Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kết quả cậu lại bị đè ép lần nữa.

Cùng lúc đó thiếu nữ bên ngoài cũng bởi vì uy thế tỏa ra khiến cho bật thét lên tiếng hét vừa bi thương vừa đinh tai nhức óc, người trên giường là ai? Tại sao khiến ả cảm thấy sợ hãi thế này?

Ả cho rằng uy lực mạnh mẽ ấy tỏa ra từ trên người Khương Hề, người ' phụ nữ ' kia dùng thủ đoạn để quyến rũ Bá Tước! Thiếu nữ nghĩ thôi đã thấy đau lòng muốn chết luôn, người đàn ông ả yêu nhất lại đang vui vẻ trên giường với người khác.

Còn một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa là bò được đến mép giường rồi, từ sau khi sự sợ hãi vô hình bao quanh lấy thiếu nữ, mỗi lần nhích một tấc thôi ả đã cảm thấy gian nan khó khăn giống như chạy quanh một vòng nhà ma thuở còn là con người vậy, nếu không phải yêu Bá Tước tới độ khắc cốt ghi xương chắc ả sớm đã quay đầu bỏ chạy rồi.

Chờ đến khi thiếu nữ di chuyển đến bên mép giường, thì thời gian đã trôi qua mười mấy phút.

Trong màn, Úy Lam mặt sầm sì lấy chăn bọc người Khương Hề lại, nếu không phải bị thế giới Game hạn chế thì anh đã trực tiếp dùng uy lực nghiền nát con nữ quỷ to gan càn quấy này luôn rồi!

Khuôn mặt Khương Hề đỏ bừng, khóe mắt còn vương giọt lệ, ngồi ở trong lòng ngực Úy Lam vẫn chưa tỉnh táo lại.

Mãi đến khi thiếu nữ trưng cái bản mặt khủng khiếp, muốn xông vô màn để sống mái một phen với Khương Hề, thì cậu đã vươn tay ra trước xốc tấm màn lên.

Vẻ mặt thiếu nữ sửng sốt, nhìn hai người được bọc kín trong chăn, lòng thấy chua lè chua lét luôn, bọn họ không hề mặc quần áo!

Hơn nữa Khương Hề và Úy Lam đều đẹp toàn tập, cùng nhau nhìn ả, trông xứng đôi vừa lứa hết nấc, trên gương mặt không những không toát lên vẻ hoảng sợ gì, thậm chí còn thể hiện sự khinh thường và chán ghét.

Sự chán ghét là ánh mắt Úy Lam dùng để nhìn ả, sự khinh thường là xuất phát từ cái đứa không biết xấu hổ tên Khương Hề kia.

Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng, hóa ra mình đang diễn vai chúa hề? Ả không nên có mặt ở đây, chỗ dành cho ả là dưới gầm giường mới đúng..

Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Úy Lam, dùng hết sức bú tí mẹ hét lên: "Bá Tước đại nhân, ngài là của em!" Nói rồi liền duỗi móng vuốt về phía Khương Hề.

Úy Lam giơ tay ngăn lại, lạnh lùng nói: "Món tôi thích ăn nhất là gì?"

Nhất thời thiếu nữ không kịp phản ứng tại sao anh lại hỏi như vậy? Đầu óc tự động suy nghĩ đáp án, lại giật mình đứng như trời trồng cả nửa ngày vẫn chưa lên tiếng, hình như ả không biết?

Úy Lam tiếp tục hỏi: "Cảnh tượng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trông như thế nào?"

Thiếu nữ ngẩn ngơ: "..."

Sao ngay cả chuyện này ả cũng không biết nhỉ? Đúng vậy, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là khi nào?

Úy Lam lạnh lùng nói: "Trí nhớ của cô có vấn đề, nếu muốn biết sự thật, giúp tôi đi giết một người."

Khương Hề: "?"

Thiếu nữ: "Dựa vào đâu em phải giúp ngài!"

Úy Lam: "Chỉ dựa vào việc người yêu của cô không phải là tôi, muốn tìm lại người yêu trong trí nhớ không? Vậy hãy đi giết một người ở lầu tên là Lục Thành, giết hay không là tùy cô, cút!" Anh đích thân ném thẳng đối phương ra ngoài cửa.

Chiều nay thiếu nữ đã trải qua rất nhiều cú sốc, đầu tiên là Bá Tước ' phản bội ', sau đó lại không tài nào nhớ ra mình đã quen biết và qua lại với Bá Tước như thế nào, cuối cùng là tại sao người kia còn chưa chạm tới mình, mà mới nhắm mắt một cái mở mắt ra mình đã ở ngoài cửa rồi vậy?

Hậm hực hú hồn hớt hơ hớt hải..

Khương Hề vẫn luôn giữ trạng thái là người đứng xem, đang định hỏi Úy Lam tại sao lại bảo nữ quỷ đi giết người chơi, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị đè xuống tiếp tục chơi bóng.

Chơi bóng là một môn kỹ thuật sống, thể tích của quả bóng bida cũng không hề nhỏ, với lại dường như Khương Hề đang cố ý làm khó anh, chuẩn bị cái lỗ vừa chặt vừa chật, khiến người ta sốt hết cả ruột.

Cũng may lúc nãy đã chơi một hiệp, chuyện kế tiếp đối với Úy Lam mà nói không có gì là khó hết, cuộc chơi bóng giải trí tiến hành vừa thuận lợi vừa sung sướng, kéo dài tới khi trời tối.

Khương Hề mới biết hóa ra lầu còn có một vườn treo, phong cảnh chỗ đó rất đẹp, bởi vì Úy Lam đã dẫn cậu đến đó để chơi một hiệp..

Bữa tối Khương Hề cuối cùng cũng gặp được người chơi khác, trên thực tế đám người Dịch Kiều Kiều buổi trưa không nhìn thấy cậu còn tưởng là người này đã ngỏm, ai ngờ buổi tối được Bá Tước dìu đi ra, người nào người nấy ngạc nhiên hết hồn.

Cái gã Lục Thành mà lúc trước Úy Lam bảo nữ quỷ đi giết cũng có mặt ở đây, Khương Hề lơ đãng nhìn gã, tướng mạo đối phương rất là xuất sắc, nhưng không quá mức nổi bật, bình thường rất ít nói, nếu không phải trước kia Khương Hề cố ý ghi nhớ hết tất cả người chơi, thì chắc bây giờ còn chưa dò ra được tên luôn ấy.

Ngoài mặt thì trông người này có vẻ như khá là khiêm tốn, cho nên tại sao Úy Lam lại muốn giết gã nhỉ? Thế rồi Khương Hề chợt nghĩ tới chuyện gì đó.

Lục Thành dường như cảm nhận được ánh mắt của Khương Hề, cũng ngước mắt nhìn cậu, lại bỗng nhiên đụng ngay ánh nhìn của Úy Lam, bèn vội vàng cúi đầu, như kiểu cực kỳ sợ anh lắm vậy, người đã biết chân tướng như Khương Hề nhìn mà cũng thấy không có chút sơ hở gì.

Theo lý thuyết thì nói sao Chủ Thần cũng đã trải nhiều sự đời, mặc kệ trong lòng như thế nào, vẻ mặt đâu thể nào sợ hãi đến vậy, Khương Hề hơi nhướng mày, diễn sâu vậy luôn á? Không biết sao Úy Lam lại nhận ra sự khác thường của gã nhỉ.

Lúc này An Ninh cũng không ở đây, Khương Hề lập tức nghĩ đến hai đáp án, thứ nhất, cậu ta đã ngủm, thứ hai, đang trốn ở chỗ Nhiếp Ngạn.

Khương Hề thiên hướng vế sau hơn, dù sao từ buổi chiều gặp mặt kia, trông Nhiếp Ngạn dường như rất che chở cho An Ninh, là thấy cậu ta còn quá nhỏ, nên tình thương của cha trong lòng vị Chủ Thần kia trỗi dậy sao?

Khương Hề chậm rãi ăn bữa tối cũng im lặng giống như những người chơi khác, cậu ngẫu nhiên liếc mắt nhìn về phía Úy Lam mấy lần, lễ nghi trên bàn ăn của người đàn ông cực kỳ tốt, cho dù tốc độ ăn khá mau nhưng cũng không mất đi vẻ nhã nhặn.

Khương Hề bỗng nhiên phát hiện, tuy rằng người này ôm eo mình đi ra, nhưng sau khi đi đến bàn ăn thì liền trở thành thanh niên nghiêm túc, thậm chí còn chẳng chạm vào tay mình, đâu giống như khi ở lầu lúc nào cũng ôm ấp hôn hít chịch choẹt cậu.

Ồ hố?

Khương Hề vỡ lẽ, hóa ra người này mang thuộc tính 'man show' đấy à, là kiểu bình thường lúc không có ai thì khoái chịch mình, trước mặt người khác thì che giấu, nói không chừng còn thấy ngại luôn ấy chứ!

(Man show: Muộn tao, chỉ kiểu người bề ngoài trông cấm dục lạnh lùng khó gần, nhưng nội tâm lại cuồng nhiệt nồng cháy)

Thú vị đấy, cậu bỗng nảy ra một ý nghĩ, sau đó lặng lẽ vươn chân, dịch về phía cẳng chân của Úy Lam cọ một cái..

Người đàn ông sững lại, trải qua màn ' giáo dục ' từ tối qua đến hôm nay, không ngờ nhóc con vẫn còn dám lẳng lơ như vậy.

Vẻ mặt anh bình tĩnh rụt chân lại, liếc nhìn Khương Hề một cái mang ý ngầm cảnh cáo.

Cái tay cầm nĩa của Khương Hề ngẫu nhiên xiên vài miếng trái cây đưa vô miệng, chân lại tiếp tục thò qua, cạ lên thân thể người đàn ông, hai người ngồi gần sát nhau, anh hoàn toàn không trốn thoát được.

Vậy thì tốt, Khương Hề men theo chân của anh mòm mẫm hướng lên phía trên nữa, chỉ cần cơ thể đủ dẻo dai, dưới bàn cứ tha hồ mà cạ, đặc biệt là quả bida và cái cây cơ bự chảng một tay nắm không xuể kia.

Ngay sau đó Úy Lam buông luôn dao nĩa ra, tỏ ý đã ăn no, đứng dậy tạm thời tránh khỏi cái chân của Khương Hề đang cố ý xà nẹo mình, những người chơi đang có mặt không cần biết đã ăn no hay chưa, cũng đồng loạt buông dụng cụ ăn xuống, đây là sự sợ hãi đối với Bá Tước hoặc thậm chí là toàn bộ Game.

Thế rồi người đàn ông đứng dậy muốn dẫn Khương Hề rời đi, người sau lại mỉm cười nói: "Bá Tước, chúng mình còn chưa có danh phận chính thức, hôm nay chắc là em sẽ trở về phòng của mình." Cậu nói đến phòng của mình khi mang thân phận người chơi.

Ghẹo xong thì phắn lẹ, Khương Hề đã biết năng lực chịch của Úy Lam, lúc mới đầu cậu có thể cảm nhận được rằng đối phương cũng không am hiểu lắm, kết quả không hổ danh là Chủ Thần Đại Vũ Trụ, thiên phú dị bẩm, rất nhanh đã thăm dò hết ngóc ngách của Khương Hề, giày vò cậu tới nỗi sang chấn tâm lý luôn.

Đối với một tiểu Chủ Thần mới ra đời chưa được bao lâu mà nói, tuy rằng trong trí nhớ được truyền thừa cái gì cũng có, nhưng cậu hoàn toàn chưa từng trải nghiệm thực tế, về mặt lý thuyết thì ghi một chữ ' sướng ', nhưng phải đích thân trải nghiệm thì mới hiểu được nó sung sướng đến mức nào.

Khiến cho người ta tê tái cả da đầu, trong giây phút đó rất muốn dâng hiến hết mình một cách vô điều kiện, dù có chết cũng cam nguyện.

May mà người đàn ông là một Chủ Thần đứng đắn, không chơi mấy trò quái quỷ nặng đô như trong Bible Black, nếu không chắc chắn Khương Hề méo sống gì nổi nữa.

(Bible Black: Tên một bộ phim sếch của Nhật, nghe đâu khẩu vị nặng, ai có nhu cầu tìm hiểu thì lên gg nha)

Úy Lam nhìn cậu một cái, thế giới Game chịu sự bảo vệ của phép tắc do Thiên Đạo đặt ra, cho dù làm Chủ Thần cũng phải tuân thủ quy tắc, không thể ở trước mặt đông đảo người chơi trực tiếp xách người đi được.

"Quý cô xinh đẹp, tôi có chuẩn bị một lễ vật hoành tráng để tặng cho em, ở ngay trên lầu , hi vọng em có thể nhận quà trước rồi mới trở về phòng." Người đàn ông nói.

Khương Hề chớp mắt, tưởng cậu ngốc lắm hay gì? Rõ ràng là đối phương muốn lừa mình lên lầu , làm quái gì có quà.. Không đúng, có lẽ có quà thật đấy, cậu nhìn về phía Úy Lam, mắt lơ đãng rà quét dưới háng người đàn ông, món! Quà! Lớn!

Èo ơi phải trốn ngay và luôn, bằng không đêm nay không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Nhưng lời mời này không dễ gì từ chối, dù sao cũng là đích thân Bá Tước ngỏ ý muốn tặng quà.

Khương Hề khẽ cười một tiếng: "Món quà gì mà thần bí vậy? Em muốn chia sẻ cho hội chị em cùng nhau xem," cậu liếc nhìn Dịch Kiều Kiều một cái: "Có thuận tiện không?"

Tuy rằng Dịch Kiều Kiều không hiểu tại sao Khương Hề lại nói như vậy, nhưng cô ta là một người phụ nữ thông minh, lúc này lựa chọn hóng biến không lên tiếng, chủ yếu là do hiện tại tỷ lệ tử vong của người chơi quá cao, manh mối lại quá ít, cô ta rất cần tin tức từ chỗ Khương Hề, tự nhiên phải phối hợp.

"Không tiện cho lắm, lễ vật rất lớn nên không mang xuống đây được, cần phải lên lầu ." Cái khuôn mặt nhạt nhẽo của Úy Lam không biến hóa chút nào, nhẹ nhàng từ chối đề nghị của Khương Hề.

Khương Hề cười như được mùa, đôi mắt cong cong dường như chứa đầy ánh sao lấp lánh: "Vậy em sẽ cùng đi lên lầu với người chị em này, chắc hẳn Bá Tước đã dành hết cả tấm lòng để chuẩn bị món quà này, em muốn cùng cô ấy chứng kiến khoảnh khắc tươi đẹp nhất."

Úy Lam: "..."

Tự nhiên lại không đành lòng từ chối, chậc, những lời trong miệng anh phải mấp máy vài lần mới thốt ra khỏi miệng được: "Được, vậy cùng đi lên lầu ."

Dịch Kiều Kiều: "..."

Cô ta nhìn Bá Tước, nghĩ bụng mình đi theo lên lầu sẽ không xảy ra chuyện bất trắc gì chứ?

Nhưng việc đã đến nước này, nếu lại mở miệng nói không đi, rất có khả năng sẽ phát sinh hậu quả nghiêm trọng gì đấy, cuối cùng Dịch Kiều Kiều lựa chọn đi theo để xem thử.

Bên cạnh có một cậu trai vươn tay nắm lấy tay áo cô ta, đây là đồng đội tạm thời mà Dịch Kiều Kiều khá hài lòng khi hợp tác, cậu ta đang nhắc nhở cô hãy cẩn thận.

Dịch Kiều Kiều ra dấu OK, ý bảo cứ yên tâm, dù sao cũng chẳng còn đường lui nào khác.

Ba người đi lên cầu thang trước ánh mắt trầm mặc của những người chơi khác, mọi người trong sảnh ăn nhất thời không ai nói chuyện, chiều nay lại chết thêm ba người, hai trong số đó chết mất xác luôn, bọn họ đã chai lì rồi, bởi vì nếu không chai lì thì sẽ suy sụp mất, mà những người suy sụp thì không bao lâu sau sẽ bị chết bằng đủ loại phương thức quái đản.

Thậm chí có người bỗng nhiên nảy lên một ý tưởng kì lạ trong đầu, hiện nay đang giống như cơ chế đào thải, nội tâm ai không đủ mạnh mẽ thì sẽ ưu tiên loại người đó, người nào suy sụp thì trò chơi sẽ cố ý giết người ấy.

Lúc Khương Hề lên lầu còn đang đang nghĩ cách làm sao để chạy thoát, dù sao chỉ cần tạm thời không để Dịch Kiều Kiều rời khỏi tầm mắt mình, thế là an toàn.

Kết quả sau khi đẩy cửa ra, Úy Lam và Khương Hề vừa mới bước vào phòng, Dịch Kiều Kiều còn chưa kịp đặt chân vô, thì thiếu nữ trong tranh kia đã đầm đìa máu tươi rớt tuột khỏi khung tranh, dí sát vô mặt cô ta.

"Á ã ã!" Dịch Kiều Kiều học khoa thanh nhạc, cái tiếng hét kia là theo tone nữ cao!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio