Đoạt Mộng

chương 42: quầng mặt trời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quyển : Chichen Itza

CHƯƠNG : QUẦNG MẶT TRỜI ()

().

Là một hiện tượng quang học ít khi xuất hiện.

Quầng mặt trời thường xuất hiện khi nó chiếu qua một lớp mây ti mỏng ở độ cao - km (Theo Cirrostratus).

Tầng mây này có cấu trúc tinh thể nên ánh sáng bị khúc xạ khiến quầng xuất hiện với đủ sắc màu giống cầu vồng.

__________________________________

Chu Thăng: "Cậu...!cậu đi qua vòng Kim Ô ngay cho tôi, cút về giấc mộng của cậu đi."

Dư Hạo: "Tôi sẽ không làm loạn nữa đâu, chúng ta phải làm gì tiếp đây? Đến giấc mơ của Khải Khải sao?"

Chu Thăng đen mặt nói: "Tôi sẽ không trả lời bất kì vấn đề nào của cậu nữa, cũng không muốn nói chuyện với cậu."

Dư Hạo: "Tôi cũng không tiếp tục hỏi nữa."

Chu Thăng nổi giận trong lòng, hắn nhảy lên trên lan can ngồi xuống, trông giống như một con khỉ to xác kiêu căng tức giận.

Dư Hạo vừa mới đi tới gần thì toàn thân Chu Thăng vang lên âm thanh kim loại va chạm nhau.

Giáp sắt bao trùm lên toàn thân hắn, mũ sắt hạ xuống che phủ đầu và mặt hắn, "leng keng" một tiếng, hắn đã biến đổi lại thành hình dáng của Tướng Quân.

Dư Hạo chỉ đi đến gần hàng rào và ngồi yên lặng.

"Tướng Quân." Dư Hạo đột nhiên nhớ đến một chuyện.

"Câm miệng." Giọng Chu Thăng lạnh lùng vang lên từ trong áo giáp.

Dư Hạo nói: "Một vấn đề trong thực tế, không có liên quan gì đến nơi này, tự dưng tôi đột nhiên nhớ tới."

Tướng Quân không phản ứng lại Dư Hạo, Dư Hạo nói: "Phía sau áp phích quảng cáo của cuộc thi xe đạp, viết cái gì vậy? Cậu muốn đưa tôi đi Australia?"

Bộ giáp to lớn kia vẫn không mở miệng nói chuyện, Dư Hạo chỉ đành đưa mắt liếc nhìn xung quanh, nhìn tầng mây cuồn cuộn nhìn như gần ngay trước mắt nhưng có vẽ cũng ở rất xa.

Dư Hạo hơi suy nghĩ như vậy thì đám mây phía xa kia liền di chuyển đến gần y, đám mây này còn chia ra một phần rồi tụ thành đám mây hình tròn trông như cầu tuyết.

Dư Hạo: "..."

"Đừng có đùa nghịch mây của tôi." Chu Thăng đẩy tấm bảo vệ của mũ sắt ra, vẻ mặt cáu kỉnh nói.

Dư Hạo không thể làm gì khác hơn ngoài việc đẩy nó đi, đám mây kia cũng biết điều mà chậm rãi tản đi.

Bên trong vòng Kim Ô biến hóa huyền ảo, giống như một viên trân châu chói lóa phát ra màng quang xán lạn lộng lẫy, chiếu vào trên áo giáp trắng bạc của Tướng Quân, cũng khiến toàn thân hắn biến thành đủ loại màu sắc, trông giống như người ngoài hành tinh.

Trong giây lát, Dư Hạo không nói lên lời, y ngẩng đầu nhìn về phía vòng Kim Ô, vòng Kim Ô dường như cảm nhận được tâm trạng của y, nó bắt đầu biến hiện ra các hình ảnh.

Khung cảnh khá lạ, bên trong xuất hiện đủ loại dãy núi, dòng sông cùng với kiến trúc nhà cao tầng.

Dư Hạo trong vô thức đi xuống, tiến đến gần vòng Kim Ô.

Ánh sáng rực rỡ của vòng Kim Ô có xu hướng tăng cường hơn, phóng ra bốn phương tám hướng, bóng dáng của Dư Hạo khi đứng trước vòng Kim Ô có vẻ vô cùng nhỏ bé, mà càng tiến đến gần vòng Kim Ô thì y càng cảm nhận thấy sự ngột ngạt khổng lồ như đến từ một con quái vật.

Cậu đến từ nơi nào? Cậu có sứ mệnh như thế nào? Sự tồn tại khổng lồ thời tiền sử này giống như một Đồ Đằng thiêng liêng ẩn chứa biết bao bí mật, chiếu sáng tâm hồn của y.

Tiếng áo giáp va chạm nhau vang lên, Chu Thăng đi theo phía sau Dư Hạo.

"Đừng đi xuyên qua đấy," Chu Thăng nghiêm túc nói, "Nhỡ cậu tiến vào sai giấc mơ, tôi nhất định không thể tìm được cậu."

Dư Hạo nói: "Đây là cái gì?"

Ánh sáng của vòng Kim Ô phát tán ra bốn phía rồi lại tụ lại, đột nhiên chúng trở thành một luồng lửa lớn, bắn thẳng về phía Dư Hạo!

"Đừng nhúc nhích." Chu Thăng nhanh chóng ngăn chặn lại phản ứng của Dư Hạo, hắn căng thẳng ngẩng đầu nhìn về phía vòng Kim Ô.

Cảnh tượng lúc này tương đối mỹ lệ, đồ sộ, tất cả hào quang xung quanh Kim Ô như có sinh mệnh riêng, toàn bộ đồng loạt bắn về phía Dư Hạo, tụ hội lại trên tay của y!

Dư Hạo giơ tay phải lên, trong tay y tụ một vệt hào quang.

"Nó nhận biết cậu." Chu Thăng hồi hộp nói, "Đừng chống lại nó, thời điểm tôi mới nhận biết nó cũng giống như thế!"

Ngay khi ánh sáng bao trùm toàn thân Dư Hạo, Dư Hạo cũng mới nhận ra cảm giác của câu nói "Vòng Kim Ô đang nói chuyện với cậu!" mà Chu Thăng từng nói với y! Vô số tin tức như thủy triều tràn ngập trong tâm trí y, những mảnh vỡ của thế giới ý thức, sức mạnh của vòng Kim Ô, năng lượng tinh thần tụ tập lại thành vũ khí, Đồ Đằng...!

Một tiếng nổ ầm ầm vang vọng, ánh lửa xung quanh biến mất, đầu óc Dư Hạo bị ép phải nhồi nhét quá nhiều thông tin, nhưng khi y cố gắng nghĩ lại thì lại cảm thấy trống không, càng không nhớ nổi dù chỉ một chi tiết nhỏ.

"Nó nói cho cậu biết cái gì?" Chu Thăng khẩn trương hỏi.

"Tôi không biết." Dư Hạo cau mày nói, "Tôi giống như đã được biết rất nhiều điều, nhưng nhất thời không nhớ ra được điều gì cả.

Hình như...!nó có...! rất nhiều chức năng liên quan đến thế giới ý thức, tôi cảm thấy nó khá giống một loại máy móc tinh vi?"

Chu Thăng nói: "Giống như tôi, nhưng cũng không quan trọng lắm, đến thời điểm thích hợp sẽ tự nghĩ ra thôi."

Dư Hạo mơ hồ hiểu được thứ mà vòng Kim Ô truyền vào cho y là một loại kiến thức hay trí nhớ nào đó được điều khiển theo quy tắc của thế giới tinh thần, giống như việc học ngôn ngữ, hiện tại để y nhớ đến luôn thì y cũng không nhớ ra được bao nhiêu nhưng đến lúc cần nói thì y sẽ rất tự nhiên mà bật thốt lên được.

"Nói thí dụ như....!làm thế nào để sử dụng khả năng của tôi để khởi động nó."

Dư Hạo giơ tay lên chỉ về phía vòng Kim Ô, trong chớp mắt ngọn lửa như hóa thành sao băng, bắn thẳng về phía trung tâm của vòng Kim Ô có hình dạng như chiếc nhẫn kia! Hành động này giống như đang kích hoạt một chương trình được thiết lập sẵn nào đó, màn hình di động ở trung tâm vòng Kim Ô phát ra một tiếng vang thật lớn, một luồng ánh sáng bạc lan tỏa, khuếch tán hoàn toàn về phía vòng Kim Ô.

Màn hình ở trung tâm cũng theo đó mà hiện ra một hình ảnh mới, Dư Hạo hết sức kinh ngạc.

"Ồ, điều này đại biểu cho việc có người đang mơ thấy cậu." Chu Thăng nói.

Hai người bọn họ đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía màn ảnh lớn hình tròn ở bên trong của vòng Kim Ô.

Trong màn ảnh xuất hiện hình ảnh lái xe, dựa theo tầm nhìn thị giác thì có vẻ người này đang lái xe, xe chạy trên đường cao tốc, phía trước xe có đặt một lọ nước hoa...!chính là xe của Trần Diệp Khải, cũng chính là cái xe mà Lâm Tầm cùng Lương Kim Mẫn sử dụng lúc xảy ra tai nạn giao thông!

"Anh ấy là người đầu tiên mơ thấy cậu." Chu Thăng liếc mắt nhìn Dư Hạo.

"Chỉ khi có người mơ thấy tôi thì trên vòng Kim Ô mới xuất hiện cảnh tượng như này?" Dư Hạo nói.

"Trên lý thuyết thì là như thế." Chu Thăng nói, "Còn nguyên lý cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm."

Căn cứ vào điểm này, trong đầu Dư Hạo xuất hiện lên hình ảnh suy đoán.

Vào cái ngày đốt lửa ấy, sau khi Chu Thăng ngủ, ở trong mộng, hắn đã nhìn thấy hình ảnh Dư Hạo chần chừ đứng trên tường thành, nên đã vượt qua vòng Kim Ô để nắm được tay y.

Lúc tiến vào trong giấc mơ của Thi Nê, Chu Thăng cũng đã nhìn thấy hình ảnh hải quái giương nanh múa vuốt ở trên vòng Kim Ô.

"Đã hiểu." Dư Hạo nói, "Vì thế nên hiện tại chúng ta có thể tiến vào trong giấc mơ của thầy Trần."

Chu Thăng nói: "Không sai, muốn bước vào nhìn thử chút không? Có vẻ tạm thời anh ấy không mơ thấy tôi, nhưng đã mơ thấy cậu, cho nên lần này cậu đành phải dẫn theo tôi rồi."

Dư Hạo đáp: "Mục tiêu là gì?"

Chu Thăng nói: "Gọi anh ấy trở về, nếu như có thể thì..."

Bất chợt trên vòng Kim Ô lại lần thứ hai hiện ra hình ảnh: mây đen giăng kín bầu trời, sấm chớp mãnh liệt không khác gì tận thế tối tăm và một khu rừng rậm rạp bừng bừng lửa cháy."

Chu Thăng: "..."

Dư Hạo: "..."

Chu Thăng: "Xem ra tình huống lúc này so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, lúc này còn cháy rồi cơ mà."

Dư Hạo: "Việc cháy này có ý nghĩa gì?"

Chu Thăng: "Dày vò, dằn vặt sao? Tôi nghĩ là...!đi vào xem xem? Cậu cảm thấy trong giấc mộng của anh ấy thì cậu có vòng sáng bảo hộ không?"

Dư Hạo: "Tôi không biết rằng tôi có xuất hiện ở cảng tránh gió của anh ấy hay không?"

Chu Thăng: "Có khả năng này, khi ở trong giấc mộng của anh ấy thì cậu vốn là một NPC, bây giờ bản thân cậu bước vào thì cậu sẽ trực tiếp thay thế vị trí của NPC ấy, đứng ở vị trí vốn là của cậu.

Hy vọng là cảng tránh gió, được thế thì tôi còn có thể ké tí hào quang bảo hộ của cậu."

Áo giáp trên người Chu Thăng đã bị cởi bỏ và biến mất giống như Transformers, hắn đưa tay ra chạm vào Dư Hạo, Lúc này Dư Hạo vô cùng căng thẳng, y duỗi ngón tay ra chạm vào cánh cổng, màn ánh sáng trong nháy mắt phát sinh biến hóa, màn sáng chuyển động dập dờn.

Chu Thăng không nói một lời gì, một tay của hắn ấn chặt vai Dư Hạo, hai người vọt thẳng tiến vào cánh cổng.

"Ôi ——!"

Lần này không phải lần đầu tiên Dư Hạo tiến vào giấc mộng khác, trừ giấc mộng của Chu Thăng, nhưng khác ở chỗ lần này toàn bộ quá trình đều diễn ra quá rõ ràng.

Trong nháy mắt y chỉ kịp hô một tiếng, thế nhưng hai tay vừa buông lỏng thì Chu Thăng đã không thấy đâu!

Dư Hạo vội vàng đi về phía trước mấy bước, y chỉ cảm thấy long trời lở đất, theo bản năng quay đầu lại gào lên: "Chu Thăng!"

Một khắc sau đó, một trận gió lớn ập tới, Dư Hạo theo bản năng cố gắng nắm lấy bất cứ thứ gì có thể nắm được ở gần đó và nắm được một sợi dây thừng.

Mà cả người y lúc này đang xoay tròn lơ lửng trên khoảng không cao vạn trượng.

Bốn phía đều là mây mù lượn lờ, Dư Hạo thử cố gắng giương cánh, nhưng cánh của y không xuất hiện! Y dường như mất hết sạch tất cả sức mạnh, chỉ có thể gắng sức ôm chặt lấy sợi dây thừng trước mặt, ở trên không trung không ngừng quay cuồng.

"Tướng Quân ——!" Dư Hạo hét lớn ở bên trong gió lốc, cuối cùng vẫn không nghe thấy lời đáp trả, y rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ được cảnh tượng trước mắt, nơi y đang ở là một cây cầu treo trên không!

Cầu treo ở núi Thiên Thanh...!

Hai đầu cầu treo đều dẫn về phía sương mù dày đặc, bốn phía xung quanh đều là sấm chớp mãnh liệt, chớp đánh xuống đỉnh núi gây nên hỏa hoạn mãnh liệt.

Dư Hạo ở trong lớp sương mù ho dữ dội, y cố gắng đứng vững trên cây cầu treo.

Cây cầu treo này giống như một cái đu quay vậy, nó điên cuồng quay độ trên không trung, hết một vòng rồi lại một vòng.

Dư Hạo: "Cái này có khác mẹ gì đang chơi nhảy dây không a a a a a ——!"

Kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Chu Thăng lúc này cũng không biết đã đi đâu mất, chẳng lẽ là bị dịch chuyển đi chỗ khác trong lúc bước qua vòng Kim Ô rồi? Dư Hạo bị xoay vòng đến mức muốn ói hết ra rồi, nhưng đây là giấc mộng, có muốn phun ra cũng không phun được, y nhất định phải lập tức rời khỏi chỗ này.

Y nắm lấy hai bên cầu treo, thừa dịp cầu treo lắc lư mà điên cuồng chạy về phía trước.

Mọi nỗi sợ hãi độ cao lúc này đều là giả! Sống chết đang ở ngay trước mắt, Dư Hạo có muốn cũng không dám sợ cầu treo nữa, dựa vào lực ly tâm() chống đỡ, y từ đầu lao nhanh đến đuôi, vừa hét vừa chạy thẳng về phía cuối cầu treo.

().

Lực ly tâm là một lực quán tính xuất hiện trên mọi vật nằm yên trong hệ quy chiếu quay so với một hệ quy chiếu quán tính.

Nó là hệ quả của trường gia tốc, xuất hiện trong hệ quy chiếu phi quán tính mà trong trường hợp này là hệ quy chiếu quay.

(Theo wikipedia)

Mây mù tan hết, ở phái cuối cầu treo là một cột đá trơ trụi không có chỗ trú chân!

Dư Hạo: "..."

Dư Hạo theo bản năng mà đột nhiên muốn quay người chạy về phía đầu còn lại của cầu treo.

Trời đất xung quanh quay cuồng, mây mù tan biến, trước mặt y lại xuất hiện một ngọn núi trơ trụi, kiến trúc trên đỉnh ngọn núi giống như vừa trải qua một cuộc tàn phá, bị sấm chớp chém thành nhiều mảnh vụn.

Một bên là ngọn núi trơ trụi, một bên là trụ đá sừng sững, chúng cứ như vậy mà tồn tại trong vực sâu vạn trượng, ở giữa là cái cầu treo bé xíu chỉ đủ cho một người đi qua, trông chẳng khác gì một sợi dây thừng khổng lồ dùng để nhảy xuống.

Dư Hạo choáng váng, gào lên: "Thầy Trần! Anh muốn hại chết em sao?!"

Một tia chớp từ trên trời giáng xuống, bỗng nhiên bổ trúng ngọn núi lẻ loi ở phía xa, ngọn núi bắt đầu đổ nát cùng với đống phế tích.

Dư Hạo lại hét to một tiếng, đã không thể trốn đi đâu được nữa, y chạy đến bên trụ đá vẫn còn nguyên vẹn hoàn hảo.

Những trụ đá cao hàng trăm mét chống đỡ cho cầu treo bắt đầu tan rã trong gió lốc, cầu treo dần dần sụp đổ với tốc độ chậm.

Dư Hạo điên cuồng đạp lên những mảnh gỗ để chạy trốn, trong đầu y lúc này trống rỗng, cầu treo càng vỡ càng nhanh, đã sắp vỡ đến chân Dư Hạo.

Lúc này Dư Hạo nghĩ bản thân y đã có thể lập kỷ lục mới cho hạng mục chạy cự ly ngắn rồi đấy, có khi có thể thi chạy cùng Chu Thăng rồi cũng nên!

Sau một khắc, biến cố lúc này lại sinh ra biến hóa, chỗ ban đầu đáng lý nên là trụ đá thì đột nhiên xuất hiện đường núi!

Quá tốt rồi! Dư Hạo nhanh chóng chạy và bật nhảy ra khỏi cầu treo ngay khi nó sụp đổ, cách đường núi kia còn gần mười mét, y cố gắng đạp lên những tấm gỗ vỡ trên không trung.

Một bước, hai nước, ba bước —— Dư Hạo thành công nắm lấy sợi dây thừng lư lửng ở vách.

Sau lưng y vang lên tiếng động thật lớn, cả cây cầu treo rơi thẳng xuống vực sâu, Dư Hạo nắm chặt lấy sợi dây thừng, không ngừng thở dốc, cả người y bị treo trên vách đá cheo leo, trong đáy mắt tràn ngập sợ hãi.

Ở trong lòng Trần Diệp Khải, ban đầu y đứng ở vị trí nào thì lúc đi vào đây y cũng sẽ thay thế NPC đứng ở vị trí đó, đứng ở vị trí thuộc về y.

Nói cách khác thì ở trong lòng Trần Diệp Khải, y vẫn đứng ở trên cầu treo của núi Thiên Thanh?! Cái quái gì vậy?! Tại sao chạy đi chạy lại một lúc thì cảnh tượng lại thay đổi, còn xuất hiện cả đường giao thông?! Dư Hạo hết hồn nhưng vẫn cố bình tĩnh trèo lên trên vách núi, trước mặt chính là đường xuống núi.

Y đột nhiên nhớ tới câu nói mà Trần Diệp Khải nói với y ngày đó, sau khi đi qua cầu treo.

"Đi tới đi lui?"

Giữa đó có mối liên hệ gì sao? Dư Hạo hòa hoãn một lúc, lại ở trên đường núi hét: "Tướng Quân!"

Chu Thăng biến mất trong chớp mắt ngay khi xuyên qua Kim Ô, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải tình huống như thế, làm sao bây giờ? Chu Thăng nắm giữ khả năng để có thể rời khỏi giấc mộng của người khác bất cứ lúc nào, chỉ cần hắn nói "Ngủ ngon" thì chính y ở trong thực tế cũng sẽ tỉnh lại, muốn chạy trốn cũng không được.

Hiện giờ chỉ đành chú ý an toàn, chờ Trần Diệp Khải tỉnh dậy thì bọn họ chắc là cũng sẽ bị đuổi ra khỏi đây nhỉ.

Dư Hạo từ từ trấn định lại, đi tới một chỗ khác trên vách đá bên cạnh, đưa tầm mắt nhìn xuống phía dưới.

Chỉ nhìn thấy bên dưới ngọn núi đều là rừng rậm, giống như một khu rừng mưa nhiệt đới, một phần của núi Thiên Thanh nằm ở biên giới của khu rừng này.

Ở một đầu khác...!thì lại là sương mù dày đặc của bóng tối, sương mù đang vượt qua đỉnh núi, không ngừng xâm nhập vào trong thế giới ý thức của Trần Diệp Khải.

Bầu trời rừng mưa nhiệt đới đâu đâu cũng thấy có chớp, bên trong rừng mưa đã có rất nhiều nơi bốc cháy, lửa cháy hừng hực, khói đen đầy trời, khói đen bay lên chìm trong mây đen rồi tụ hợp lại cùng một chỗ với sương mù mịt mờ ở phía bên ngoài dãy núi, hòa thành một phần của bóng tối đang dần xâm lấn thế giới.

Trước tiên Dư Hạo muốn phán đoán xem trung tâm thế giới này ở đâu, căn cứ vào phương hướng của sương mù dày đặc, gần sâu vào bên trong của rừng nhiệt đới có một vòng các dãy núi, đó có thể là tâm điểm, Đồ Đằng có khả năng ở đó.

Nhưng ý thức bị lưu đày của Trần Diệp Khải đang ở đâu? Có hai khả năng, một là giống như chính y, bị lưu đày đến phía cuối Trường Thành, ở trên biên giới của tiềm thức.

Nhưng đó là trong tình huống cực đoan rồi, tức là chủ nhân giấc mộng muốn tự sát.

Với Thi Nê thì lại ở bên trong cảng tránh gió.

Dư Hạo trải qua một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, Dư Hạo nhận định rằng Trần Diệp Khải sẽ không loanh quanh ở khu vực núi Thiên Thanh, sau đó y liền quả quyết xuống núi, tiến vào trong rừng mưa.

Đồng thời y cũng phải nghĩ cách liên lạc với Chu Thăng, nhưng cũng không vội.

Chờ Trần Diệp Khải tỉnh dậy, bọn họ trở lại hiện thực, lúc đấy sẽ có cơ hội bàn bạc trao đổi.

Chu Thăng vô cùng quen thuộc với quy tắc của thế giới ý thức, hơn y cả đoạn kinh nghiệm, những người không được Trần Diệp Khải quá mức chú ý thì sẽ không gặp phải nguy hiểm.

Hướng đi của đường núi tương đối kỳ quái, sạn đạo như mê cung lừa đảo, khác hoàn toàn so với núi Thiên Thanh ở thực tế, lối ra bị bao phủ bởi làn khói dày đặc khắp nơi.

Dư Hạo nhìn xung quanh, y thử triệu hoán vũ khí của mình, triệu hồi được cái xiên phơi quần áo, nhưng lúc này không có pháp lực, y chỉ đành thu hồi nó lại rồi cởi áo ra che kín mũi và miệng lại.

Cái áo này, rõ ràng là chiếc áo sơ mi trắng mà Trần Diệp Khải từng cho mình mượn!

"Là nó ư..." Dư Hạo cởi ra, đành ở thân trần, lúc này y mới bắt đầu quan sát kỹ quần áo của mình.

Y để trần nửa thân trên, da thịt trắng nõn, phía dưới mặc quần âu, chân còn đi một đôi giày da không biết từ đâu xuất hiện, ấn tượng đầu tiên của Dư Hạo đối với mình là ——

Sao tôi lại có cảm giác giống con vịt thế nhỉ! Mặc kệ, trước tiên cứ xông lên trước đã rồi nói sau!

Dư Hạo cầm áo che miệng mũi lại, ngược gió chạy mấy vòng rồi lại mấy lần chạy đà vượt qua khu vực đèo dốc.

Trước mắt đều là khói dày đặc, bốn phía tro bụi bay tứ tung, trong nháy mắt Dư Hạo vượt qua làn khói dày đặc, bên cạnh vang lên tiếng rít gào! Một con vật bốc cháy nhằm phía Dư Hạo lao tới!

Dư Hạo bất ngờ không chuẩn bị trước, y ngã nhào xuống đất, tức khắc bờ vai trần trụi bị xước đến máu me đầm đìa.

Dư Hạo kêu đau một tiếng, chưa kịp nhìn rõ ràng vừa đụng phải cái gì thì y đã lăn tại chỗ, nắm chặt áo nín hơi rồi đứng dậy bỏ chạy, chạy ra khỏi cửa núi.

Con vật bốc cháy sau lưng gào thét ầm ĩ chạy như điên tới, Dư Hạo vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy một khuôn mặt dữ tợn của một con báo đốm thối rữa, gớm ghiếc! Giống như mấy con sói zombie trên Trường Thành, cũng tản ra khí đen, toàn thân đang bị bao trùm bởi nhựa đường, đang bị thiêu cháy!

[//].

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio