Editor: Voicoi
Trương Xảo Phương về nhà, việc đầu tiên là cô tìm một vại nhỏ, sau đó ngâm vôi theo tỉ lệ, cô ngâm cả một bao bột phấn màu xanh lam, nghe nói khi dùng có thể làm tường trắng hơn, tuy rằng cô cũng không hiểu tại sao muốn tường trắng hơn lại phải cho thêm màu xanh lam? Nhưng cô nghĩ những người chuyên nghiệp như họ sẽ không lừa cô, cho nên cô đều cho tất cả vào.
Ngâm vôi xong, cô lại bắt đầu suy nghĩ về cơm trưa của mình, người thường cũng có chỗ đó là không tốt, một bữa không ăn đã đói vô cùng, vấn đề là còn chưa có gì có thể ăn, mỗi ngày đều là khoai tây cải trắng, khoai tây cải trắng, cô chán lắm rồi.
Nhìn thời gian, cô lại nấu một chút sủi cảo tỉnh yêu chồng cô để lại, ít nhất, chỗ này còn có ít thịt, tuy cô không phải động vật ăn thịt, nhưng so sánh với khoai tây cải trắng, thịt này thật sự rất thơm.
Ăn xong sủi cảo, Trương Xảo Phương lấy vải dệt cô đã mua ra, cô muốn làm rèm cửa sổ trước, vôi này ít nhất cũng phải ngâm đến hai giờ, cứ từ từ ngâm thôi.
Cô vừa khâu xong một cái rìa của rèm, bên ngoài, Tống Trường Hà đi vào.
Tính cách Tống Trường Hà rất hiền dịu, là kiểu người không có chuyện gì thì chị cũng không thích đến làm phiền em dâu, nhưng hôm nay không được, em dâu cả buổi sáng còn cố ý nói, có người nhìn thấy một mình Xảo Phương đem xe đi rồi. Đây chính là chuyện lớn, tuy rằng bây giờ không thể so với mấy ngày đầu năm, đi vào huyện một chuyến cũng rất nhanh chóng, nhưng dù sao trong thành cũng là một địa phương lớn, người đàn ông không đi cùng, một người phụ nữ cũng khiến người ta lo lắng. Càng khiến người ta lo lắng hơn là, bây giờ mới là mồng bảy đầu năm, đi vào huyện làm gì chứ? Sao có thể không khiến người khác nghi ngờ?
Cho nên, hôm nay, sau khi vợ Trường Sơn đi, ba người trong nhà đều lo lắng trong lòng, đoán Xảo Phương đã về, mới để Tống Trường Hà đến nhìn.
“Chị cả. Chị mau vào nhà đi. . . Hổ tử, lặng im.” Trương Xảo Phương nhìn người đến là cô cả, cô nhanh chóng quát Hổ tử, cười cười đón người vào trong nhà. Cô để ý thấy ánh mắt vụng trộm đánh giá của cô cả, trong lòng cô chỉ thấy buồn cười: Đây là thấy cô vào huyện, lo lắng nên phải đến nhìn hả? Trách không được Trương Đông Binh cũng phải dè dặt cẩn thận, trong thôn này thật sự là đánh rắm lớn một chút cũng không qua được buổi trưa.
“Xảo Phương, em muốn quét tường sao?” sau khi Tống Trường Hà vào nhà, nhìn thấy ngoài nhà có vại vôi ngâm, chị có chút ngạc nhiên nhìn về phía Trương Xảo Phương, một phần là quét tường đều phải làm lúc đầu xuân,lqd, sau đó mở cửa sổ thông gió thật tốt, bây giờ đang giữa mùa đông, có mấy người không có việc gì lại đi rảnh rỗi muốn quét tường chứ?
“Trong nhà thật sự quá tối, vẫn muốn quét chút màu trắng xanh, hôm kia em tâm huyết dâng trào, đã muốn nhanh chóng quét, hôm nay em chạy vào thành mua túi vôi, dù sao giữa mùa đông cũng không có chuyện gì, từ từ quét cũng xong mà.” Cô sợ người thật thà như chị cả bên nhà chồng lại khó xử, Trương Xảo Phương dứt khoát bộc lộ rõ bản thân, tránh đối phương lại phải đoán mò.
“Em đấy, thật đúng là vừa nghĩ đã làm ngay, vôi này cũng vừa ngâm đúng không?” Biết em dâu chỉ đi mua vôi, Tống Trường Hà luôn lo lắng cũng yên tâm, chị cầm gậy khuấy khuấy trong vại, nhìn trình độ hòa tan của vôi: “Ngâm cả đêm đi, ngày mai chị sang quét với em, nhà em cũng không quá lớn, nhưng nếu để một mình em quét cũng đủ em sặc.”
“Không cần, chị, phòng cũng chỉ như vậy, mùa đông cũng không phải làm gì, em quét từ từ, cả ngày chị cũng đủ bận rồi.” nhiều năm như vậy Tống Trường Hà vẫn chưa lập gia đình, chị mang theo con trai ở cùng chỗ với cha mẹ, mọi công việc trong nhà, giặt giũ, nấu cơm, cho gà,cho lợn ăn chị đều lo hết, mỗi ngày đều không có thời gian rảnh rỗi.
“Khách sáo với chị làm gì? Chị đi thì trong nhà còn mẹ mà, cứ quyết định vậy đi, ngày mai chị đến giúp em quét.” Hiếm khi Tống Trường Hà kiên quyết, Trường Lâm không ở nhà, chỉ cần Xảo Phương chịu sống qua ngày cùng em trai chị, chị có mệt hơn một chút cũng vui vẻ.
Khi nói chuyện, hai người đã vào phòng, nhìn rèm cửa sổ trên giường đất, Tống Trường Hà tò mò nhìn ngó: “Đây là rèm cửa sổ sao?” Rèm cửa sổ trong nhà cũng không đa dạng, nhưng chị nhớ được, trong thôn có người mới kết hôn cũng có loại rèm cửa có đường viền hoa, nhìn rất đẹp mắt.
“Đúng vậy, hiếm khi em vào thành một chuyến nên em đi dạo trong chợ luôn, trong chợ có đủ các loại rèm đẹp mắt, em thấy ngứa ngáy trong lòng, nhưng rèm cửa này rất đắt, em liền mua một khối vải về tự làm.” Thấy chị cũng thích cô biết trong chốc lát chị ấy sẽ không đi ngay, cô dứt khoát bỏ dép lên giường ngồi, cầm lấy một chiếc rèm cửa, hai người cùng nói chuyện về cách làm viền hoa.
“Ha ha, Xảo Phương, chị không biết em lại khéo tay như vậy đấy? Đẹp quá đi.” Thấy em dâu lên giường ngồi, Tống Trường Hà cũng không khách sáo, chị cũng bỏ dép lên giường ngồi nghiên cứu với em dâu,d.i.ễ..n. .đ..àn.. .l.ê. .q.u..ý. .đ.ô.n, mãi đến khi làm xong rèm cửa, chị lại giúp treo lên, lúc này chị mới giật mình phát hiện ra đã muộn.
Ở nhà chắc cha mẹ đang nóng ruột chờ chị? Mặc kệ Trương Xảo Phương giữ lại, chị nhanh chóng đi dép rồi chạy về nhà, chị chạy đến cổng vẫn không quên quay đầu nói: “Xảo Phương, ngày mai đợi chị đến cùng nhau quét tường nhé, em đừng làm một mình.”
Nhìn chị cả bên chồng vô cùng lo lắng cũng đã đi, Trương Xảo Phương buồn cười lắc đầu, cô vào trong nhà tiếp tục làm rèm, cửa sổ cần rèm, còn cả ngăn tủ, phòng bếp, dù sao cô cũng mua hai cuộn lớn, cô nhất định phải thay hết lượt trong nhà.
