Hôn lễ của Thịnh Thế và Cố Lan San, đã từng gây huyên náo xôn xao, cả thành phố đều biết, cũng rất nhiều người biết Cố Lan San là phụ nữ đã có chồng, hơn nữa cũng biết chồng cô là thần thánh phương nào, cho nên, khi Cố Lan San trở về nơi có quy tắc ngầm như làng giải trí, ít đi hẳn những người bôi bác.
Dĩ nhiên không phải Cố Lan San không có sức hút, mà là người bình thường không dám trêu chọc Thịnh Thế.
Nhưng, dù vậy, vẫn có một hai người bạo gan, muốn dựa vào gương mặt đẹp trai, bán manh trước mặt Cố Lan San, đòi lấy lòng, muốn Cố Lan San ưu ái, có thể sắp xếp cho anh ta một vai diễn tốt, giúp anh ta trong làng giải trí một bước lên mây.
Nhưng bán manh cũng tốt, lấy lòng cũng được, những người đó đều không dám lộ liễn.
Vả lại Cố Lan San không ngu ngốc, nhưng cũng không quá thông minh, có lúc, vẫn không nhìn ra hàm ý của những người muốn lấy lòng.
Không biết có phải do cô ở lâu bên cạnh Thịnh Thế, mà miệng cô ngày càng trở nên độc rồi.
Như sáng hôm nay, Quả Bóng Nhỏ được mẹ Thịnh và Thịnh Hoan dẫn đến một khu trung tâm chơi trò chơi, Cố Lan San nhàm chán, lái chiếc Ferrari màu đỏ mà Thịnh Thế tặng cô nhân dịp Valentine đến tập đoàn Bắc Dương.
Bởi vì gần tới cuối năm, tập đoàn Bắc Dương đang chuẩn bị chúc tết, kịch bản đạo diễn cũng đã định, nhưng diễn viên vẫn đang chờ định đoạt.
Cho nên, lúc Cố Lan San đi vệ sinh, ra ngoài vừa thoa kem dưỡng da vừa về phòng làm việc, đã bị người ta chặn lại chào hỏi.
Anh ta là một diễn viên phụ trong một bộ phim mà Cố Lan San sản xuất, công tử bột, lớn lên trắng trắng mềm mềm, lông mi tuấn nhã, bắt được trên thực tế cũng là một anh chàng đẹp trai.
"Chị Cố, xin chào." Nam phụ kia tên Vương Dương.
Cố Lan San cười gật đầu, vẫn không quên xoa đều kem dưỡng da trên tay, nhưng bôi hơi nhiều kem, da không hấp thụ nổi, Cố Lan San nói qua loa với Vương Dương: "Phiền cậu lấy hộ tôi tờ khan giấy."
Vương Dương nhìn tay Cố Lan San, đã hiểu ý của Cố Lan San, sau đó liền làm quen nói: "Chị Cố, đây là loại ken dưỡng da gì thế, mùi rất thơm, em cũng mới rửa tay, nếu như chị không chê, thì cho em mượn dùng phần kem dư này nhé."
Cố Lan San không thèm nâng mí mắt nhìn Vương Dương, chỉ nhìn lướt qua tay anh ta đang giơ về phía mình, phát hiện trên tay anh ta có rất ít lông, lại dài, cô không nghĩ ngợi nói: "Cậu không nên dùng kem dưỡng da, mà là kem rụng lông ấy."
Vương Dương sững sờ, sắc mặt loại vẻ lúng túng.
Mà Cố Lan San cứ như một người không hiểu gì, rút khan giấy ra, xoa xoa tay, ném một vào thùng rác, đi giày cao gót, vào phòng làm việc.
Thật ra thì nhìn động tác đó của Cố Lan San lại không tệ, không trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng vài ngày sau, cô nhiệt huyết dâng trào đi 10km tìm Thịnh Thế. Đúng lúc Thịnh Thế đang họp, thư kí của anh cũng đi cùng, nên trợ lý thư kí tiếp đã cô.