Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
“Tốt đến mức muốn bùng cháy!” Cố Lan San gật đầu một cái, không hề keo kiệt chia sẻ tâm đắc diệt tiểu tam lần đầu tiên trong đời của mình: “Anh không biết, sắc mặt của Tô Kiều Kiều lúc đó, cực kỳ khó nhìn, hận không muốn ăn thịt em! Vốn em cũng chẳng quan tâm cô ta liền xoay người rời đi, cuối cùng cô ta kéo em, suýt nữa kéo eo đến, may là Hàn Thành Trì xuất hiện, đã cứu em một mạng, còn cho Tô Kiều Kiều một cái tát! Vậy mà kim chủ của cô ta lại không giúp cô ta, bây giờ vừa nghĩ lại, em đều cảm thấy cực kỳ hả giận! Nhị Thập, anh nghe như thế, có phải cũng cảm thấy cũng rất hả giận hay không!”
Thịnh Thế nghe thấy chuyện này có dính líu quan hệ với Hàn Thành Trì, trong lòng chẳng còn cảm giác nữa, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười, gật đầu một cái, nói: “Ừ, rất hả giận.”
“Có thật không?” Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, hỏi.
“Thật mà.” Thịnh Thế tiếp tục gật đầu một cái, một đôi đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng Cố Lan San, cố gắng không để cho mình lộ ra sơ hở.
Cố Lan San nhìn chằm chằm Thịnh Thế một hồi, sau đó giơ tay lên, giữ cổ của anh, ngồi vào trên hai chân anh. Thịnh Thế tự nhiên giơ tay lên ôm chặt eo cô, Cố Lan San ngẩng đầu, mở to miệng cắn cắn cằm của anh, thầm nói: “Tên lừa gạt! Nghĩ một đằng nói một nẻo!”
Thịnh Thế lắc đầu: “Không có.”
Cố Lan San tiếp tục dùng lực cắn cắn cằm Thịnh Thế: “Nhị Thập, thật ra thì anh có biết hay không, bây giờ kỹ thuật diễn của anh không tốt nữa rồi, cực kỳ yếu! Trên mặt anh rõ ràng viết mấy cái chữ, anh, cực, kỳ, không, vui rồi!”
“Thật sao?” Thịnh Thế giơ tay lên, sờ mặt mình một cái.
“Không có sao?” Cố Lan San ôm cổ Thịnh Thế, cả người ngửa về phía sau, yên tâm giao sức nặng toàn thân mình cho Thịnh Thế.
Thịnh Thế vội vàng vươn tay, cẩn thận che eo và lưng cô, kéo cô trở về trong ngực mình, nhìn chằm chằm dáng vẻ kiều diễm của cô một lát, thành thực mở miệng nói: “Sở Sở, anh không vui.”
Cố Lan San không nói gì.
“Anh không thích em có chút quan hệ nào với Hàn Thành Trì.”
Cố Lan San vẫn im lặng.
Thịnh Thế lặng yên trong chốc lát, thẳng thắn nói: “Sở Sở, trong lòng em, có phải vẫn chưa hoàn toàn quên cậu ta hay không?”
Cố Lan San lắc đầu một cái, rất nghiêm túc nhìn Thịnh Thế, nói: “Không hề, Nhị Thập, em chỉ ngẫu nhiên gặp anh ấy, vì mục đích chính của ngày hôm nay chính là hướng về phía Tô Kiều Kiều!”
Trong lòng Thịnh Thế thư thái vài phần, nhưng thái độ trên mặt vẫn là: “Tô Kiều Kiều bây giờ là người phụ nữ của Hàn Thành Trì.”
“Nhị Thập, đừng quên, trước kia Tô Kiều Kiều là người phụ nữ của anh!” Cố Lan San cong cong môi, phản bác.
Thịnh Thế cứng họng, xoay mặt, không lên tiếng, bộ dáng rất kiêu ngạo.
Cố Lan San biết người đàn ông này ghen, cô nũng nịu cọ đầu trước ngực anh, giống như là mèo con làm nũng, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn, giọng nói còn mang theo một chút nũng nịu: “Nhị Thập, thật xin lỗi.”
Hết lần này tới lần khác, Thịnh Thế đều cố ý khơi ra khí thế nữ vương, nhưng lần này lại nhận được tiểu loli dễ thương, rất muốn giở trò ăn Cố Lan San sạch sành sanh.
Anh vừa nghe cô nói ba chữ “Thật xin lỗi”, suýt nữa đã bỏ giáp đầu hàng.
Nhưng mà, đây chính là lần đầu tiên trong đời Cố Lan San nhận lỗi với anh nha, cơ hội mất đi là không trở lại, Thịnh Thế lập tức càng kiêu ngạo hơn, nghiêm mặt, hỏi: “Xin lỗi cái gì vậy?”
Lúc này Cố Lan Sa không muốn đấu cứng với Thịnh Thế, chọc cho ai đấy phải cúi đầu trước, cô cực kỳ ngoan trả lời: “Em không nên bốc đồng đi ra ngoài diệt tiểu tam như vậy, còn khiến mình suýt nữa ngã xuống, ảnh hưởng đến con của chúng ta.”