Ngày hôm sau, Tống Trường Hà ăn xong cơm sáng lập tức qua giúp em dâu quét tường, buổi chiều hôm qua về muộn, chị bị cha mắng một trận, nhưng mà được tin tức cũng khiến hai ông bà yên tâm hơn.
Tuy rằng mọi người đều cảm thấy năm mới mà đi quét phòng thì hơi phí sức, nhưng đây cũng coi như có lòng muốn sống qua ngày thật tốt, cho nên cha Tống mẹ Tống đều rất ủng hộ con gái sáng giúp đỡ, Tống Trường Hà vốn định kéo cả con trai sang giúp làm việc, nhưng thằng nhóc này sáng sớm đã chạy mất, ai, thật sự là con lớn không nghe lời mẹ.
Hai người vừa quét tường vừa nói chuyện nhà họ Trương thế này, nhà họ Lý thế kia, nói đi nói lại, Tống Trường Hà lại nhớ đến tối quan thím Lan sang nhà nói thêm một tin tức mới nhất.
“Xảo Phương, hôm qua chị nghe thím Lan nói, Trương Đông Binh ở thôn mình hôm qua cũng vào huyện, cũng không biết làm chuyện gì hay ho, giữa mùa đông mà bên ngoài lại có người tát nước, đúng lúc hất cả vào người anh ta, nghe nói lúc ngồi xe về, quần áo còn nhỏ ra nước đó, về nhà đều nhanh đóng băng, chút đó cũng đủ bệnh. . . “ Chị nói đến đây, đột nhiên lại nhớ ra trước đây Trương Xảo Phương và Trương Đông Binh từng có qua lại, chị vội vàng ngậm miệng.
Lúc chị nói chuyện này cũng không có ý gì cả, chỉ là nghĩ muốn nói chút chuyện vui với Trương Xảo Phương thôi, em dâu sẽ không hiểu lầm là chị đang ám chỉ điều gì chứ?
Trương Xảo Phương không hiểu lầm, cô chỉ cảm thấy Trương Đông Binh này quá ngu ngốc, cô ngạc nhiên quay đầu nhìn cô cả(Chị của chồng): “Quần áo đều ướt sao không mua một cái áo bông? Anh ta cứ mặc vậy về nhà sao ạ?” Người này có đầu óc không vậy? Lúc anh ta mua này mua nọ cho cô cũng bỏ được rất nhiều tiền mà.
Thật ra cô không biết, Trương Đông Binh đây là chuẩn mực của có tật giật mình, nếu như thật sự là anh ta bị hắt ướt, chắc anh ta đã mua từ sớm,lqd, nhưng quần áo này do chính anh ta làm ẩm, cũng chỉ vì muốn giặt hết vôi trên quần áo xuống, dù sao thì cũng không phải chỉ có môt mảnh nhỏ, cho nên trong lòng hắn có quỷ, cảm thấy nếu mua một bộ quần áo khác thì không thể che dấu được sự thật, vậy anh ta quyết định cứ mặc quần áo ướt như vậy về, thế nên bây giờ anh ta còn đang ở nhà uống canh gừng mà nước mũi vẫn chảy đó.
“Ha ha, ai nói là không đâu? Điều kiện nhà anh ta không giống chúng ta.” Thấy em dâu không có suy nghĩ gì, Tống Trường Hà cười ha ha, chị âm thầm vuốt ngực, thầm mắng chính mình, nói ai không nói lại nói đến Trương Đông Binh làm gì? Quả thật chính là cái đồ miệng thiếu mà.
Thời gian một buổi sáng, hai người đã quét xong phòng bếp và nhà ở. Cho dù cô nói thế nào thì cô cả cũng không ở lại ăn cơm, sau khi tiễn người đi, Trương Xảo Phương vào nhà kho xách ra một thùng vôi khác, có cô cả tốt bụng ở đây làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ làm việc của cô, tường này chỉ quét một lần thì sao mà trắng được? Cô mua nhiều vôi như vậy, nếu không quét ba bốn lần thì sao cô có thể cam tâm đây?
Trong phòng có đốt than, nóng lên, Trương Xảo Phương hạnh phúc quét tường đến trắng, vách tường của cô có thể so với giấy trắng rồi, cuối cùng cô cũng vừa lòng buông chổi quét xuống, bắt đầu lau nhà.
Cô không ngờ mới quét ba lần mà đã trắng như vậy, cái bột màu xanh lam kia đúng là tốt thật.
Cô lau hết một lần nhà, Trương Xảo Phương mới bắt đầu treo hết rèm cô mới làm lên, sau đó cô thoải mái ngồi trong ngôi nhà đã rực rỡ hẳn lên tiếp tục đan áo len cho chồng, chỉ thấy len và que đan trong tay cô không ngừng tung bay, nếu có người ở đây, có thể nhìn ra cái gọi là tàn ảnh, mất một chút sức, áo trong tay cô đã dài ra một mảnh.
Đây là áo len chui đầu, bây giờ trừ nửa tay áo đang làm thì chỉ còn lại một bên cánh tay chưa đan, đêm nay đan xong áo len, ngày mai cô giặt sạch, sau đó có thể gửi đến cho Trường Lâm. . .
Cô mang theo suy nghĩ tốt đẹp, nên động tác tay càng nhanh hơn, chỉ nghĩ đến việc xong là có thể gửi đi mà không ngờ, đan xong áo len, nhưng thật sự là quá khó để viết một bức thư.
Chữ viết của nguyên chủ chỉ dừng ở cấp tiểu học, ưu điểm duy nhất chính là có thể thấy rõ, Trương Xảo Phương nằm sấp trên bàn hủy đi tờ giấy thứ n, cuối cùng cô cũng viết ra một bức thư nhà vô cùng khó nhìn, nghĩ đến sau này mỗi lần viết thư đều thống khổ như vậy, cô cảm thấy đầu có chút đau, nhưng nguyên chủ cũng đã lập gia đình, bây giờ mới nói cho chồng cô rằng cô phải học tập thật giỏi, có thể sẽ khiến người ta cảm thấy cô bị bệnh mất.
Cô ngồi trên bàn với gương mặt cứng ngắc, cô trừng mắt nhìn chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, trong đầu cô nhanh chóng suy nghĩ biện pháp, cuối cùng cô cũng chỉ có thể nhụt chí thừa nhận, đời này của cô, chắc phải sống với chữ như vậy cả đời. . . .
Một bức thứ với bảy chữ nghiêng tám chữ ngả, cùng một chiếc áo len màu xanh đậm được gửi đi đến bộ đội của Tống Trường Lâm, lúc Tống Trường Lâm nhận được thư nhà, nhìn kích thước anh còn tưởng là mẹ anh gửi kèm thêm cái gì? Anh mở hộp ra vừa thấy bức thư anh lập tức vui vẻ, kiểu chữ không ra thể thống gì trong mắt Trương Xảo Phương thì ở trong mắt Tống Trường Lâm không khác gì thiên thư: Vợ anh nhanh vậy đã viết thư cho anh rồi sao? Cô còn tự tay đan áo len cho anh nữa?
Đêm trước khi anh đi, dáng vẻ mềm mại của Xảo Phương, Tống Trường Lâm nhìn chằm chằm vào bức thư mà hai mắt như hai ngọn lửa, anh chỉ cảm thấy dù trời có lạnh thế nào nhưng anh vẫn thấy ấm áp từ trong lòng, sự ấm áp từ trong lòng cho đến bàn chân anh, . . .
“Trong nhà gửi đến cái gì vậy? Nhìn vẻ mặt xuân tâm nhộn ngạo của cậu khiến mình nổi cả da gà.”
Giọng nói siêu lớn, phá tan nỗi nhớ nhung của Tống Trường Lâm thành từng mảnh nhỏ, anh có chút đỏ mặt gấp thư lại, cẩn thận cất trong túi. Sau đó anh tức giận phát hiện một người nào đó cũng như người ngoài lại cầm áo len vợ anh đan cho anh giơ lên mà khoa tay múa chân kìa.