời khỏi đài ngắm cảnh, không lập tức về lâu đài ngay, mà là đi lòng vòng ở vườn Hoa Hồng, muốn giải sầu.

Nhưng Khương Hề đi được một hồi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng khóc, quỷ réo?

Đúng lúc, ma cỏ là thứ cậu không sợ nhất luôn ấy, nay đang bị Úy Lam chọc cho giận hờn vu vơ, đi gây sự thôi!

Nhưng khi Khương Hề đi đến nơi bật ra tiếng khóc thì mới phát hiện là người, hơn nữa còn là người mà cậu quen biết, chính là cậu bé Non Xanh mắng quỷ tối qua đây mà.

Bên cạnh thiếu niên có một anh chàng mặc lễ phục màu trắng đang đứng, là NPC, tướng mạo trông rất đẹp trai, cứ như bước ra từ bức tranh cổ mặc vậy, thành thục, dịu dàng.

"Quý cô, người chết không thể sống lại, cô hãy nén đau buồn nhé." Anh chàng khuyên bảo cậu bé Non Xanh.

Khương Hề đã đi tới, nghe mấy lời này thì lấy làm lạ hỏi: "Người chết? Ai đã gặp phải chuyện gì rồi?"

Cậu bé Non Xanh khóc lóc kêu rên: "Anh tui, tui, tui hức hức, anh, anh bị, hoa ăn, hức.." Có thể là do khóc dữ quá, cậu ta nói không được lưu loát cho lắm, vừa khóc vừa nấc cục. Nói đúng ra là anh họ của cậu ta, nhưng quan hệ khá là thân thiết, huống chi còn cùng nhau trải qua hoạn nạn, chẳng khác gì anh ruột luôn ấy, thiếu niên cũng chẳng giải thích thêm về mối quan hệ.

Khương Hề nghe hiểu những gì cậu ta nói: "Bị hoa ăn? Hoa trong vườn Hoa Hồng?" Cậu bé Non Xanh gật đầu lia lịa, khóc lớn tiếng hơn nữa.

Anh chàng áo trắng đứng bên cạnh đưa ra một chiếc khăn tay: "Cô dâu đầu tiên của Bá Tước đã chết ở chỗ này, nàng hóa thành lệ quỷ, sẽ thường xuyên ra tay với những người phụ nữ đi ngang qua."

Cậu bé nhận lấy khăn tay tiếp tục khóc.

Khương Hề: "Cô dâu đầu tiên?"

Anh chàng áo trắng gật đầu: "Ừ, bắt đầu từ hai năm trước, cứ mỗi tháng Bá Tước sẽ mời các quý cô đến dinh thự, chọn lựa cô dâu cho mình, nhưng trừ lần mời đầu tiên ra, những lần khác vẫn chưa ưng ý một ai hết."

Y nói rồi nhìn về phía Khương Hề: "Đáng tiếc lần đó cô dâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở vườn hoa, nghe nói dung mạo của nàng rất là đẹp, sau khi chết cũng lựa chọn ra tay với những cô gái có tướng mạo xuất sắc, cô phải cẩn thận, tốt hơn hết là trở về lâu đài đi, đừng đến vườn Hoa Hồng nữa.

Cậu bé Non Xanh nấc một cái:" Nhưng tui còn đẹp hơn anh tui, tại sao lại ăn anh của tui? Hức. "Rốt cuộc cũng nói năng liền mạch, cuối câu mới nấc cục.

Anh chàng áo trắng hơi im lặng một chốc:" Ngại quá là tôi chưa nói rõ, cô dâu là bởi vì ghen ghét, chọn những người phụ nữ có khả năng lọt vào mắt xanh của Bá Tước để ra tay, cô quá lắm chỉ được coi là bé gái thôi. "

Cậu bé Non Xanh trợn tròn mắt:" Tui thành niên! "

Anh chàng áo trắng xét nét nhìn cậu như kiểu không thể nào tin nổi.

Khương Hề muốn cười, nhưng anh trai người ta mới chết, nếu mình cười có khi bị trời đánh ấy chứ?

Cậu giải thích dùm:" Vị này cũng được Bá Tước mời tới tham dự yến hội, đương nhiên đã thành niên. "

Vẻ mặt của anh chàng áo trắng có hơi xấu hổ:" Xin lỗi quý cô, là do tôi đoán sai, có lẽ cô dâu đã chết kia cũng giống tôi tưởng rằng cô vẫn còn vị thành niên, nên mới không xuống tay. "

Cậu bé Non Xanh không hề lên tiếng, tiếp tục khóc.

" Người chết không thể sống lại, cậu phải mạnh mẽ hơn nữa, mới có thể sống sót. "Khương Hề khuyên một câu.

Cậu bé Non Xanh nấc cục hai cái:" Tui hiểu, chỉ khóc một lát thôi, khóc xong tui sẽ ổn. "Rốt cuộc đã thành niên, cậu ta biết bản thân nên làm gì.

Khương Hề gật đầu rồi nhìn anh chàng áo trắng:" Tôi tên Khương Hề, không biết nên xưng hô với hai người như thế nào? "Cậu nói.

Tiếng khóc của cậu bé Non Xanh đã nhỏ dần:" Tui tên An Ninh, An trong an tâm, Ninh trong yên tĩnh. "

Anh chàng áo trắng nhỏ nhẹ nói:" Nhiếp Ngạn, Ngạn trong câu 'thạc ngạn danh nho' (người tài đức có tiếng). "

An Ninh:"... "

Nghe hông hiểu, lại ngại hỏi, nước mắt không có văn hóa tuôn rơi.

Khương Hề:" Anh là người phương Đông? Sao lại đến nơi này? "

" Bá Tước là con lai, mẫu thân của ngài ấy, cũng chính là.. "Nhiếp Ngạn hơi ngừng lại chốc lát:" Dì cả của tôi, đến từ phương Đông, những người khác trong nhà đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, tôi là người thân cuối cùng của bà ấy, thế là được đón đến đây. "

An Ninh:" Dì cả? "

Nhiếp Ngạn xoa đầu cậu ta hai cái:" Ừ. "

Khương Hề:"... "

Cậu dời sự chú ý sang chuyện khác:" Tất cả người nhà anh đều xảy ra tai nạn ngoài ý muốn? Có tiện hỏi một chút là tai nạn gì không? "

Nhiếp Ngạn khẽ nói:" Ngại quá không tiện lắm. "Như thể rất đau khổ, không muốn nhắc đến quá khứ nữa vậy.

Khương Hề:" Xin lỗi. "

Nhiếp Ngạn mỉm cười:" Không sao. "

Khương Hề nhìn thoáng qua An Ninh còn đang hức hức, lảng sang chuyện khác:" Không biết Nhiếp tiên sinh có gặp được một người, khoảng hơn một tiếng trước bị đưa tới vườn hoa đào hố hay không? "

Nhiếp Ngạn:" Cô nói người trồng hoa hồng ấy hả? Ở bên kia, "Y chỉ một phương hướng:" Cần phải băng qua vùng hoa hồng này, Khương tiểu thư, nếu cô đi một mình rất nguy hiểm. "

Khương Hề vẫy tay rồi đi về hướng đó:" Không cần lo lắng, tôi sẽ không sao đâu, Nhiếp tiên sinh nếu có thời gian, hãy đưa An Ninh trở về nhé. "

Khương Hề bước chân thoăn thoắt, nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của cậu, khóe miệng Nhiếp Ngạn thu lại nụ cười, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.

Cái tay của y đang đặt trên đầu An Ninh lại xoa thêm hai cái, cảm thấy sờ sướng ghê.

An Ninh quay đầu muốn tránh:" Hức, kiểu tóc tui tốn ông Mao để làm đấy. "

(ông Mao: Đồng nhân dân tệ, có in hình chủ tịch Mao)

Nhiếp Ngạn chả thèm để bụng:" Cho tôi sờ thêm một lát, tôi cho cậu thứ còn tốt hơn ông Mao. "

Khương Hề đến gần mới thấy Lương Bỉnh đang ngồi chồm hổm trong bụi hoa cầm xẻng đào hố, đôi tay dính toàn bùn, mà bên cạnh không ai giám sát.

" Anh làm gì vậy? Thích đào lắm hở? "Khương Hề kinh ngạc vô cùng.

Lương Bỉnh sống không còn gì luyến tiếc:" Quy tắc cưỡng chế, trước bữa tối mà chưa trồng xong vùng hoa này, tôi sẽ trở thành phân bón, nếu quỷ quái không đánh chết được tôi, nói không chừng Úy Lam sẽ ra tay đấy. "

Khương Hề thở dài:" Vậy anh tiếp tục. "Cùng là kẻ lưu lạc nơi chân trời, cậu cũng chả muốn cười nhạo đối phương.

Lương Bỉnh:" Cho nên cậu tới tìm tôi làm gì? Đừng nói là tới xem thử tôi có xảy ra chuyện gì không đấy nhé. "

Khương Hề nghĩ ngợi, bèn nói ra tình hình thực tế:" Úy Lam muốn tôi làm sugar bé bi, bằng không sẽ không buông tha cho tôi, anh có cách gì không? Tôi rầu muốn chết rồi đây nè. "

Lương Bỉnh nghe xong ánh mắt trở nên kỳ quái.

Khương Hề hầm hừ nói:" Anh dám cười nhạo tôi một câu thử xem tôi lấp anh xuống hố luôn đấy. "

Lương Bỉnh:" Nghĩ sao vậy chời, ánh mắt này của tôi rõ ràng đang xem cậu như thằng ngáo ấy được chưa? Gì mà cười nhạo? Nếu đối phương là một gã béo ú xấu xí ghê tởm, thì mới đáng cười nhạo, Úy Lam là vị kia đó! Cậu hầu hạ ổng sung sướng, muốn lấy bao nhiêu tài nguyên chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay hay sao? "

Khương Hề lập tức cãi lại:" Dùng thân thể để đổi chác thì sao mà lâu dài được? Lỡ ngày nào đó anh ta khó chịu thì một giây thôi là nuốt chửng tôi luôn rồi, đến lúc đó là bái bái cái mạng này nhá. "

