Nhan Tầm Châu lừa cô, Lâm Diễm trong lòng rất là tức giận nhưng một lời nói dối so với một câu “ Chị dâu sinh nhật vui vẻ” ở trong phòng vang lên, Lâm Diễm lại càng tức giận, mặt càng đỏ, cuối cùng bị người bên cạnh trực tiếp kéo đến bên chiếc bánh hai tầng trước mặt “ Chị dâu, lại đây ước đi rồi thổi nến.”
Ánh nến lấp lánh, mặt Lâm Diễm so với ánh trăng quả thực động lòng người, Nhan Tầm Châu đứng ở phía sau Lâm Diễm, nhẹ giọng nói: “ Lâm Tiểu Hỏa, đừng ngây ngốc ở đó nữa, lại đây ước đi, nhưng đừng có lên tiếng, không mọi người lại nghe được.”
Lâm Diễm “Ừ” một tiếng, bước lên chỗ chiếc bánh, đáy mắt cô có chút ướt át, sau đó cô bắt đầu thực sự ước nguyện, Lâm Diễm là một người thực tế, ngay cả ước nguyện cũng giống nhau, trên mặt vô cùng nghiêm túc làm cho mọi người ở trong phòng cũng im lặng.
“ Ước điều gì vậy?” Nhan Tầm Châu đứng ở phía sau, thấp giọng hỏi Lâm Diễm. Nhan Tầm Châu vừa hỏi xong, mọi người trong phòng lập tức cười đùa “ Chị dâu chắc chắn là ước muốn cùng đại ca đến đầu bạc răng long.”
Nhan Tầm Châu khẽ cười, thay Lâm Diễm nói chuyện “ Cô ấy ngày mai thi lên trung học, khẳng định là sẽ ước thi tốt trung học.”
“A Châu khẩu phị tâm phi.” Có người nói
Kết quả bị Nhan Tầm Châu hung hăng đánh, người kia kêu oai oái, Nhan Tầm Châu lo lắng ôm eo Lâm Diễm “ Như thế nào không trả lời?”
“Ước xong rồi.”Lâm Diễm nhẹ giọng nói.
“Vậy thổi nến đi.” Nhan Tầm Châu một bàn tay rất tự nhiên đặt ở lưng Lâm Diễm, sau đó cùng với cô thổi nến.
Nhắm mắt thổi nến, Lâm Diễm chỉ cảm thấy có gió ở bên tai mình thổi qua, làm cho cô dễ dàng cảm nhận được hơi thở của Nhan Tầm Châu, như vậy thật ấm áp.
Anh em của Nhan Tầm Châu ồn ào đòi Lâm Diễm và Nhan Tầm Châu cùng hát song ca, bài hát là “ Người kéo thuyền yêu”, Nhan Tầm Châu mày ngả ngớn “ Bài này tôi không biết hát, đổi bài khác đi.”
“ Đại ca chê chúng ta tục kìa.” Lại có người mở miệng “ Vậy đại ca muốn hát bài gì?”
Nhan Tầm Châu mắt nhìn Lâm Diễm, sau đó đem cô kéo vào trong lòng mình “ Em muốn hát bài gì?”
Lâm Diễm có điểm quẫn bách “ Tôi sẽ không hát…”
“Em nói lại lần nữa…” Nhan Tầm Châu hù dọa Lâm Diễm, Lâm Diễm ngẩng đầu nóng nảy “ Tôi thực không biết hát mà.”
Nhan Tầm Châu mím mổi, quay đầu lại nói “ Chọn cho ta bài hát tiếng anh “ You can trust in me”.
“Gì” Tất cả mọi người cười đến chảy cả nước mắt “ Lão đại, ngay cả bảng chữ cái chữ còn không đọc được, đừng có ở trước mặt chị dâu mất mặt.”
“ Tiểu tử đáng chết.” Nhan Tầm Châu hướng người ở phía đầu bàn đánh “ Bảo cậuchọn liền chọn, việc gì phải nói nhiều lời vô nghĩa vậy.”
Bên trong cãi nhau, tâm tình Lâm Diễm vô cùng phức tạp, bài hát này là lớp trưởng Đại Quân đề cử cô nghe, sau đó cô liên tục nghe bài hát này, nhưng làm sao Nhan Tầm Châu lại biết được cô luôn luôn nghe bài này? Còn muốn cùng với cô song ca bài hát này?
Tiếng Anh học không xong, thật là không biết sao lại hát bài này, lại hỏi Nhan Tầm Châu một lần “ Lão đại, anh lại nói một lần tên cho em nghe.”
“You can trust in me… có thời gian nên học thêm đi, đừng có không văn hóa như vậy.” Nhan Tầm Châu nói, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Diễm “ Đợi lát nữa em phải phát huy, đừng để cho tôi xấu mặt.”
Lâm Diễm “ Nhan Tầm Châu…”
“Cái gì?”
“Tôi…”
“Em thử không hát thử xem.” Nhan Tầm Châu trừng ánh mắt xinh đẹp nhưng mà lúc này trông vô cùng hung dữ, cùng anh cả người giống nhau, rõ ràng thân hình thiếu niên cao to xinh đẹp, nhưng mà khi giận lên, cả người trông vô cùng đáng sợ.
Bài hát tên tiếng anh, cuối cùng vẫn là một người tên là Trần Thủy đến chọn bài, Lâm Diễm biết người này, thành tích học tập vô cùng tốt nhưng không hiểu sao lại cũng kết bạn cùng Nhan Tầm Châu.
Thời điểm âm nhạc vang lên, Nhan Tầm Châu thanh thanh tiếng nói, cả người trở lên cứng ngắc, Nhan Tầm Châu rất ít khi đứng đắn như vậy, ngươc lại biến thành Lâm Diễm cảm thấy khẩn trương, như cảm nhận được sự khẩn trương của cô, Nhan Tầm Châu quay đầu ghé bên tai cô thấp giọng nói “ Toàn anh em bạn bè, cứ tùy tiện hát là được.”
Lâm Diễm thoải mái một chút, sau đó Nhan Tầm Châu bắt đầu hát, Lâm Diễm nghe qua Nhan Tầm Châu hát, chưa từng thấy anhnhư thế, chữ cái phát âm không tốt, nhưng từng chữ tiếng anh phát âm cắn lời vô cùng chuẩn, Lâm Diễm ngẩng đầu nhìn sườn mặt Nhan Tầm Châu, kỳ thật mọi người nói đúng, anh quả thật là một thiếu niên đẹp trai.
Mọi người ở trong phòng làm đủ mọi kiểu cổ động, làm Lâm Diễm và Nhan Tầm Châu hát cho tới khi nào xong thì thôi, còn có người cầm tay Lâm Diễm “ Chị dâu, nắm tay đại ca.”
Sau đó tay cô nhanh chóng bị Nhan Tầm Châu cầm lấy.
Cuối cùng là cắt bánh, Lâm Diễm thực sự khổ sở nhìn mọi người trong phòng, trong lòng tính toán cắt bánh, đúng lúc này, Nhan Tìầ Châu cầm lấy một miếng bánh ngọt quệt lên mặt Lâm Diễm, cười khẽ “ Cô nhóc ngốc, Lâm Tiểu Hỏa.”
Mọi người trong phòng cười vang, Lâm Diễm tức giận đến cắn răng, sau đó mọi người cùng nhau ăn bánh ngọt. Nhan Tầm Châu đặt Lâm Diễm ở trong lòng mình, lớn mật lại muốn bôi bánh ngọt lên mặt Lâm Diễm, sau đó mặt Nhan Tầm Châu toàn bánh ngọt.
Sau đó Nhan Tìầ Châu cầm khăn tay lau bánh ngọt ở mặt cho Lâm Diễm nói : “Nhớ kỹ, cũng đừng cho người khác khi dễ, chỉ có tôi mới có thể khi dễ em.”
Lúc ấy, những lời tâm tình này Lâm Diễm thực không có nghe được bao nhiêu ngọt ngào, sau đó mới hiểu được những lời tâm tình lúc ấy, hết thảy lại là vật còn người mất.
“Anh cũng không được khi dễ tôi.” Lâm Diễm nói.
“ Được, không khi dễ, không khi dễ.” Nhan Tầm Châu nhéo nhéo mặt Lâm Diễm, lại không nhịn được nở nụ cười.“ Ai cho em cứ làm cho người ta muốn khi dễ chứ.”
Lâm Diễm đánh Nhan Tầm Châu một cái, sau đó bị Nhan Tầm Châu đặt ở dưới thân, vẫn không nhúc nhích.
…
Tiệc sinh nhật chấm dứt, Nhan Tầm Châu người đầy bánh ngọt, ngược lại người đứng bên người anh lại hoàn toàn không bị sao, Nhan Tầm Châu đưa Lâm Diễm đến khách sạn ở gần đó thuê một phòng, lúc thuê phòng đưa ra chứng minh thư của anh ra.
Nhan Tầm Châu so với Lâm Diễm hơn ba tuổi, nhưng có nhiều lúc, Lâm Diễm cảm thấy Nhan Tầm Châu đã trưởng thành, cô cảm thấy mình so với những người cùng tuổi có trưởng thành hơn, nhưng so với Nhan Tầm Châu, cũng khó trách vì sao anh vẫn gọi cô là “ Tiểu thí hài” ( Snow: Cũng chẳng biết là gì, bạn nào biết giúp mình với.)
CHECK THIS OUT
by Mgid
Lời Khuyên Cho Những Người Muốn Giảm Cân Như Tôi
Không cần áp dụng chế độ ăn kiêng!
Giảm cân cho người lười vận động! Giảm đến kg trong ...
Nhan Tầm Châu đi vào khách sạn dùng nước ấm tắm giặt sạch sẽ, sau đó Lâm Diễm cũng đi vào trong tắm rửa, cô cũng không có nghĩ nhiều, sau khi tắm rửa xong Nhan Tầm Châu đã nằm ở trên giường xem tivi.
Lâm Diễm dùng máy sấy làm khô tóc, sau đó hỏi Nhan Tìm Châu “ Chúng ta không quay về sao?”
Nhan Tìm Châu ánh mắt lóe sáng nhìn Lâm Diễm, sau đó nói “ Sáng mai trở về đi, ngày mai là thứ bảy, em cũng không phải đi học.”
“ Nhưng cô chú có thể hay không lo lắng cho chúng ta.”
“ Không có việc gì đâu, bọn họ đi ngủ sớm rồi.”Nhan Tầm Châu lúc này khẩu khí như dụ dỗ cô gái vị thành nên, kỳ thật anh cũng không muốn làm gì, chỉ muốn ở cạnh Lâm Diễm.
Đêm đó Nhan Tầm Châu xác thực không làm gì cả… Tuy rằng anh cưỡng chế làm cho Lâm Diễm ngủ cùng với mình trên một cái giường, cuối cùng anh cũng bế cô, nhưng lúc ấy Nhan Tầm Châu ngay cả tâm tư hôn môi cũng không có, lúc đó Nhan Tầm Châu nghĩ như vậy, anhcảm thấy Lâm Diễm không thích anh gần gũi cô, vậy không hôn, chờ cô có thể tiếp nhận rồi nói sau.
Đây là Nhan Tầm Châu thuyết phục chính mình, cũng là vì anh tôn trọng Lâm Diễm, hoặc dobuổi tối tuyệt vời kia căn bản không cần làm gì cũng đủ để Nhan Tầm Châu nhớ nửa đời người.
Triệu Nghiêu chuyển trường, lúc chuyển trường cậu ta tổ chức một buổi chia tay long trọng với cả lớp, lớp phó mua hạt dưa hoa quả , lớp trưởng cầm trà xanh trong nhà, lúc nghỉ giải lao tổ chức tiệc trà chia tay Triệu Nghiêu.
Triệu Nghiêu ở trong lớp nhân duyên cũng không tốt, người này lời nói lại ác độc, trong lớp người duy nhất cùng cậu nói chuyện chỉ có người ngồi cùng bàn với mình là Lâm Diễm, nhưng Triệu Nghiêu này quan hệ vô cùng đặc thù, giáo viên chủ nhiệm còn dựa vào cha cậu, cho nên lúc Triệu Nghiêu phải chuyển đi, chủ nhiệm lớp cũng cố ý xúc động nói “Duyên tụ tuyên tán duyên như nước” “ Bạn học một năm, tình bạn cả đời”. Chủ nhiệm lớp Lâm Diễm là giáo viên ngữ văn, lời nói lên mang rất nhiều cảm tình, thậy đúng là làm cho vài bạn nữ đa sầu đa cảm khóc, nhưng Lâm Diễm vẫn như cũ cúi đầu suy nghĩ công thức toán học.
“Cậu không chuẩn bị quà chia tay tôi hay sao?” Triệu Nghiêu nói với Lâm Diễm.
Lâm Diểm ngẩng đầu, gật gật đầu nói “ Đợi lát nữa mình cùng với mọi người trong lớp đưa cho cậu.”
Triệu Nghiêu nghĩ nghĩ “ Quà của cậu có viết tên không?”
Lâm Diễm lắc đầu “Quà chính là một phần tâm ý, cậu không cần quá để ý, cũng không phải món quà đắt tiền.”
Triệu Nghiêu lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, cúi đầu nhìn món quà Lâm Diễm đặt ở ngăn kéo, xem cách gói là cậu biết cô chỉ tặng mình một chiếc bút.
Triệu Nghiêu bỗng nhiên cảm thấy buổi chia tay này có điểm nhạt nhẽo không có gì mong đợi, chủ nhiệm lớp phát biểu xong liền mới Triệu Nghiêu lên tiếng, Triệu Nghiêu đứng ở bục giảng nhìn xuống phía dưới “ Tôi biết có nhiều bạn trong lớp muốn tôi đi nhanh một chút, hiện tại tôi đáp ứng ý nguyện của mấy người, tôi chúc mọi người ở lại vui vẻ, vỗ tay.”
Triệu Nghiêu nói xong, tự động vỗ tay, lúc đầu là một mảng tĩnh lặng, sau đó là vài tiếng vỗ tay thưa thớt, cuối cùng là những tiếng vỗ tay rầm rầm, vỗ thẳng đến lúc chủ nhiệm lớp cười cũng không dừng lại.
Nếu là tiệc trà, khẳng định là phải uống trà, Lâm Diễm là cán bộ lớp, khẳng định muốn phụ trách nhất bộ phận hoạt động, lúc ấy nước uống không có nước sạch, nước ấm đều là từ căng tin đưa đến.
Sau khi nước ấm hết, Lâm Diễm mang theo hai cái bình thủy không ra khỏi phòng học, Đại Quân đến hỗ trợ “ Lâm Diễm, cậu ở lại phụ trách trong phòng học, đi lấy nước để mình là được rồi.”
Lâm Diễm gật đầu, hành lang ánh sáng trải dài, Đại Quân có điểm muốn nói lại thôi, cúi đầu hỏi Lâm Diễm “Lâm Diễm, cậu đang buồn sao?”
Lâm Diễm có điểm không rõ những lời nói của Đại Quân, cô thấy buồn, cô vì sao buồn?
Vợ chồng Lâm gia gặp chuyện không may, bà nội không lâu sau cũng đi theo, Lâm Diễm có một khoảng thời gian dài trầm lặng, nếu Đại Quân hỏi cô là Triệu Nghiêu chuyển trường đối với cô có ảnh hưởng gì hay không, Lâm Diễm rất chắc chắn mà trả lời rằng không.
“ Nếu người đi là mình, cậu có buồn không?” Lớp trưởng lại hỏi vấn đề thứ hai.
Lâm Diễm có điểm đau đầu, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh Nhan Tầm Châu, đêm đó Nham Tầm Châu hỏi cô ước gì, cô không có nói cho anh biết, nguyện vọng của cô chính là hy vọng anh được bình an.
“Chúng ta là bạn bè, cậuđi rồi, mình đương nhiên sẽ buồn.” Lâm Diễm trả lời Đại Quân như vậy, Đại Quân có điểm thất vọng, cầm hai cái bình thủy xoay người rời đi.
Cảm tình như thế nào dời đi nhanh vậy, Lâm Diễm cảm thấy thời gian trước rõ ràng là cô thích Đại Quân, hiện tại người trong lòng lập tức biến thành Nhan Tầm Châu, sau này cô muốn đem tình cảm dành cho Nhan Tìm Châu dành cho người khác, nhưng không được.
Triệu Nghiêu viết một phần cảm ơn, đề mục ghi là “Cảm tạ người thân yêu nhất cùng bàn” : “ Tôi nói người tôi muốn cảm tạ nhất, chính là người ngồi cùng bàn với tôi Lâm Diễm.”
Sau Triệu Nghiêu lấy trà thay rượu kính Lâm Diễm một ly, sau đó có người ồn ào muốn họ uống ly rượu giao bôi, Triệu Nghiêu không có ý kiến gì nhún nhún vai, chờ thái độ Lâm Diễm, Lâm Diễm có chút khó chịu cau mày, mở miệng “ Triệu Nghiêu, mình chúc bạn thành công.”
Triệu Nghiêu “ Cám ơn.”
…
Từ Gia Luân sau lại đi vài lần “Quân Nhan”, không có thấy Lâm Diễm, rốt cục không biết Lâm Diễm đi đâu, kỳ thật Từ Gia Luân từ lần đầu tiên thấy Lâm Diễm, chỉ biết “Yến” phi bỉ “Yến”, thế nhưng Từ Gia Luân thật sự có điểm tò mò, Lâm Diễm thật sự không nhận ra mình, hoặc là giả vờ không biết mình sao?
Lâm Diễm một đêm ngủ say, Nhan Tầm Châu ở trong phòng ngây người cả buổi tối, buổi sáng rời giường đến trước gương trải đầu, nhà trọ không có lược, Lâm Diễm lấy tay chải vuốt sợi tóc, ngày hôm qua cô không có tẩy trang khi đi ngủ, lúc này nhìn trên gương thật đáng sợ.
Lâm Diễm dùng nước rửa mặt, sau đó đến phòng khách tìm đồ, cô có khăn ướt ở trong túi.
Nhan Tầm Châu ngồi ở phòng khách trên sô pha, tối hôm qua ở trong này chơi bài, ngoài trừ đồ ăn khuya còn ở trong hộp thì còn lại trong phòng toàn là những bộ bài tán loạn.
Lâm Diễm lấy túi ở cạnh Nhan Tầm Châu, thấy Lâm Diễm, Nhan Tầm Châu nhìn cô một cái rồi nói “ Đợi lát nữa lấy điểm tâm ăn đi.”
Lâm Diễm không trả lời, mở túi, Nhan Tìm Châu ánh mắt tối lại, lập tức nhìn thấy hộp bao cao su cô đặt trong túi… Như thế nào nhiều năm, Nhan Tầm Châu mới thấy chỉ có ở nơi này Lâm Diễm mới không khống chế được tính tình, anh một phen cầm hộp bao cao su của Lâm Diễm, hung hăng vất ra phía cửa sổ sát đất “Lâm Diễm, cô, con mẹ nó có bệnh.”
Lâm Diễm giật nhẹ môi, cố gắng lấy khăn ướt trong túi, sau đó đi vào buồng vệ sinh rửa mặt. Có lần Lâm Diễm từ Quân Nhan đi ra, tan tầm trên đường gặp người quấy rầy cô, sau đó nếu không phải có một người con trai đi qua cứu, lần đó cô đã bị xâm phạm.
Lâm Diễm từ nhà vệ sinh đi ra, Nhan Tầm Châu đã rời đi, trên bàn gạt tàn còn lưu lại toàn tàn thuốc, Lâm Diễm nhìn thoáng qua, đi xuống lầu.
Lâm Diễm trở lại tiểu khu Nhã Lâm ,vừa vặn gặp Lý Đường, Lâm Diễm đi đến phía trước hắn “ Lý đội.”
Lý Đường mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, cả người toàn mồ hôi, Lý Đường lấy khăn tay vắt trên vai ra lau, sau đó mở miệng nói: “Phan Tuyền đã xảy ra chuyện”
Lâm Diễm đang cúi đầu chợt ngẩng lên, dừng một chút rồi nói: “Tôi biết rồi”