Editor: Voicoi
“Ha ha, nếu chị biết em đã về thì nhất định sẽ về sớm hơn hai ngày để chơi với em.” Tống Trường Hà vừa nói chuyện vừa cởi áo bông ra, chị đến bên kháng xoa xoa tay, sau đó vui sướng đi đến trước mặt Trương Xảo Phương, nhẹ nhàng vỗ về bụng cô. “Cái bụng này của em còn to hơn lúc chị mang thai Chi Hiếu được tám tháng, ha ha, nghĩ đến sau này sẽ có hai nhóc giống nhau như đúc là chị lại vui vẻ, đúng rồi, em ở nhà hay là cùng Trường Lâm về bên đó sinh?”
“Cha em nói tình huống của em sợ không dễ sinh sản, cho nên bảo em về bên đó, cái này đến bệnh viện lớn cũng có thể yên tâm hơn một chút.” Đây là kết luận mà hai vợ chồng cô thống nhất được, chỉ sợ có người lại muốn giữ cô ở lại trong nhà sinh.
“Với cái bụng này của em càng phải cẩn thận, được, đến lúc đó chị đi chăm em ở cữ, không cần lo lắng.” Tống Trường Hà lơ đãng nói ra sự tính toán của chị, bàn tay chị đặt trên bụng em dâu thấy đứa nhỏ đá mấy cái, chị càng thêm vui vẻ.
“Chị ơi, không cần đâu, bây giờ chị không giống trước kia không có việc gì, lại nói bên kia Trường Lâm cũng có người quen.” Trương Xảo Phương rất cảm động, nhưng cô cả vất vả lắm mới kiếm được chút tiền, cô cũng không thể để cô cả chậm trễ việc kiếm tiền được.
“Chuyện gì có thể quan trọng hơn việc em sinh đứa nhỏ chứ? Tiền cũng không phải một ngày kiếm hết được, chậm trễ một tháng thì có sao đâu? Em đừng lo lắng nữa, hai em dâu kia đều là chị chăm sóc, sao có thể thiếu một mình em được?” Càng đừng nói đến chuyện ngươi em dâu này đối xử với hai mẹ con chị tốt nhất, không có Xảo Phương chị cũng không thể biết cách kiếm tiền như vậy được.
Trương Xảo Phương thấy cô cả nói thật lòng, cô kéo tay cô cả nói: “Chị, để đến lúc đó nhìn xem đã, nếu mẹ em có thể đi, thì chị cũng không cần chậm trễ, nếu mẹ em không đi được thì chúng ta lại nói sau.” Không thể nói trước chuyện có đi hay không được, nhưng có những lời này của cô cả, trong lòng cô cũng nhớ cả đời.
“Được, đến lúc đó nếu thím đi thì chị ở chơi ít nhất hai ngày, nếu thím không đi được thì chị sẽ ở chơi một tháng, cứ tính như vậy đi.” Tống Trường Hà nghĩ đến em trai thứ hai có người kế nghiệp, chị cũng vui vẻ đến không khép được miệng. Đứa nhỏ này là chuyện lớn, bao nhiêu tiền cũng không mua được.
“Đúng rồi, chị ơi, Chi Hiếu đâu ạ?” Lúc về cô có mua cho đứa nhỏ này cái áo bông, bây giờ xem ra cô vẫn mua thiếu.
“Nó ở bên ngoài xem xe đấy, ngồi lên xe là không muốn xuống.” Vừa nhắc đến con trai, nụ cười trên mặt Tống Trường Hà càng đậm hơn. Không biết có phải bởi vì trong tay chị dư dả hơn, thấy con trai cũng có hi vọng, gần đây Chi Hiếu thật sự ngoan hơn trước kia nhiều, đi lên huyện cũng không chỉ chơi mà còn biết giúp chị làm việc, bây giờ con trai chị hiểu chuyện, bản thân chị cũng kiếm được tiền, chị thật sự thỏa mãn rồi.
Hai chị em đang nói chuyện thì Tống Chi Hiếu vọt từ ngoài vào, vừa rồi nhóc ở ngoài quan sát xe, nghiên cứu một lát mới nhớ ra cậu hai đã về thì mợ hai nhất định cũng về, mợ hai về nhất định sẽ mang đồ này nọ cho nhóc, những đồ này nọ này lấy đến tay mới được chắc nha.
“Mợ. . .” Hai, Tống Chi Hiếu nhìn thấy lúc đi mợ hai còn eo nhỏ như liễu, bây giờ lại vác cái bụng to, chữ hai của Tống Chi Hiếu bị dọa chạy mất không còn bóng dáng, nhóc nhớ là mợ hai mới đi không bao lâu mà? Biến hóa này cũng quá lớn đi.
“Ha ha, Chi Hiếu, đến đây mợ nhìn xem nào, mấy tháng không gặp cháu lại lớn hơn rồi.” Trương Xảo Phương nhìn cháu ngoại trai còn cao hơn cô, cô cười đi đến.
“Mợ hai, mợ thay đổi còn nhiều hơn cháu.” Tống Chi Hiếu choáng váng nhìn bụng của mợ hai, cậu nhóc có cảm giác như đây không phải hiện thực, trong lòng cậu nhóc, mợ hai là người xinh đẹp nhất, hu, tuy rằng bây giờ mợ vẫn rất đẹp mắt, nhưng mợ vác theo một cái bụng lớn như vậy, thật sự rất ảnh hưởng đến mĩ quan.
Trương Xảo Phương không biết cô đã đánh vỡ tâm của một cậu nhóc, cô cười nói: “Mợ hai mua cho cháu cái áo bông mới, để trong phòng cháu đó, cháu mau đi xem đi.” Trong mấy đứa nhỏ thì quả thật áo bông của Chi Hiếu vẫn đắt nhất, ai bảo đứa nhỏ này lớn nhất chứ? Mua đồ cũng phải mua đồ tốt nhất. Bây giờ thấy thái độ của cô cả, cho dù cô đối tốt với đứa nhỏ này hơn nữa cũng không quá.
“Cám ơn mợ hai, cháu đi xem.” Tống Chi Hiếu nghe nói có áo bông, cậu bé cảm thấy như trái tim được bồi thường, cậu nhóc nhanh chóng chạy ra phía trước, nhưng lại không cam lòng liếc nhìn về phía bụng của mợ hai, không nhịn được hỏi: “Mợ hai, mợ sinh em trai xong có thể gầy giống trước đây không?” Nếu không thể thì mợ hai dễ nhìn thật là khó rồi.
Tống Trường Hà buồn cười nói với con trai: “Con nghĩ cái gì thế hả? Mợ hai của con cũng chỉ là đang mang thai thôi. Con nhìn mợ cả và mợ ba xem, sinh em bé xong cũng về gần như trước mà. Con ở đây lo lắng cái gì chứ?”
Tống Chi Hiếu thấy mẹ nhắc đến hai mợ khác, cậu nhóc bĩu môi: “Hai mợ ấy không có thai cũng không đẹp.” Cậu nhóc nói xong, không đợi mẹ nổi bão đã nhanh chóng bỏ lại một câu với Trương Xảo Phương: “Mợ hai, cháu đi xem quần áo.” Sau đó quay người chạy mất.
Tống Trường Hà bất đắc dĩ buông cánh tay vừa nâng lên xuống, quay đầu cười với Trương Xảo Phương, nói: “Vừa mới cảm thấy nó hiểu chuyện một chút lại bắt đầu không còn chút hình tượng nào rồi.”
“Ha ha, em thấy Chi Hiếu rất tốt, chị cũng đừng nghiêm khắc với cháu quá, nếu hai nhóc trong bụng em mà hiểu chuyện giống như Chi Hiếu thì em cũng đã thấy thỏa mãn rồi.” Cô thật sự cảm thấy tính tình đứa nhỏ này không kém, sau này mới cẩn thận dạy dỗ, tất nhiên là sẽ không sai rồi.
“Em đừng lấy cháu trai của chị ra so sánh với anh trai không có tiền đồ của chúng, cháu trai chị nhất định sẽ làm quan to.” Tống Trường Hà có tình cảm đặc biệt với nhà mẹ đẻ, cho nên sự nghóng chờ cháu trai của chị cũng không kém hơn ông bà là bao nhiêu, từ lâu chị vẫn luôn hi vọng nhà họ Tống bọn họ có người kế tục.
Một lát sau, Tống Chi Hiếu mặc áo bông mới đi vào khoe khoang: “Mẹ, mẹ nhìn xem được không?” Mợ hai có ánh mắt chọn đồ rất tốt, mỗi lần mợ hai mua cho cậu nhóc cái gì cũng đều khiến bạn bè hâm mộ.
“Mợ hai của con cứ chiều con thôi. Trẻ con mọi nhà, mua đồ quý như vậy làm gì?” Vừa nhìn cũng biết nó không rẻ.
“Ha ha, Chi Hiếu nhà ta cũng là người lớn rồi, đương nhiên phải ăn mặc tốt một chút, Chi Hiếu, sang năm cháu tham gia kì thi, nếu thi tốt mợ hai cũng sẽ tặng quà thật tốt.” Trẻ con khi học tập luôn cần phải có động lực, tuy rằng lấy quà làm động lực không phải lựa chọn tốt nhất, nhưng điều kiện cuộc sống của đứa nhỏ này thì chỉ thiếu cái này.
“Thật sao ạ? Mợ hai, chúng ta một lời đã định nhá.” Nghe nói là quà tặng còn tốt hơn áo bông? Tống Chi Hiếu có chút động tâm, cậu nhóc nhịn không được nghĩ, sẽ là cái gì đây?”
“Mọi người đang nói cái gì mà vui vẻ vậy?” Tống Trường Lâm vừa thu dọn xong tuyết bên ngoài, vào nhà thì thấy ba người đều tươi cười.
“Ha ha, em vào đúng lúc lắm, vợ em vừa hứa hẹn ra ngoài đó, đồng ý với cháu ngoại trai của em sang năm nó thi tốt sẽ có thưởng.” Tống Trường Hà bất đắc dĩ oán giận với em trai, nhưng khóe môi chị lại không nhịn được mà nhếch lên, người mẹ nào mà không hi vọng có người đối xử tốt với con trai mình cơ chứ?
“Sang năm? Đúng rồi, sang năm Chi Hiếu sẽ thi sơ trung (Trung học cơ sở). Ha ha, nếu cháu thi tốt thì nhất định có thưởng, Chi Hiếu, phải cố gắng hết sức nha, cháu thi tốt chẳng những mợ hai thưởng mà cậu hai cũng thưởng, hai phần thưởng một lúc, nhìn xem cháu có nhận được không thôi.” Tống Trường Lâm vỗ vỗ bả vai cháu trai, anh hứa hẹn không hề có áp lực, trong tay rộng rãi, vợ anh cũng hào phóng, vậy thì anh có gì mà phải lo lắng?
“Thật sao ạ? Cháu nhất định sẽ cố gắng.” Đều nói trọng thưởng sẽ có dũng phu, bạn học Tống Chi Hiếu quyết định vì hai phần thưởng, nửa năm tới cậu bé sẽ liều mạng bằng bất cứ giá nào.
Muốn cố gắng cũng không kém hai ngày này, cho nên Tống Chi Hiếu thử xong áo nông mới lại hưng trí bừng bừng chạy đi xem xe ba bánh.
Tống Trường Hà không thể giống Trương Xảo Phương ngồi trong phòng không làm gì, nói mấy câu với em dâu, sau đó chị ra ngoài nấu cơm với mẹ, ăn xong cơm trưa mới có thời gian nói chuyện phiếm.
Với tính cách của Tống Trường Hà thì sẽ không nói về người ngoài dài ngắn thế nào, huống chi nhân vật trong lời nói lại là vợ của em trai chị, nhưng Trương Xảo Phương cũng hiểu được ý trong lời nói , thấy kiếm được tiền, Trường Vinh cũng bỏ công việc lúc đầu, đi bán hàng cùng hai chị em, Từ Tiểu Mai sợ cô cả chiếm tiện nghi cho nên mới nghĩ ra cách như vậy, thật ra Trương Xảo Phương cảm thấy như thế cũng rất tốt, dù sao thì thời gian dài cũng không biết ai mới là người chiếm tiện nghi của ai đâu?
Hai ngày nau, Tống Trường Hà giúp mẹ chuẩn bị năm mới, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không có việc gì thì lại ngồi tán dóc với Trương Xảo Phương một lúc, quả thật rất lâu rồi chị chưa được nhàn nhã như vậy.
Ngày , hai vợ chồng Trường Vinh luôn một lòng kiếm tiền cũng về đến nhà.
Lần này Từ Tiểu Mai mang theo tâm trạng vui sướng về nhà, dù sao bây giờ vợ chồng họ buôn bán không kém, cũng kiếm được tiền, cảm giác như không đến mấy tháng nữa có thể trả hết nợ, sau này lại góp tiền mua một cái nhà ở, nếu thế có thể trở thành người trong huyện rồi.
Không ngờ hai vợ chồng vừa về đến nhà đã nhìn thấy xe nhà bác hai ở cửa, trong lòng cô ta có chút không thoải mái, dù sao nghe được là một chuyện, nhìn thấy lại là chuyện khác, nghĩ đến chuyện chị dâu thứ hai luôn giúp đỡ họ, cô ta cố gắng áp chút ghen tị ấy xuống đáy lòng, đồng thời cũng tự an ủi mình, bây giờ đối phương không thể đi lính được nữa cũng đã đủ thảm rồi, mua một chiếc xe coi như an ủi.
Lúc vào nhà, lại nhìn thấy chị dâu thứ hai với cái bụng tròn vo, rồi thấy mẹ chồng luôn hết sức quan tâm đến đối phương, cô ta ôm con gái, tuy trên miệng không nói gì nhưng trong lòng cô ta vẫn cảm thấy hai mẹ con cô ta thật đáng thương. Ai, ai bảo bụng cô ta không tốt, không thể sinh được con trai đâu?
Thêm một tuổi, có chút khác biệt thường qua lại, trong lòng hai vợ chồng nhà họ Tống cũng có chút vui sướng chạy thẳng đến, bởi vì trải qua nhiều mặt kiểm chứng: ví dụ như có lẽ là bà cụ ngồi xe, lời ông thông gia, tất cả đều có thể chứng minh quả thật trong bụng con dâu có cháu trai, cho nên trong nhà sẽ có người kế nghiệp, trong mắt của hai vợ chồng già đều là ý cười, ngay cả khi con dâu cả thỉnh thoảng lại thốt lên mấy câu không xuôi tai cũng đều làm như không nghe thấy, gió lớn thổi bay.
Từ Tiểu Mai qua nửa năm rèn luyện nên đầu óc vẫn sáng hơn một chút, tuy trong lòng acid đang lên men không ngừng, mà lúc này trong mấy anh em chỉ có nhà cô ta là khó khăn nhất, ngay cả con gái cũng phải nhờ mẹ chồng nuôi giúp, sao cô ta dám gây sự nữa? Cho nên mấy ngày nay cô ta luôn ủ rũ dỗ con gái, ngay cả chút tinh thần như lúc mới về cũng không còn.
Trong mắt Trương Xảo Phương, năm nay chỉ thấy mệt, ăn ở nhà mẹ chồng xong lại về nhà mẹ đẻ ăn, hai vợ chồng không ngừng chạy giữa hai đầu.
Ờ nhà mẹ đẻ còn tốt một chút, chị em chỉ có chị cả thích chiếm tiện nghi, còn lại chị hai và em gái đều bảo vệ cô, nhưng nhà chồng thì tương đối phiền toái, cô mang thai, vậy mà còn phải giữ hình tượng không nói, hai cái miệng kia cũng không dám nói gì ra ngoài, nhưng trong mắt lại có đủ sự bất mãn giữa chị em dâu, thật sự khiến cô có chút không biết nói gì, cô mang đứa nhỏ của cô thì trêu chọc đến ai chứ? Họ ghen tị với cô làm gì?
Thật sự khó chịu, qua ngày mồng hai, cô và chồng đều nghĩ muốn về nhà sớm một chút, để cô có thể tự do thoải mái hơn chút, ở đây muốn làm cái gì cũng ngại.
Tống Trường Lâm vốn thương vợ, hơn nữa anh cũng thấy vợ anh ở nhà mẹ rất mệt, nằm không thể nằm, muốn dựa vào chỗ nào cũng không thể dựa, anh nói với cha mẹ một chút, hai vợ chồng lái xe, đóng gói không ít đồ ăn ngon mang theo, đứng dậy về thành phố A.
Lúc đi ngang qua huyện, Trương Xảo Phương cố ý bảo chồng đưa cô đến nhà bác Lưu, dù sao cũng qua năm mới, bác Lưu cũng giúp đỡ cô rất nhiều, trước khi đi cô còn chuẩn bị cả hộp quà, để bà lão cũng có thể vui vẻ hơn một chút.
Tống Trường Lâm thấy vợ anh chỉ dùng hai bức tranh thêu nhẹ bổng mà đổi lại được một xấp nhân dân tệ, áp lực của anh càng tăng, anh vừa mới thỏa mãn với thành tựu của bản thân, bây giờ anh mới phát hiện ra, vợ anh kiếm cũng không ít, nếu không, người nuôi gia đình cũng không nhất định là anh.
Thành phố A, Trương Xảo Phương nằm trong nhà xem ti vi, trong lòng thoải mái không nói lên lời, ban đầu lúc cô còn ở nống thôn cũng không thấy quá phiền, dù sao cũng không thường gặp mặt, không ngờ hôm nay mới gặp nhau có mấy ngày mà khó chịu thành như vậy? Ít nhất lúc trước không ở trong thôn, bây giờ nghĩ lại, quyết định của cô thật chính xác.
Tống Trường Lâm chuẩn bị xong bếp lò, đốt nóng kháng, vội vàng đi nhà kho xem gà có bị chết đói không, trước khi về quê anh cũng đã chuẩn bị nửa tháng đồ ăn, bây giờ anh mới đi chưa đến nửa tháng đã về, chắc hẳn cũng không có chuyện gì đúng không?
Một lát sai, anh bất đắc dĩ đi đến: “Xảo Phương, con gà mái nhà chúng ta đi ấp rồi.” Mùa đông thế này mà đi ấp thì có thể sống sao?
“Ấp?” Trương Xảo Phương buồn bực, “Không phải người ta vẫn nói mùa xuân mới ấp sao, bây giờ là mùa đông mà?”
“Ai biết được?” Tống Trường Lâm theo thói quen muốn đến sờ sờ bụng vợ anh, sau đó cười nói: “Chắc là con gà mái cũng có tình thương của mẹ, trứng ở đó không ai nhặt, vậy nên nó cũng chỉ có thể ôm vào lòng thôi.” Dù sao bọn họ đi ra ngoài mấy ngày, mười mấy con gà đều đẻ trứng, toàn bộ đều tính vào, trừ bỏ trong tổ, bên ngoài cũng còn rất nhiều.
“Ơ, Trường Lâm, nó có tình thương của mẹ thì cũng vô dụng thôi, chúng ta không có gà trống, gà trống đều bị chúng ta thịt ăn rồi.” Trương Xảo Phương nhìn chồng cô, cũng cảm thấy buồn thay cho những con gà mái này.
“Khụ khụ, anh đi nhặt trứng gà.” Tống Trường Lâm rút tay về, anh vội tìm chậu rửa mặt ra ngoài nhặt trứng gà, nếu không thể ra được gà con, thì cũng không thể để gà mái ấp lãng phí cảm tình được, hơn nữa còn chậm trễ việc đẻ trứng.