Lương Bỉnh lắc đầu:" Không thể nào, vị kia tuy hơi tàn bạo một tẹo, nhưng danh dự vẫn đáng tin cậy lắm, trước kia nói nuốt ai là nuốt sống người đấy luôn, chưa bao giờ nuốt lời đâu nhé. "

Khương Hề:"... "

Lương Bỉnh:" Nói thật, cậu đồng ý đi, thuận tiện bảo kê tôi với, để làm thù lao, tôi cho cậu hết tất cả nguồn năng lượng mà tôi ăn được ở Đại Vũ Trụ, sao nào? "

Khương Hề sắc mặt lãnh đạm:" Tôi không thể làm chuyện bán đứng xác thịt được. "

Lương Bỉnh:"... "

Hắn kinh ngạc đánh giá Khương Hề:" Đừng nói là cậu mới ra đời không bao lâu đấy nhé? Vẫn còn zin? "

Khương Hề:"... "

" Chỉ có mấy đứa mới sinh thì mới sợ hãi chuyện ấy thôi, giống chúng tôi nè, nếu sống hơn vạn năm rồi mà vẫn còn zin á hả, chắc bị cười rụng răng luôn ấy chứ đùa ", Nói tới đây hắn hơi sững lại một chốc:" À đúng rồi, lúc trước nghe đồn Chủ Thần Đại Vũ Trụ vẫn còn trinh đấy, thậm chí còn nói phương diện kia của ổng không được, bởi vì không ai có thể bò lên giường ổng, bây giờ xem ra lời đồn này sai bét nhè rồi, nếu còn trinh thì sao mà biết chơi trò sugar đét đy được chứ? "

Khương Hề:"... "

Lương Bỉnh nhìn cậu:" Cho nên á, người khác muốn bò giường cũng chả bò lên nổi, bảo cậu lên thì lại không chịu đồng ý, Úy Lam trông ngon nghẻ như vậy, nếu hai người ngủ thật thì chưa biết ai chơi ai đâu nhá, sao có thể nói là bán đứng xác thịt được? Chủ yếu là bây giờ thật sự không còn cách nào khác, cậu có muốn sống nữa không? Muốn nguồn năng lượng nữa không? Tôi nuốt được nhiều nguồn năng lượng ở Đại Vũ Trụ lắm đấy! Nếu tôi đem cho cậu thì chắc chắn Úy Lam sẽ không đòi lại đâu, bởi vì với ổng mà nói thì chỉ như hạt cát trong sa mạc thôi, được chưa? "

Khương Hề:"... "

Cậu tới tìm Lương Bỉnh là để nghĩ cách, nhưng đối phương cứ lải nhải khuyên nhủ cậu đi theo người ta hoài.

Lương Bỉnh thấy cậu không lên tiếng, thở dài:" Tôi cũng nói nhiều lắm rồi, lựa chọn như thế nào là xem ở bản thân cậu. "

Khương Hề đờ đẫn trở lại lâu đài, chạy đến phòng bếp lấy cái bánh kem, ngồi ở sô pha phòng khách ăn lấy ăn để, nghe nói ăn uống có thể khiến người ta vui vẻ thì phải? Cậu muốn thử xem.

Trong thời gian đó hầu gái cứ không ngừng dâng lên mấy món bánh ngọt ngon miệng cho cậu, sau khi Khương Hề ăn no nê thì trở về phòng đánh một giấc, cũng may vóc dáng của Chủ Thần đã được định hình, chứ đổi thành người khác chắc ít nhất phải béo lên kg.

Bữa tối, những người chơi khác lần lượt tiến về sảnh ăn, nhưng mãi đến khi Bá Tước Úy Lam xuất hiện, cũng chưa từng nhìn thấy bóng dáng Khương Hề đâu cả.

Quản gia hầm hừ mở miệng nói:" Để tôi dẫn người đi tìm vị quý cô kia. "Nói như kiểu muốn giết người diệt khẩu vậy.

Tất cả người chơi đều có ấn tượng sâu sắc với Khương Hề, đặc biệt là đám người trong đội ngũ của tên Lùn và Thường Tĩnh, vui mừng hớn hở khi người gặp họa, mà Dịch Kiều Kiều thì lại nhíu mày, thầm nghĩ người đầu tiên có thể dụ dỗ được Bá Tước sao có thể phạm phải lỗi nhỏ như vậy chứ?

Kết quả Úy Lam hờ hững nói:" Là tôi cho phép em ấy không cần đến tham dự tiệc tối, khỏi cần đi tìm. "Lúc này quản gia mới cung kính trở về vị trí cũ.

Dịch Kiều Kiều:"... "

Ờm, hóa ra là được yêu chiều quá mức.

Mà đương sự thì lại đang ngủ say sưa, chờ bữa tối gần kết thúc thì mới bị đồng hồ báo thức réo dậy, Khương Hề ôm chăn lăn trên giường hai vòng.

Rốt cuộc có nên đi hay không? Có đi hay không!

