Bỗng chốc biểu cảm của lão già cứ như ăn trúng cớt, lúc trên tàu thủy trong màn chơi trước lão đã bị lừa một lần, giờ lại tới nữa.
Nhưng Úy Lam suy đoán không sai, lão phải trốn ngay, nếu không là ngỏm thiệt luôn.
Lúc lão đang tránh né định chửi rủa một tràng, chẳng ngờ Khương Hề đã xuất hiện phía sau lão từ lúc nào rồi, trong tay cũng cầm một cây đao tượng tự, thọt cho lão một nhát xuyên người.
Sau khi rút đao ra, thân thể của lão già ngã xuống trước, nhưng trên người lão vẫn còn một kẻ trong suốt đang đứng, bụng trào ra một đống máu tươi.
Người chơi khác trợn to mắt, hoàn toàn không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra trước mắt?
"Nghe bảo mày tên là Vi ngạc?" Khương Hề thu đao lại rồi hỏi "Đã chết ba lần, còn cái acc clone nào khác nữa không?"
Cái tay đang che bụng của Vi Ngạc nhuốm đầy máu, trong một thời gian ngắn, phân thân và bản thể của gã đã chết liên tiếp ba lần! Lúc này vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, nếu như có thể, gã rất muốn xé xác thiếu niên trước mặt này ra thành từng miếng!
Đáng tiếc, dù đã thành Thần, tại vũ trụ khác gặp phải chuyện 'chọt vô trắng phau rút ra đỏ au' này cũng chẳng thể nào xoay chuyển tình thế được.
Thân thể Vi Ngạc ngã xuống người lão già, nhưng còn chưa tiếp xúc được mặt đất thì đã tan biến trong không khí.
Khương Hề nhìn phía Vân Mặc: "Làm khá lắm, diễn sâu như thế mà vẫn bị cậu lật mặt."
Vân Mặc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới đêm đó lão già cố ý đeo bám mình, không những muốn đua cái Gương Bát Quái, còn thả Hứa Tiểu Song chạy thoát, chắc lúc ấy người này đã bị nhập vào rồi chăng?
Diễn đúng sâu luôn, thậm chí cuối cùng Vân Mặc có thể suy đoán ra được lão là kẻ xâm nhập, cũng là vì nguyên nhân kĩ thuật diễn của đối phương quá tốt, y bị đeo bám đến mức muốn giết người luôn mà lão già vẫn chưa ngỏm, đặc biệt là tối hôm qua rõ ràng đã bị đánh ngất rồi vứt ở ven đường, sáng nay vẫn lành lặn xuất hiện, sao có thể không có vấn đề được.
Lúc này Hoắc Uyên mới chậm rãi đi tới, nghe tôi tớ báo toàn bộ sự việc đã diễn ra, ánh mắt rà quét liếc nhìn giữa Khương Hề và Úy Lam, rồi kêu người xử lý thi thể, cũng không có biểu hiện gì khác.
Vốn dĩ các người chơi tìm manh mối đã khó khă lắm rồi, kết quả có mấy đứa là kẻ xâm nhập làm rối hết tất cả manh mối, thậm chí bọn họ còn nghi ngờ thứ nhập vào người lão già chính là quỷ ấy chứ? Nhìn mặt mũi không hề giống với bất cứ người chơi hay người đã chết nào ở nhà họ Hoắc!
Khương Hề nhìn cái vẻ ngu ngơ của mọi người, đặc biệt là Nguyên Ngạn Ngạn, cô đã chết đi sống lại một lần, đậu mịa nếu đoán được nguyên nhân chắc thăng thiên luôn, ai mà nghĩ tới có hai Chủ Thần ở hiện trương chứ? Đúng là khiến người ta căng não mà.
"Được rồi," Khương Hề lẩm bẩm: "Sau khi kết thúc màn chơi này mọi người đều sẽ được bồi thường, tiền đề là có thể sống đến cuối cùng." Thanh âm của cậu không lớn cũng không nhỏ, sau đó liền lôi kéo Úy Lam rời khỏi chỗ này.
Trừ Vân Mặc và Tuân Qua, những người có mặt ở hiện trường tạm thời không hiểu cậu đang nói cái gì, thậm chí chẳng có mấy ai đếm xỉa, mãi cho đến khi qua khỏi màn chơi này, mới có vài ba người bỗng dưng ý thức được điều gì đó, nhưng làm cách nào cũng không thể đoán được thân phận của Khương Hề.
Ngày mà Hoắc Uyên cưới Trang Ngư càng lúc càng cận kề, người sau đương nhiên đã trở về nhà họ Trang trước ngày cưới, kế tiếp Khương Hề cũng chỉ lo ăn nhậu chơi bời, thậm chí còn ra khỏi Hoắc phủ đi dạo phố với Úy Lam cả nửa buổi trời.
Trừ việc nơi này là thế giới Game ra, người dân ở đây cũng khá là chất phác, Khương Hề làm bộ như không biết mấy người bán hàng rong đang hóng hớt nhìn cậu, dù sao thì cách ăn mặc của hai người họ cũng không giống thời dân quốc.
Ở quán trà có tiên sinh kể chuyện đang bàn tán về việc Hoắc gia cưới vợ, trong đó đa phần là đồn thổi, thậm chí còn nói cô hai nhà họ Trang thật ra là nam, vì sức khỏe từ nhỏ đã không tốt, cha mẹ mới nuôi dưỡng y như nuôi con gái, tuy nói Trang Ngư và Trang Ngọc là một nam một nữ, nhưng tướng mạo lại không khác gì nhau, thậm chí lúc đứng chung với nhau còn không phân biệt được ai là chị gái ai là em trai..
Khương Hề vốn đang không để bụng, nhưng nghe đến đây thì cau mày, hình như mình đã phát hiện ra manh mối rồi thì phải? Xem ra màn chơi này cứ ở lì tại nhà họ Hoắc thì không được, các người chơi còn phải ra ngoài thì mới gặt hái được tin tức.
Đương nhiên, không loại trừ việc ở Hoắc gia rồi cũng sẽ có con đường khác để biết được chuyện này.
Khương Hề cũng không định miệt mài theo đuổi manh mối, tiếp tục đi dạo phố với Úy Lam, sau khi ăn chơi suốt hai ba bữa thì tới ngày diễn ra hôn lễ.
Toàn bộ Hoắc gia đều bao phủ trong một bầu không khí vui mừng đỏ chói, quản gia nhiệt tình chiêu đãi khách, gương mặt người chơi thì làm cách nào cũng chẳng thể nhoẻn miệng cười nổi, đã qua mấy ngày rồi! Manh mối vẫn chưa tìm đủ!
Từ xa Khương Hề nhìn thấy kiệu hoa đã đến, Hoắc Uyên vẫn chưa ra cửa nghênh đón, trái lại sai người trực tiếp nâng vào nội viện, không ít khách khứa xì xào bàn tán, chuyện này là sao nhỉ?
Trang Ngư ngồi ở trong kiệu, dường như biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ cô ta là tân nương, không thể nói chuyện và nhúc nhích lung tung, chỉ có thể ngoan ngoãn đợi.
Đằng kia, Hoắc Uyên cầm một bộ áo cưới đỏ thẫm đi vào trong căn phòng nhỏ phía sau kệ sách, khóe miệng hơi nhếch lên: "Thời gian đã tới, nếu không muốn mặc, anh có thể tự mình giúp em."
Cuối cùng, Hoắc Uyên mặc một bộ trường bào màu đỏ, tay cầm tú cầu đi ở phía trước, Trang Ngọc mặc bộ áo cưới cô dâu được may hết sức tinh tế, đầu đội khăn voan màu đỏ, cầm một đầu khác của tú cầu đi ở phía sau, lúc ra khỏi phòng, dường như y không chịu nổi ánh sáng mặt trời ở bên ngoài, thân mình hơi run một chút, đứng im tại chỗ.
Hoắc Uyên đi tới gần y, giọng thì thầm dỗ dành: "Mấy ngày nay anh đút cho em không ít dương khí, nắng không gắt lắm, có thể chịu được, anh đảm bảo sẽ kết thúc nhanh thôi, nhé?"
Trang Ngọc dường như bị lời nói của hắn làm cho ngượng ngùng, cái đầu dưới lớp khăn voan hơi cúi xuống, ngón tay đang cầm tú cầu trở nên trắng nhợt.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, các khách khứa chỉ nhìn thấy kiệu hoa của Trang Ngư bị nâng vào hậu viện, nhưng không có cách nào qua đó để xem, cho nên lúc Hoắc Uyên dẫn theo Trang Ngọc đi ra, tất cả mọi người đều cho rằng y là tân nương vừa mới vào cửa kia.
Khương Hề cách đó không xa nheo mắt lại, nhìn đôi cô dâu chú rể kia: "Sao em cứ cảm thấy có gì đó sai sai nhỉ? Trang Ngư chết rồi à? Sao lại có quỷ khí?"
Úy Lam: "Tân nương là con trai, không phải Trang Ngư."
Khương Hề sửng sốt một chút: ".. Cậu cả Hoắc biết cách chơi ghê hén."
Tuy rằng khách khứa lấy làm lạ trong lòng vì sao vừa rồi Hoắc Uyên không ra cửa đón dâu, nhưng lúc này từng cử chỉ của hắn đối với ' tân nương ' đều trông rất săn sóc không hề khinh nhờn, cho nên mọi người chỉ dám nhỏ giọng bàn tán, chứ chả ai dám ra mặt chất vấn.
Điều quan trọng nhất là Hoắc gia không dễ đắc tội, nào dám nói đến hai chữ chất vấn.
"Nhất bái thiên địa.."
Lúc cặp đôi trước mặt bái đường, hai người Khương Hề và Úy Lam lặng lẽ rời đi, sau đó ở hậu viện nhìn thấy một tân nương khác đang bị nha hoàn bắt trói trong phòng
Nếu là người chơi khác, lúc này chắc chắn sẽ muốn chứng thực manh mối, nhưng hai người bọn họ thì khác, không phá hư ' âm mưu ' đã được lên kế hoạch tỉ mỉ này.
Hết thảy đều tiến hành cực kỳ thuận lợi, sau khi Trang Ngư bị đưa vào trong phòng, nhận thấy mọi chuyện không ổn, đành phải hỏi nha hoàn bên cạnh việc này là sao? Nha hoàn chỉ nói lặp đi lặp lại một câu: "Nô tỳ không biết."
Trang Ngư lập tức đứng dậy: "Hoắc Uyên đâu? Tôi muốn gặp anh ấy."
Nha hoàn cản đường cô ta: "Cô chủ Trang, cậu Hoắc đã căn dặn, cô không thể rời khỏi phòng."
Trừ lúc bị quỷ nhập vào người, Trang Ngư cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, sức lực còn chẳng bằng đám nha hoàn, cô ta làm ầm ĩ gây ra động tĩnh rất lớn, lại có thêm hai tên tôi tớ đi vào trong phòng, trực tiếp trói cô ta lại, chèn kín miệng.
Thời gian còn lại Trang Ngư chỉ có thể khóc thút thít trong âm thầm, sau khi cô dâu chú rể bái đường, Trang Ngọc đi vào phòng tân hôn ngồi chờ, Hoắc Uyên ở ngoài sảnh để đãi khách, gắng sức sắp xếp hết mọi chuyện xong rồi mới vội vàng trở lại phòng tân hôn.
"Dẫn Trang Ngư lại đây." Hoắc Uyên lạnh lùng ra lệnh.
Rất nhanh liền có hai nha hoàn áp giải Trang Ngư đang mặt mày đẫm lệ đi tới, ánh mắt đầu tiên của cô ta là nhìn về phía một tân nương khác đang ngồi trên giường, không thể tin nổi mà nhìn Hoắc Uyên: "Ả là ai? Hôm nay là ngày vui của chúng ta mà!"
Trang Ngọc nghe vậy đưa tay muốn vén khăn voan đỏ lên, lại bị Hoắc Uyên nắm tay lại: "Dựa theo lễ tiết, việc này nên để anh làm." Nói xong bèn chậm rãi cầm cái đòn cân mà nha hoàn đưa tới, vén khăn voan đỏ lên
Ngay sau đó, biểu cảm nét mặt Trang Ngư mới đúng là nhìn thấy ma quỷ, dường như hơi thở của cô ta đều bị ngưng lại trong một khoảnh khắc, hét toáng lên.
Khương Hề và Úy Lam trên xà nhà cũng rất hứng thú nhìn từ đầu tới đuôi, tuy không có ý định tìm manh mối, nhưng làm người thì đều có lòng tò mò, Thần cũng không ngoại lệ.
"Sao lại như vậy? Không phải nó đã chết rồi sao? Có quỷ, có quỷ!" Trang Ngư khóc rất lớn tiếng: "Hoắc Uyên anh đừng để bị ma quỷ mê hoặc, cho dù trước kia anh thích nó cỡ nào đi chăng nữa, nhưng nó đã chết rồi!"
Hoắc Uyên lạnh lùng nhìn Trang Ngư: "Bị quỷ mê hoặc không phải là cô sao? Hại chết chính em trai ruột của mình, sợ bại lộ bèn giết chết hai nha hoàn bên cạnh mình, tôi cũng không ngờ lòng dạ cô lại độc ác đến nhường này."
Chân tướng bị vạch trần, nhất thời Trang Ngư ngây ra như phỗng, không nói nổi thành lời.
Sau đó liền cố gắng lắc đầu, khóc lóc một cách điên loạn hơn nữa: "Không, đó không phải em, là có quỷ khống chế em, em không phải cố ý, Hoắc Uyên anh tin em đi!"
Hoắc Uyên hoàn toàn không muốn nghe cô ta ngụy biện nữa, nếu không phải con ả này còn có chỗ hữu dụng, hắn đã sớm giết Trang Ngư rồi.
"Các người đi ra ngoài trước." Hoắc Uyên ra lệnh cho người hầu.
Đợi nha hoàn đi rồi, Hoắc Uyên tùy tay ấn lên cơ quan ở cái bàn bên cạnh, hỉ đường từ từ lùi về phía sau, lộ ra pháp đài đã được chuẩn bị sẵn.
Hắn lại cầm lấy đạo bào đang treo trên giá tròng lên bên ngoài hỉ phục, từ một công tử thanh thoát, thế mà nhoáng cái đã biến thành một pháp sư tiên phong đạo cốt?
Hoắc Uyên đi tới mép giường chỗ Trang Ngọc đang ngồi, vươn tay làm động tác mời.
Trang Ngọc giương mắt nhìn hắn: "Anh muốn làm gì?"
Lúc trước sau khi y chết, điều duy nhất vấn vương trong lòng đó là có thể được gặp lại Hoắc Uyên một lần, không ngờ lại bị đối phương giam giữ bên người, còn nói có thể hồi sinh y.
Vốn dĩ Trang Ngọc không tin, nhưng Hoắc Uyên người phàm mắt thịt vậy mà có thể nhìn thấy mình sau khi chết, lỡ đâu đối phương thật sự có cách thì sao? Có thể sống thì ai lại muốn chết cơ chứ, y muốn cùng Hoắc Uyên ở bên nhau cả đời.
Rất nhanh, chàng trai này đến nhà họ Trang cầu hôn, muốn cưới Trang Ngư, người khác không biết, nhưng Trang Ngọc bị chính tay chị gái hại chết biết kẻ thù của mình là ai, vì thế y cãi nhau với Hoắc Uyên.
Người sau giải thích nói rằng hắn chỉ muốn mượn cơ hội này để quang mình chính đại cưới Trang Ngọc về nhà thôi.
Mọi chuyện phát triển đến bây giờ, xác thật đều như những gì Hoắc Uyên đã hứa hẹn, nhưng khi Trang Ngọc thấy pháp đài liền cảm thấy có gì đó sai sai, lá bùa dán trên đó khiến y cảm thấy rất khó chịu trong người
Hoắc Uyên bắt lấy tay Trang Ngọc: "Tiểu Ngọc không tin anh sao? Anh mãi mãi sẽ không hại em."
Y đương nhiên tin tưởng, bèn cố gắng dằn cơn sợ hãi, đứng dậy đi theo bước chân Hoắc Uyên.
Trang Ngọc được đưa tới bên trái pháp đài, Hoắc Uyên lại đi về phía Trang Ngư, kéo phắt cô ta tới bên phải: "Hại người tội nặng, vậy giao lại hết tuổi thọ còn lại ra đây đi."