Ngàn vàng khó mua được một tấm lòng, cơ hội mất đi thì sẽ không trở lại, Trang Tử không phải cá nên làm sao biết được niềm vui của cá, có đáng giá hay không giống như yêu một người, không thể nói rõ, cuối cùng được quyết định bởi việc vì một người mà sẵn sàng đi làm chuyện ngu ngốc hay không.
“Một lòng thuộc về chính em, không tìm được công bằng trong tình yêu, mà cuối cùng anh lại lựa chọn trốn tránh, em học được không công bằng......”
“Vốn không công bằng......”
Đúng vậy, trong tình yêu vốn không có công bằng hay không, có đáng giá hay không, chỉ có nguyện ý hay không.
Cô vì cậu ta mà không lùi bước, anh vì cô đến chết cũng không đổi.
Sở Sở, rốt cuộc em muốn như thế nào thì em mới có thể nhìn đến anh?
********************
Lúc đoàn người trở về biệt thự thì trời đã tối, mẹ Thịnh Thế, bà Cố và mấy vị nữa đang chơi mạt chược vô cùng sôi nổi.
Mọi người chia nhau lên lầu tắm, lúc Thịnh Thế còn đang tắm, Cố Lan San đã đi xuống lâu.
Tối nay mẹ Thịnh Thế không gặp được vận may, vẫn thua liên tục nên không muốn chơi nữa, nhưng đối với người chơi mạt chược chuyên nghiệp lâu năm như bà thì thua tiền mà nói không chơi nữa là chuyện đặc biệt không có văn hóa, nên lúc nhìn thấy Cố Lan San – người chơi mạt chược còn dở hơn bà từ trên cầu thang đi xuống thì lập tức gọi Cố Lan San tới đánh giúp bà, mà chính bà lại tính ra ngoài thay đổi không khí sau đó quay về chơi tiếp.
Cố Lan San vẫn luôn vâng lời mẹ chồng, mặc dù chơi mạt chược rất dở nhưng vẫn thành thật ngồi vào chỗ của bà.
Cố Lan San ngồi ở đây chơi bốn ván đều thua hết bốn, thua đến thê thảm không nỡ nhìn.
Bà Hàn thắng liên tục hai ván nên đặc biệt kích động, vừa tìm bài, vừa cười ha ha: “Vận khí cả ngày hôm nay đều rất bình thường, không nghĩ Lan San vừa tới thì vận may của tôi cũng đến.”
Đúng lúc Hàn Thành Trì cầm một ly nước trái cây từ phòng bếp đi ra, bởi vì không có chuyện gì làm nên đến xem mọi người đánh mạt chược, không ngờ vô tình lại đứng sau lưng Cố Lan San.
Cố Lan San nghe bà Hàn nói thế có chút xấu hổ cười cười, mở một lá bài, sau đó nhìn bài trước mặt mình, do dự không biết nên đánh như thế nào, cuối cùng định ném “Bát vạn” xuống, lại nghe thấy một giọng nói từ sau lưng: “Ném tứ điều.”
Cố Lan San không biết có người đứng phía sau nên đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc của Hàn Thành Trì làm cô sợ hết hồn, lqđ tay khẽ run lên, quay đầu lại thì thấy Hàn Thành Trì đang bưng nước trái cây uống, vô cùng tự nhiên nói: “Giữ lại quân bài trong tay em, rõ ràng quân tứ điều là quân rác.”
Cố Lan San xấu hổ bỏ lại quân “bát vạn” trong tay, ném “tứ điều” ra ngoài.
Sau đó Hàn Thành Trì đứng ở sau lưng Cố Lan San thỉnh thoảng chỉ một chút, không có phạm quy, ván này Cố Lan San không thắng cũng không thua.
Xào bài xếp bài.
Cố Lan San còn chưa xếp bài xong, bà Vương đã hối cô đánh tiếp, vội vàng tìm bài, sau đó nhìn chằm chằm.
Hàn Thành Trì đứng ở sau lưng cô, khẽ thở dài, đặt nước trái cây lên bàn, hơi cúi người, hai ba cái đã xếp xong bài cho Cố Lan San, còn không quên nói nhỏ vào tai cô: “Lúc trước đã nói với em rồi, trước khi đánh bài phải sắp xếp bài cho tốt!”