Khương Hề dậy rửa mặt, bề ngoài khuôn mặt trông thì bình tĩnh lắm, chứ nội tâm thì đang gào khóc loạn cả lên, sau đó giương mắt nhìn vầng trăng đã nhô lên ở bên ngoài, thở dài thườn thượt:" Tạm biệt, ánh trăng sáng được nhìn thấy kiếp sống còn trinh lần cuối của tôi. "

Khương Hề sửa soạn xong, lặng lẽ mở cửa đi ra khỏi phòng, hiện tại mới khoảng - giờ, những người chơi khác vẫn còn đang đi tìm kiếm manh mối, có một người chơi từ đối diện hằm hằm bước tới, liếc nhau với Khương Hề một cái rồi mở miệng châm chọc nói:" Bữa tối cũng không đến tham dự, chắc buổi trà chiều được Bá Tước đút no trên giường rồi chứ gì? "

Thông thường người chơi hợp tác với nhau thì cơ may sống sót sẽ cao hơn, nhưng khen thưởng trong thế giới Game vốn chẳng có nhiều, đạo cụ bảo mệnh thì còn hiếm gặp hơn, đối với những người chơi theo đuổi chân tướng sau mỗi màn Game mà nói, giữa người chơi với nhau lại trở thành mối quan hệ cạnh tranh.

Hơn nữa hầu hết người chơi đều nghĩ rằng sau khi Khương Hề đu bám được Bá Tước, chắc chắn sẽ được rất nhiều thứ tốt, thế là bắt đầu tị nạnh, hạnh họe.

Khương Hề hoàn toàn chả thèm để ý gì đến gã, bỏ đi ngay và luôn.

Kết quả đối phương thấy Khương Hề không hó hé tiếng nào, thì lại càng thêm lấn lướt bước lên giơ tay ngăn cản:" Cây hàng của anh đây cũng xài ok lắm, có muốn anh đút thử cho mày không? "Sắc mặt Khương Hề trở nên lạnh lẽo, không chút do dự vươn tay đấm thẳng vô mặt gã.

Mọe nó! Khương Hề khó ở bao năm giờ thì bùng nổ luôn, dùng cả tay cả chân đập cho gã một trận, cú đấm nào cũng nện bôm bốp vô thịt, người thường hoàn toàn không phản kháng lại được.

Năm phút sau, mãi đến khi người dưới đất không còn động đậy được nữa, gần như sắp tắt thở tới nơi thì cậu mới dừng tay lại, thuận tiện duỗi thân để thư giãn gân cốt một chút, bẻ tay phát ra tiếng kêu 'crộp crộp'.

Dịch Kiều Kiều đứng cách đó không xa bị dọa cho muốn rớt cả cằm, bởi vì bề ngoài của Khương Hề trông mảnh mai như một chàng công tử nhà giàu, ai mà ngờ cậu lại bạo lực thế này, khi vận động thì trên người còn nổi lên một tầng cơ bắp mỏng.

Khương Hề hờ hững liếc Dịch Kiều Kiều một cái, tiếp tục đi về phía trước, trải qua một trận ầm ĩ này, tâm tình cậu đã trở nên phơi phới, vả lại hương vị của Úy Lam cũng ngon lành cành đào, giống như Lương Bỉnh đã nói, bản thân mình chẳng có gì thiệt thòi hết.

Trên đường đi Khương Hề cứ cố gắng tự thôi miên mình như vậy đi một mạch đến cầu thang lầu , hầu gái dường như đã đứng đợi sẵn dẫn cậu lên thẳng lầu , lúc này ở đây đèn đuốc sáng trưng, trông còn rộng rãi thoáng đãng hơn ban ngày.

Úy Lam vẫn ngồi trên chiếc ghế kia, nhếch mép nhìn về phía Khương Hề:" Lại đây. "Cái tay cậu đang giấu trong ống tay áo hết nắm lại buông, cậu cực kỳ hồi hộp, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Khương Hề:" Tôi.. còn chưa tắm rửa, có thể mượn phòng tắm của anh để sử dụng được không? "Cậu cũng không hiểu tại sao mình lại lấy cái cớ này, kéo dài thời gian được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Không ngờ Úy Lam vốn cũng không định chịch cậu ngay, đang muốn ôm người vào lòng dỗ ngon dỗ ngọt đây này, dù sao đã vác xác đến đây, cũng không sợ Khương Hề bỏ chạy, bọn họ có thời gian cả một đêm để giao lưu cơ mà.

Có điều nếu nhóc con này đã yêu cầu, anh bèn đứng dậy nói:" Được, tôi dẫn em đến phòng tắm trước đã. "

Khương Hề yên lặng theo đuôi anh, sau khi vào phòng tắm khóa cửa lại thì mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm, bần thần nhìn bản thân trong gương.

Ngâm trong bồn tắm khoảng tiếng, Khương Hề mới lấy khăn lông lau mình, sau đó hơi sửng sốt một chút rồi bắt đầu xoắn xuýt gọi bên ngoài:" Tôi không đem quần áo để thay.. "

" Đợi chút ", giọng nói trầm thấp của Úy Lam vọng lai, không lâu sau liền đi đến:" Tạm thời cứ mặc của tôi trước đã, mở cửa. "

Dù sao thì đợi lát nữa cũng phải công khai phơi trứng thôi, Khương Hề rầu rĩ mở hé cửa, cho dù lúc này người đàn ông bất mãn muốn xông thẳng vô luôn thì cũng đành chịu vậy.

Cũng may Úy Lam vẫn chưa làm khó cậu, chỉ thò một tay vô kẽ cửa để đưa áo, Khương Hề mau chóng nhận lấy, khóa cửa.

Sau đó nhìn chiếc áo sơ mì và quần xì trong tay:" Quần đâu? "

Úy Lam:" Quần thì em không mặc vừa được, rộng lắm, có áo sơmi là đủ. "

Khương Hề:"... "

Okela, cũng đâu phải trần truồng, sau khi cậu mặc vào đúng là thấy áo sơ mi có thể che phủ được pantsu thật, bèn chấp nhận luôn, chỉ là sau khi bước ra khỏi cửa thì vẫn không dám nhìn thẳng vào Úy Lam.

Người đàn ông đi đến bên cậu, duỗi tay xoa đầu Khương Hề một cái:" Đến sô pha ở buồng trong nghỉ ngơi một lát đi, tôi cũng đi tắm cái đã. "

Chờ Úy Lam đóng lại cửa phòng tắm, Khương Hề nghe lời đi vô buồng trong, còn thấy bên cạnh có cái kệ sách, bèn thuận tay cầm một quyển, ngồi ở trên sô pha lật xem. Úy Lam không tắm lâu, khi anh bước ra thì mặc một chiếc áo tắm dài, ngồi xuống bên cạnh Khương Hề:" Thích đọc sách? "

Khương Hề:" Không có, chỉ xem đại vậy thôi. "

Người đàn ông nhận thấy sau khi mình lại gần thì nhóc con bỗng trở nên căng thẳng, liền vươn tay kéo người ôm vào trong lòng ngực, đặt lên tóc cậu một nụ hôn:" Thích bida không? "

Khương Hề còn tưởng anh bắt đầu vào khúc dạo đầu, nghe câu hỏi này thì căng thẳng gật đầu:" Thích. "

Người đàn ông:" Đánh hai ván bida nhé? "

Khương Hề:" Hả? "

Úy Lam ôm eo cậu dẫn đến phòng bida ở bên cạnh:" Kỹ thuật thế nào? "

Khương Hề:"... "

Chơi bida vẫn còn tốt hơn làm chuyện ấy, Khương Hề vội vàng nhấn mạnh nói:" Kỹ thuật tốt lắm luôn, tôi đứng top thì không ai dám vượt top , muốn so một ván không? "

Úy Lam duỗi tay cầm quả bóng:" Được, nhưng mà phải có tiền đặt cược, mỗi ván cược một lần, người thua phải đáp ứng vô điều kiện bất kì yêu cầu nào của đối phương. "

Khương Hề:"! "Cơ hội thoát thân của mình đến rồi? Cậu gật đầu lia lịa:" Không cho đổi ý. "

Úy Lam híp mắt khẽ cười nói:" Đương nhiên. "

Trong lòng Khương Hề đang ngửa mặt lên trời thét dài, ngay cả việc hiến thân mình cũng chịu thì có điều kiện gì mà mình không đồng ý được cơ chứ? Trận cá cược này thật đáng giá.

Nhóc con mới ra đời nên vẫn chưa biết, lão chó làm đủ trò vừa đe dọa vừa dụ dỗ lừa cậu đến nơi này, thì sao có thể đưa ra trận cá cược gây bất lợi cho bản thân được?

Quả nhiên, Khương Hề vừa mới khởi động tư thế chơi bóng, khom lưng, thì cảm thấy hình như có gì đó sai sai, lúc này cậu chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi và quần tà lỏn, mà Úy Lam thì đang đứng ở phía sau cậu ớ!

Khương Hề vội vàng đứng dậy lườm nguýt Úy Lam.

Người đàn ông cười nhếch mép:" Em có thể bỏ cuộc bất cứ lúc nào."

Chương :

Cậu không trả lời, thậm chí còn đang mơ màng không nghe rõ Úy Lam nói gì? Toàn thân bị bao phủ trong sự mệt mỏi, nhắm hai mắt lại ngủ tiếp.

Chờ đến khi thức dậy lần nữa, bên cạnh đã không còn một ai, Khương Hề thử hoạt động gân cốt một chút, phát hiện mình lại không hề thấy khó chịu chút nào? Chắc là nhờ người đàn ông đã làm gì đó rồi.

Hồi tưởng lại tất cả những gì diễn ra tối qua đều như đang nằm mơ vậy, Khương Hề nhìn quần áo được chuẩn bị sẵn đặt ở bên cạnh, ngồi dậy từ từ mặc vào, đến phòng tắm để tắm táp một phen.

Ngoài cửa có hầu gái đứng chờ, sau khi thấy Khương Hề bước ra liền nói Bá Tước đang ở sảnh ăn để dùng bữa trưa, hỏi cậu bây giờ muốn đến sảnh ăn hay là dùng bữa ngay tại phòng?

Khương Hề lựa chọn vế sau, giờ đến sảnh ăn chẳng phải sẽ thu hút cái nhìn ganh ghét tị nạnh hay sao? Thôi thì hưởng thụ đãi ngộ được ăn riêng vậy, hơn nữa bây giờ tâm trạng cậu đang rối bời, chỉ muốn được yên tĩnh một mình.

Chậm rãi ăn cơm, hơn nửa tiếng sau, Khương Hề buông dao nĩa đi đến bên cửa sổ, mới phát hiện từ nơi này nhìn ra ngoài có thể thấy được cánh đồng hoa hồng đỏ bao la bát ngát.

Đẹp quá, Khương Hề hít sâu một hơi, tâm tình bỗng nhiên trở nên thoải mái hơn nhiều, dù sao cũng đã chịch choẹt rồi, chuyện đến nước này thôi thì suy nghĩ xem mình vớt được chút đồ gì tốt hay không, ít nhất thì cậu muốn thâu tóm nguồn năng lượng mà Lương Bỉnh ăn vụng vào tay mình.

Đang lúc Khương Hề suy nghĩ, Úy Lam đẩy cửa bước vào, lập tức đi về phía Khương Hề, hỏi một câu nghe quen ơi là quen: "Thân thể còn có chỗ nào không thoải mái không?"

Khương Hề dường như đã nghe thấy mấy câu này trong mơ rồi thì phải? Cậu lắc đầu: "Không có, tôi vẫn ổn." Sắc mặt hơi lạnh lùng, bị ép lên giường có ai vui đâu bao giờ.

Úy Lam dán chặt phía sau cậu, Khương Hề cảm nhận được thứ đồ phía sau mình thì đơ hết cả người, tâm tình cực kỳ bối rối, tối hôm qua đu đưa lâu vậy mà vẫn chưa đủ để người đàn ông này thỏa mãn nghỉ ngơi hai ngày hả?

Khương Hề muốn dịch sang bên cạnh để cách xa đối phương một chút, kết quả Úy Lam ôm lấy vòng eo cậu, đề phòng không cho chạy trốn.

Bên tai truyền đến sự ngứa ngáy tê dại, hơi thở của Khương Hề cũng trở nên nặng nề hơn: "Tôi thấy hơi mệt."

Úy Lam: "Yên tâm, tôi không làm gì đâu."

Khương Hề nhéo cái tay đang ôm lấy eo mình của người đàn ông: "Cho nên bây giờ anh cởi bỏ cấm chế được chưa?"

Úy Lam hít hà ở vùng cổ của cậu, dường như đang nhấm nháp món ăn ngon lành vậy: "Cấm chế chỉ là để đảm bảo an toàn cho em thôi, đến nước này rồi mà em còn muốn bỏ chạy?"

"Tôi chưa từng muốn chạy.." Nói xong câu đó Khương Hề sững lại, ngay cả bản thân cậu còn chả tin.

"Mãi ở bên tôi không được sao?" Úy Lam nói.

Khương Hề: "..."

Cúi đầu hòng giữ bình tĩnh rồi mở miệng: "Tôi chỉ là Chủ Thần của một tiểu vũ trụ, ngài thì khác, kiến thức rộng rãi, đâu cần phải giam giữ tôi lại bên cạnh."

"Không phải giam giữ, là cam tâm tình nguyện," Úy Lam nhìn cậu: "Chỉ cần em đồng ý ở lại bên tôi, muốn bao nhiêu năng lượng thì cứ tha hồ lấy, tôi đảm bảo có thể đút no em."

Những lời này chẳng khác gì một anh bô giai lắm của đang nói với cậu rằng, chỉ cần em đồng ý ở bên tôi, tiền không thành vấn đề, người yêu hoàn mỹ có nhà có xe, người bình thường ai mà chẳng động lòng?

Trái tim Khương Hề cũng đập thình thịch, thật ra cậu cũng dễ dãi lắm, có nguồn năng lượng thì mọi chuyện đều dễ bàn hết, nguyên nhân duy nhất muốn cự tuyệt Úy Lam là do thực lực quá mức chênh lệch, đừng thấy bây giờ người ta ưng ý mình, đối xử với cậu tốt ơi là tốt, lỡ như ngày nào đó không thích nữa, giây sau nuốt chửng luôn thì phải làm sao?

Khương Hề nghĩ vậy bèn nói hết mấy lời này ra, vẫn hi vọng bây giờ Úy Lam sẽ thả mình đi.

Tuy theo lý mà nói, trông Úy Lam cũng chả giống một người vô tình như vậy, nhưng Khương Hề khó tránh khỏi chột dạ, lúc đầu là cậu dùng mọi thủ đoạn đi dụ dỗ người ta, hơn nữa thời gian quen biết của hai người quá ngắn, thế là cảm thấy lo lắng hốt hoảng.

Người đàn ông lạnh lùng nói: "Nếu tôi là loại người như em nghĩ, thì bây giờ tôi đã chả thèm hỏi ý kiến em đâu, trực tiếp bắt cóc, nhốt lại, trói em lên giường ngay và luôn ấy chứ."

Khương Hề: "..."

Úy Lam: "Em đoán xem, tôi có làm được loại chuyện này không?"

Đứa ngáo cũng biết nên trả lời thế nào, Khương Hề vội vàng lắc đầu: "Không làm được."

Người đàn ông nhìn cậu với ánh mắt sâu hút, dường như đang thấy hơi tiếc nuối về đáp án của Khương Hề: "Nếu không làm được, thì em còn lo lắng gì cơ chứ?"

Khương Hề: "..."

Cậu biết ngay mà, mình hoàn toàn không có quyền từ chối.

Tiếp tục bị ôm hôn một hồi, Khương Hề nhìn hoa hồng đỏ bên ngoài cửa sổ rồi yếu ớt nói "Được rồi, nhưng tôi hi vọng anh sẽ đồng ý với tôi một điều kiện."

Úy Lam: "Cục cưng cứ việc đề xuất."

Khương Hề: "..."

Cái xưng hô tục tưng tục tác này, nghe mà mắc ói.

"Nếu có một ngày anh phiền chán tôi thì cứ nói thẳng ra, tôi sẽ rời xa anh, hợp tan vui vẻ, đừng động thủ." Khương Hề nói.

Úy Lam rất muốn nói mình sẽ không phiền chán cậu đâu, nhưng biết Khương Hề cũng chỉ muốn có gì đó dể yên lòng, đành phải đồng ý: "Được."

Khương Hề tiếp tục nói: "Còn nữa, lúc trước không phải anh nói màn chơi này có tới bốn Chủ Thần xâm lược à? Những kẻ khác anh cứ tùy ý mà xử, riêng Lương Bỉnh.. anh có thể giữ lại một mạng của hắn được không? Không được thì thôi."

Lời này chỉ là thăm dò, xem Úy Lam có dễ tính hay không.

Ngón tay của người đàn ông vuốt ve vành tai Khương Hề: "Được, nhưng hắn phải nhả hết nguồn năng lượng đã nuốt ra, cho em hết nhé?"

Khương Hề hoài nghi cha nội này nghe lén đối thoại giữa mình với Lương Bỉnh, nhất thời không biết có nên gật đầu hay không.

Úy Lam: "Nếu thấy ít quá cũng không sao, nguồn năng lượng trong thế giới Game ở Đại Vũ Trụ em cứ tha hồ mà ăn, ăn được bao nhiêu thì cứ ăn."

Khương Hề: "..."

Hào phóng vãi! Cậu không nhịn được hỏi: "Anh sẽ không bị tổn thất gì chứ?"

Úy Lam: "Không đâu, như hạt cát trong sa mạc thôi" ngón tay người đàn ông gãi cằm Khương Hề: "Dù có làm hỏng thì em cũng chẳng gây tổn thất gì cho tôi đâu."

Người có giá trị chục tỷ chắc chắn sẽ không ki bo kẹt xỉ đến nỗi chỉ cho người yêu cỡ chục triệu, thậm chí cho nhiều hơn nữa cũng chả sao, huống chi Khương Hề chỉ tương đương với việc rút một tờ ông Mao thôi.

Bé cưng còn nhỏ lắm, ăn nhiều quá sẽ căng bụng, miệng Khương Hề chỉ lớn cỡ này, cứ ăn từ từ từng miếng, huống chi 'giàu quá dễ bị ghét', Úy Lam hiểu rất rõ đạo lý này.

Có được câu trả lời vừa lòng, Khương Hề vui vẻ chủ động tựa vào người đàn ông, đứng im đó một hồi, Úy Lam liền mời cậu xuống lầu uống trà chiều.

Hôm nay là ngày thứ hai, thân là Bá Tước, chuyện mời mọc ' phụ nữ ' uống trà chiều là diễn biến cần thiết phải làm.

Nếu người đàn ông đã nói cho cậu tha hồ lấy nguồn năng lượng, đương nhiên Khương Hề sẽ không định khách sáo nữa, vừa sánh bước ra khỏi phòng với Úy Lam vừa hỏi anh về manh mối của màn chơi này.

"Tôi làm Bá Tước, chân tướng biết được cũng không toàn diện, Bá Tước trước kia cứ mỗi tháng đều sẽ mời con gái nhà quý tộc đến làm khách, nhưng trừ lần đầu tiên ứng ý cô dâu nào đó, những lần khác chưa nhắm được cô nào hết." Úy Lam nói.

Manh mối này Khương Hề biết, cậu tiếp tục hỏi: "Cô dâu kia chết trong vườn Hoa Hồng, còn điều khiển hoa hồng ăn những người phụ nữ đi ngang qua, trừ những chuyện này còn gì nữa?"

Người đàn ông lắc đầu: "Người chết trong vườn Hoa Hồng không phải cô dâu, mà là kẻ hại chết cô dâu, hung thủ bị Bá Tước nổi trận lôi đình giết chết trong vườn Hoa Hồng, cũng là một người phụ nữ, bởi vì ghen ghét với cô dâu của Bá Tước nên mới ra tay giết hại."

Khương Hề: "Vậy à, cho nên toàn bộ những chuyện kì lạ xảy ra trong trang viên lâu đài đều do hung thủ ở vườn Hoa Hồng làm ra? Mọi chuyện trông có vẻ đơn giản thật."

Úy Lam: "Vốn dĩ nơi này là thế giới Game được tạm thời dựng nên để tụ tập các Chủ Thần lại, độ khó sẽ không cao lắm, nhưng em đã đoán sai rồi, hung thủ trong vườn Hoa Hồng không phải Boss của Game."

Bây giờ hai người đã đi đến cổng vào vườn Hoa Hồng, Khương Hề nghe vậy liền hỏi: "Thế ai là Boss?"

Người đàn ông lắc đầu: "Không biết."

Khương Hề: ".. Cho nên sao anh dám khẳng định rằng cô kia không phải là Boss?"

Người đàn ông: "Hơi thở rất mỏng manh, em không cảm nhận được sao?"

Khương-năng lực kém cỏi-Hề: "Không có.."

Người đàn ông xoa đầu cậu, lại dẫn người đến đài ngắm cảnh, hôm qua ở chỗ này không ôm được người ta, hôm nay phải thuận tay bế Khương Hề ôm vào trong lòng ngực trước cái đã: "Nơi có nguồn sức mạnh to lớn nhất trong lâu đài nằm ở lầu , là tầng mà tôi đang ở, chờ lát nữa chúng ta lên đó kiểm tra một chút thử."

Khương Hề giương mắt nhìn tòa lâu đài đồ sộ tọa lạc cách đấy không xa, dưới sự chiếu rọi của ánh nắng mặt trời trông không hề u ám xíu nào, cậu thích loại phong cách kiến trúc này, mọi ngóc ngách đều trông thật sang chảnh và sực nức mùi tiền.

Thân là Chủ Thần theo lý mà nói đáng lẽ không có cảm giác gì với cái chữ 'tiền' này mới đúng, nhưng ai biểu cái thứ đó lại rất thịnh hành ở thế giới con người làm chi? Cho nên trong lòng Khương Hề để lại cho tiền tài một góc chứa bé xíu xìu xiu.

Úy Lam còn đang bận chấm mút táy máy với Khương Hề, người sau hỏi: "Tối hôm qua đã chết bao nhiêu người?"

Úy Lam: "Chắc khoảng ba bốn người thì phải, buổi sáng chết thêm nữa, tổng cộng sáu bảy người."

"Sao nhiều vậy?" Khương Hề đầy vẻ kinh ngạc.

Úy Lam: "Những thiếu nữ mà Bá Tước bắt đầu mời từ hai năm trước, tất cả đều chết trong lâu đài, buổi tối mấy ả ra ngoài kiếm ăn, không giết sạch người chơi trong một lần đã là dễ dãi lắm rồi."

Khương Hề: ".. Màn chơi này khủng bố vậy á?"

Úy Lam nhéo cằm cậu: "Màn Game dựng nên chuyên dùng để bắt giết Chủ Thần, cục cưng nghĩ sao?"

Khương Hề cảm thấy mình sẽ không tài nào quen với cái xưng hô này được, e hèm một tiếng lảng sang đề tài khác: "Chúng ta đi đây đi đó một chút đi, vườn Hoa Hồng lớn quá, em muốn đi dạo."

Ngón tay của người đàn ông cứ xớ rớ hoài, Khương Hề lo rằng nếu không tìm việc gì đó để làm, hứng thú của đối phương sẽ bừng bừng trỗi dậy, trực tiếp lôi cậu về lâu đài để làm xằng làm bậy luôn quá.

"Được." Chút việc nhỏ này Úy Lam không thể nào không thỏa mãn người ta được.

Hai người chầm chậm đi dạo trong vườn Hoa Hồng, ngẫu nhiên trò chuyện mấy câu xàm xí với nhau, thế mà không cảm thấy nhàm chán.

Cuối cùng đánh vỡ bầu không khí hường phấn giữa bọn họ chính là cảnh tượng lôi kéo của một đôi ' nam nữ ' cách đấy không xa.

Anh chàng áo trắng Nhiếp Ngạn rất chi là đau đầu nhìn người nào đó đang bám cứng đùi mình không chịu buông: "Cậu là ứng viên cô dâu của Bá Tước, nếu như bị ngài ấy nhìn thấy hành động của chúng ta là toang thật đấy."

An Ninh thiếu điều muốn chôn mặt vô giữa hai chân y luôn: "Tui mặc kệ, buổi tối sợ vãi nồi, anh không biết tối qua tui nhìn thấy gì đâu! Nguyên bầy quỷ cái, nói gì mà khẩu vị của Bá Tước nặng, ghê vãi này nọ! Tui hông được, tui muốn đi theo anh."

"Cậu buông tay ra trước đã," Nhiếp Ngạn dường như cảm nhận được ánh mắt của ai đó, bỗng nhiên nhìn về phương hướng của Khương Hề và Úy Lam đang đứng, đơ toàn tập: ".. Bá Tước."

An Ninh đầu cũng không thèm ngẩng đã thều thào: "Lá gan sao bé tí vậy, mỗi ngày Bá Tước đều bị bầy quỷ cái kia đeo bám đi đu đưa rồi, cho dù không có quỷ cái thì cũng có tiên nữ kè kè ở bên suốt, tiên nữ hôm qua chúng ta nhìn thấy kia tên gì ấy nhể? Khương Hề! Ổng chả có thời gian tới xem chúng ta hú hí với nhau đâu nhá, anh sợ cái cục cớt ấy!"

Khương-tiên nữ-Hề: "..."

Úy Lam: "..."

Nhiếp Ngạn: "..."

Đối phương nói nhanh như nã pháo, y muốn che cái mồm lại cũng không kịp, nít ranh đúng là biết tìm đường chết mà!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio