Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mẹ à, bọn con mua rồi mẹ cứ xem thôi.
Mấy tháng nay Tống Trường Lâm cũng làm được nhiều, hơn nữa con cũng thêu hoa trợ cấp đồ dùng trong nhà, điều kiện của hai đứa con cũng không kém, cha và mẹ đều lớn tuổi rồi, nếu mua cái nhỏ thì cha mẹ không thể nhìn rõ được, lại nói mua một cái ti vi này có thể dùng được khoảng năm, cũng không phải năm nào cũng mua, chút tiền đó vẫn đáng.” Trương Xảo Phương mang theo hai cái túi to đi vào, nghe được lời mẹ chồng nói, cô cười hì hì đi qua.
Sau đó cô mở một túi, lấy ra một cái búp bê, cười nói với Nữu Nữu đứng cách đó không xa nhưng lại không hề có cảm giác tồn tại: “Nữu Nữu, cháu có nhớ bác hai không? Đến đây nào, đây là búp bê bác mua cho cháu, cháu có thích không?” Đây là cô mua lúc mua đồ chơi cho con trai cô, tiếc là cô không có con gái, nếu không cô cũng sẽ mua cho con mấy cái.
Cô bé đã một năm rồi không gặp Trương Xảo Phương, sao có thể nhở được cô? Nhưng thấy búp bê trong tay bác hai, cô bé có chút xúc động, thật đẹp.
Trương Xảo Phương thấy cô bé do dự, không dám đi đến, cô cười rồi tiến lên hai bước, để búp bê vào lòng bé.
“Nào, Nữu Nữu cầm chơi đi.” Trương Xảo Phương sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, cô phát hiện ra cô bé này gầy hơn lúc trước không ít.
Cũng không biết là do trận bệnh nặng trước đây hay là do trẻ con đã qua giai đoạn phát phì?
“Nữu Nữu, mau cám ơn bác hai đi, từ khi cháu còn nhỏ, sữa bột của cháu đều do bác hai mua đó, mỗi lần bác hai về đều mang đồ tốt về cho cháu, sau này cháu lớn lên trăm ngàn lần không được quên bác hai tốt với cháu nhé.” Mẹ Tống nhìn búp bê trong tay cháu gái, cảm thán trong lòng, con dâu thứ hai của bà luôn lo cho người trong nhà, đáng tiếc là Từ Tiểu Mai là loại người bạch nhãn lang (con sói mắt trắng), có lo cho cô ta bao nhiêu thì cũng là uổng phí.
Nghĩ lại chuyện đứa nhỏ mắc bệnh, bây giờ bà vẫn còn tức giận.
Mọi người đang nói chuyện thì Tiểu Tá và Tiểu Hữu tỉnh, hai cậu nhóc mở mắt ra thì phát hiện chỗ này không đúng, đây là đâu? Ông già có râu đang đứng ở đây là ai, mẹ nhóc đâu? Cha nhóc đâu? Dì nhỏ của nhóc đâu? Hai cậu nhóc vốn đang vui vẻ, lập tức nhắm mắt gào khóc.
Cha Tống vừa thấy đứa nhỏ khóc lập tức nóng ruột, vội vàng quay người nói với con dâu: “Xảo Phương, con mau nhìn xem đứa nhỏ bị làm sao? Sao lại khóc chứ?” Nước mắt của hai nhóc đều rơi rồi, khiến ông nội đau lòng chết mất.
“Cha, không sao đâu ạ, có thể là thấy chỗ mới nên có chút lạ mắt.” Miệng nói vậy nhưng Trương Xảo Phương vẫn nhanh chóng kéo dép lê đến chỗ con trai: “Nín nào nín nào, mẹ đây mà, mẹ ở chỗ này, chúng ta đang ở nhà ông bà nội đó.
.
.” Cô nhẹ giọng dỗ đứa nhỏ, cô ôm lấy Tiểu Hữu bắt đầu xi đứa nhỏ đi tiểu.
Cô ôm Tiểu Hữu trước thì Tiểu Tá còn có thể nằm im một chút, nếu ôm Tiểu Tá trước thì Tiểu Hữu nhất định sẽ khóc thảm hại hơn, đây là kinh nghiệm cô tổng kết được từ nhiều lần, cho nên nhất định phải rút ra được bài học, đương nhiên để bồi thường cho con lớn, cô sẽ ôm con lớn lâu hơn một chút, lqd, nhưng mà việc này cũng không cần phải nói với con trai nhỏ.
Thật ra hai cậu nhóc đều không thích khóc, chỉ là khi tỉnh dậy nếu không thấy mẹ sẽ khóc hai tiếng tìm cảm giác tồn tại mà thôi, bây giờ thấy mẹ đi đến, tay nhỏ của
.