Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
Thịnh Thế tiếp tục nghiên cứu Cố Lan San một cái, phát hiện cô thấy mình ném đồ của công ty Hàn Thành Trì sản xuất, cũng không có cái gì không vui, trong lòng cũng lập tức thoải mái theo, khóe môi chưa nụ cười: “Ô mai kia ăn không ngon, chúng ta ăn loại ô mai này.”
Thịnh Thế nói xong, liền bóc một túi, cầm ô mai nhét vào trong miệng Cố Lan San.
Cố Lan San ngậm ô mai trong miệng, vị chua chua lan ra miệng, cô thoải mái híp mắt, nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc mắt nhìn Thịnh Thế, biết anh ghen tức nên mới ném ô mai kia, trong lòng nghĩ anh thật nhỏ mọn, tuy nhiên lại không hề tức giận vì anh hẹp hòi một chút nào, ngược lại cảm thấy trong lòng vui rạo rực.
Thịnh Thế bị Cố Lan San nhìn, khiến cả người nhũn ra, liền nhất thời không nhịn được, thấp đầu, đột nhiên đặt lên môi cô, trong miệng cô còn có mùi ô mai thơm ngát, lẫn vào mùi thơm cơ thể mềm mại của cô, khiến đầu óc anh mê muội muồn ngất, không nhịn được buông thả, rất nhanh khiến anh muốn đi vào nơi khiến anh cảm thấy vui sướng của cô.
Cố Lan San bị anh hôn điên đảo thần hồn, nâng cánh tay trắng như tuyết, ôm cổ của anh, thở hổn hển. Cô cảm thấy lúc anh cọ lên thân thể, khiến cô run rẩy và kích thích, cô không nhịn được thoải mái hừ ra một tiếng, khiến cặp mắt anh ửng đỏ, mong muốn không được thỏa mãn nên kéo cô, lật người một cái, thay đổi tư thế, khắc sâu tận xương.
...
...
Sau khi làm xong trận yêu kia, đã gần chạng vạng tối, vốn Cố Lan San đã uể oải, càng thêm không muốn cử động, Thịnh Thế đứng dậy, định đi mua đồ ăn mang về cho cô, lại nhận được điện thoại Hạ Phồn Hoa gọi tới.
Nói hôm nay là mùng bảy tháng giêng rồi, mọi người đi chúc tết kết thúc năm cũ, bọn họ cũng chưa tụ họp, thừa dịp tối nay đều rảnh, đang tụ hội ở Kim Bích Huy Hoàng.
Thịnh Thế sợ Cố Lan San không muốn đi, liền giơ điện thoại, dán lên lỗ tai của cô, nhẹ giọng kêu: “Sở Sở?”
Cố Lan San lười biếng nâng mí mắt, lúc này Thịnh Thế mới nhỏ nhẹ tiếp tục mở miệng: “Là Hoa Tử gọi điện thoại tới, tối nay muốn đi Kim Bích Huy Hoàng, em có muốn đi chơi một chút không?”
Cũng không biết là do ăn ô mai khiến thân thể thoải mái, hay do vừa yêu một trận, ba lượt cao trào liên tiếp khiến cả người cô thoải mái, Cố Lan San thật sự có một chút hăng hái, liền gật đầu với Thịnh Thế một cái, nói: “Được.”
Thịnh Thế lúc này mới chống thân thể cường tráng, ngồi dậy, lấy ống điện thoại di động ra, hỏi: “Mấy giờ tối?”
Hạ Phồn Hoa báo thời gian và tên phòng, liền tắt điện thoại.
...
...
Cố Lan San nằm ỷ lại trên giường một lát, để Thịnh Thế ôm đi toilet, hai người cùng nhau tắm.
Lúc Thịnh Thế đang lau đầu đi ra, Cố Lan San đang đứng ở trong phòng ngủ, bọc một cái khăn tắm, lộ một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, đang nhìn một giường quần áo để chọn đồ mặc tối nay.
Thịnh Thế lưu luyến ôm Cố Lan San từ phía sau, bắt lấy cô mềm mại, dán lên lỗ tai cô, hơi thở nóng bỏng, khiến thân thể Cố Lan San mềm nhũn. Lúc cô sắp không đứng vững, Thịnh Thế mới chỉ vào hai bộ đồ trên giường, nói: “Mặc cái hai cái này đi, khá là đẹp.”