Người đàn ông vạm vỡ nhìn chồng đô la dưới chân mình, lại nhìn đồng hồ đeo tay Hàn Thành Trì đưa tới trước mặt, trên mặt có chút dao động.
Hàn Thành Trì nhìn mặt mà nói chuyện, mấy giây sau anh nói tiếp: "Mày cũng chỉ vì tiền, không cần thiết phải góp mạng vào, huống chi nghề của bọn mày không phải có đạo nghĩa giang hồ sao? Không động vào phụ nữ và trẻ con, huống chi trong bụng họ còn có đứa nhỏ! Cần gì phải làm ra tai nạn chết người?"
Người đàn ông vạm vỡ suy nghĩ một chút, chân cũng bắt đầu lui về phía sau.
Bà Cố thấy một màn như vậy, trong mắt xẹt qua tia tàn nhẫn, bà biết Hàn Thành Trì không dễ dàng bị bà khống chế, nhưng nếu bà dám làm như thế thì đã làm tốt chuẩn bị, muốn dễ dàng phá hủy mọi sự sắp đặt mà bà vất vả bày ra như vậy thì thật đúng là nghĩ quá dễ dàng!
"Không được nhúc nhích!" Bà Cố nhanh chóng móc một khẩu súng lục từ trong túi xách ra, giơ lên nhắm ngay người đàn ông vạm vỡ: "Nếu như mày không muốn chết thì ngoan ngoãn làm theo lời tao, đứng ở đó không được nhúc nhích!"
Người đàn ông vạm vỡ không có nghề nghiệp đàng hoàng nên làm ít chuyện xấu để xoay chút tiền của phi nghĩa, sau đó bỏ trốn để bắt đầu cuộc sống mới.
Ai lại muốn bán mạng của mình vào chứ?
Bây giờ bị bà Cố hù dọa như vậy, anh ta lập tức đứng đó không dám cử động.
Hàn Thành Trì nhìn bà Cố giơ khẩu súng lục trong tay, họng súng đen sì nhắm ngay người đàn ông vạm vỡ, tròng mắt anh co lại, ánh mắt trở nên tối đen không ánh sáng.
Bà Cố nhìn bộ dạng này của Hàn Thành Trì, ngẩng cằm bảo: "Hàn Thành Trì, tao sống lâu hơn mày hai mươi mấy năm, chút tâm tư này của mày, làm sao tao có thể không hiểu được! Nếu như không muốn tao nổ súng thì giao vật tao muốn ra đây! Nếu không, một khi tao nổ súng, hai người họ sẽ gặp chuyện không may!"
Cố Ân Ân không nghĩ tới mẹ cô ngay cả súng cũng đã chuẩn bị, mặc dù khẩu súng kia không nhắm ngay cô nhưng toàn thân cô vẫn lạnh run, cổ họng cô như bị đúc bằng chì, giọng nói khàn khàn khó nghe: "Mẹ...... Người điên rồi...... Người điên rồi, con là Ân Ân, con là con gái của người....."
Vậy mà bà Cố lại làm như không nghe thấy lời nói của Cố Ân Ân, chỉ nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì nói ra yêu cầu của mình: "Tao đếm đến mười, nếu như mày còn không lấy đồ ra, như vậy tất cả chúng ta cùng nhau xuống địa ngục!"
"Mẹ, đừng như vậy...... Đừng......" Cố Ân Ân khóc thành tiếng, giọng nồng đậm cầu xin: "Mẹ, xin người, đừng như vậy, thả con và Lan San......"
"Mười" Bà Cố không hề để ý đến con gái ruột bà đang cầu xin, trái lại bắt đầu đếm số.
"Chín."
"Tám."
Hàn Thành Trì đứng đó, nghe từng con số Ả rập từ trong miệng bà Cố thốt ra, khóe môi hơi cong lên, từ đầu đến cuối vẫn không nói chuyện.
"Bảy, sáu, năm......"
Cố Ân Ân rõ ràng nghe thấy tiếng khẩu súng trong tay bà Cố lên nòng, âm thanh kia giống như tiếng sét hung hăng nổ vang trong đầu cô.