Edit: Voicoi
Trạm thứ nhất, cửa hiệu làm tóc, tóc hai nhóc dài quá, vì tìm người có thể cẩn thận cắt tóc cho đứa nhỏ, cô đi qua ba cửa tiệm liền, sau đó mới nhìn thấy một chị gái khoảng ba mươi tuổi, chị gái này vừa nhìn thấy phải cắt tóc cho hai nhóc nhỏ như vậy, chị cũng không dám qua loa, mà để người làm mẹ là Trương Xảo Phương ngồi ôm nhóc, chị cẩn thận cầm tong đơ bắt đầu cắt cho đứa nhỏ.
Tính tính Tiểu Tá vẫn luôn tốt, cũng không thèm để ý đến người khác, dù sao vẫn có mẹ ôm, người khác thích làm sao thì làm, cho nên nhóc không khóc không nháo, để hai người lớn đều thấy bớt việc.
Tiểu Hữu lại không có được tính tình tốt như vậy, tuy rằng mẹ vừa ôm vừa không ngừng truyền đến hơi thở an ủi, nhưng sao trên đầu nhóc có cái gì cứ lộn xộn vậy? Ngứa quá, thật là đáng ghét, nhóc cố nén xúc động muốn nổi giận, nhíu mày, không ngừng đạp đá chân, cuối cùng khiến Trương Xảo Phương cũng cảm thấy toát mồ hôi thì mới tính là cắt xong cho nhóc.
“Phù, cậu nhóc này thật khỏe, có ai giúp em chăm sóc hai cậu nhóc không?” Nếu không có người giúp đỡ, toàn bộ một mình chăm con cũng quá vất vả.
“Có, em gái em có đến giúp em.” Trương Xảo Phương lấy khăn lông lau lại đầu cho con trai, sau đó mới cười trả lời chị gái.
“Vậy thì tốt, giống như chị trước đây vậy, một đứa bé còn thấy luống cuống chân tay đừng nói hai đứa, mãi đến khi nó lớn hơn nhiều, tầm năm sau tuổi mới tính rảnh tay hơn chút. . .” Đều là người có con nhỏ, chị gái này thấy Trương Xảo Phương là người dịu dàng, chị không nhịn được mà muốn đùa với Tiểu Tá, cũng nói ra sự vất vả của bản thân năm đó.
“Tay nghề của chị là sau này mới học sao ạ?” Cô còn nghĩ rằng là từ trước chứ?
“Còn không phải là sau này mới học sao? Đứa nhỏ càng lúc càng lớn, sự chi tiêu cũng càng ngày càng nhiều, nhìn nó đi học, chị cũng chạy đến một cửa hàng làm tóc học được tay nghề này, một ngày tuy chỉ kiếm được chút ít, nhưng cũng có thêm chút tiền mua thức ăn cho đứa nhỏ, kiếm thêm chút muối chút tương. . .”
Trương Xảo Phương nhìn cửa hàng sạch sẽ, lại nhìn cô gái tóc quăn kia, cô cảm thấy con gái có một cửa hàng như vậy cũng tốt, vừa kiếm được tiền, cũng không vướng bận cái gì.
Trong lòng cô đang cân nhắc đến chuyện Tứ Nha có thích hay không, cô cười cười trả hai đồng, sau đó tiếp tục đẩy con trai về nhà.
Đến nhà, thấy tứ nha đã về, không giống mọi hôm là hôm nay lại treo vải về: “Tứ Nha, em bị ngã sao?” Trên cánh tay bị trầy xước một mảng lớn, đây là bị đụng vào sao?
“Chị dâu, cũng tại em, hôm nay cửa sổ không lau tốt, Xảo Trân lại chưa có kinh nghiệm làm việc, nên là em trèo lên, kết quả lại khiến em gái Xảo Trân. . .” Mã Ngọc Trân vừa muốn giải thích, lại bị Trương Xảo Trân ngăn lại: “Chị Ngọc Trân, cái này sao có thể trách chị chứ? Là do bản thân em không cẩn thận, bước hụt một cái, chứ không thì cũng không thể biến thành như vậy.”
Hai người giằng co, Trương Xảo Phương cuối cùng cũng hiểu rõ, hóa ra khi Trương Xảo Trân lau cửa sổ không chú ý bước vào khoảng không, dưới tình huống gấp cô lại dùng khuỷu tay tì vào bên tường, cho nên mới khiến cánh tay biến thành như vậy.
“Được rồi, người không có chuyện gì là tốt rồi, tốt rồi? Xem em lần sau làm việc có biết cẩn thận hơn không?” Trương Xảo Phương mắng em gái xong lại quay sang nói với Mã Ngọc Trân: “Việc này cũng không thể trách em được. Công việc thì đương nhiên phải hai người cùng làm, còn có thể để em làm cho nó ngồi chơi ngắm nhìn hay sao? Không có chuyện gì, cũng chỉ trầy da chút thôi, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi.”
Trương Xảo Trân bị lệnh bắt nghỉ hai ngày khiến trong lòng cô cảm thấy có chút nóng ruột, nghỉ một ngày là cô đã thiếu đi bao nhiêu tiền rồi đó, rất nhiều đồ của cô còn chưa có mua đủ đâu.
Nhưng cho dù cô có nóng ruột đến như thế nào cũng không có tác dụng, chuyện cô có làm hay không là phải nghe theo sự sắp xếp của anh rể, mà anh rể cô lại tuyệt đối nghe theo chị gái cô, bây giờ hoàng hậu ở nhà đã lên tiếng, đến cơ hội để cô lật bản án cũng không còn.
Sáng hôm sau, cô cầm theo tiền chị gái đưa ra ngoài mua đồ ăn, tuy rằng bên cánh tay bị thương có chút đau, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc mua đồ ăn, cho nên không ai có thể cướp đi thú vui này của cô.
Trương Xảo Trân vừa mua xong chút hành đứng dậy đi về, chỉ thấy có một người đàn ông khoảng hơn tuổi đang đứng phía trước, người đàn ông kia nhìn cô đến ngẩn người, sau đó ngạc nhiên nói: “Em là cô gái ngày hôm qua đúng không? Em sao rồi? Cánh tay có làm sao không? Tối hôm qua anh vẫn còn lo lắng, anh chỉ hối hận chưa kịp hỏi xem nhà em ở đâu để mua chút thuốc qua nhà em, em giúp anh lau cái cửa sổ mà lại thành như vậy, anh thật sự thấy băn khoăn.”
“A? Là anh Doãn ạ? Em không sao, không có chuyện gì hết, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
“Sao lại không có chuyện gì chứ? Thời tiết bây giờ nóng như vậy, một cô gái như em nếu bị để lại sẹo thì phải làm sao bây giờ? Trăm ngàn lần phải cẩn thận. Trời, sao mình em xách nhiều đồ vậy? Để anh xách giúp em.” Nói xong Doãn Hồng Bác đưa tay nhận lấy hết túi to trong tay Trương Xảo Trân.lqd
“Không cần đâu anh Doãn.” Trương Xảo Trân cũng nghĩ không đưa, nhưng đối phương đã cầm lấy gói to không tha, cô cũng ngại đứng trước nhiều người đưa đi đưa lại, chỉ có thể bất đắc dĩ mà buông tay.
“Nhà em ở đâu, tôi đưa em về.” Doãn Hồng Bác mang gói đồ to treo lên xe đạp, hắn quay đầu nhìn cô gái bên cạnh. Hôm qua cô gái này mặc một bộ quần áo rộng rãi cũng không thể che được vẻ đẹp của cô, hôm nay đổi thành một bộ váy, càng khiến cho cô thêm xinh đẹp động lòng người.
“A, anh Doãn, thật sự không cần đâu ạ.” Trương Xảo Trân cảm thấy có chút ngượng ngùng, chính do cô làm việc không cẩn thận, không ngờ lại làm cho chủ nhà phải lo lắng như vậy?
“Đi thôi, anh cũng mua xong đồ ăn rồi.” Doãn Hồng Bác đẩy xe đi về phía trước. vừa đi vừa nhìn cô gái bên cạnh nói: “Chắc là hướng này đúng không, vừa rồi anh đi từ bên kia không có gặp được em.”
Hai người nói nói cười cười cả quãng đường, Doãn Hồng Bác đưa Trương Xảo Trân về đến đầu đường nhà chị gái cô thì mới xoay người rời đi.
Trương Xảo Trân còn nghĩ rằng lần này là do ngẫu nhiên gặp, cũng không để trong lòng, không ngờ hôm sau cô đi mua đồ ăn lại gặp lại anh Doãn nhiệt tình này, anh Doãn vô cùng quan tâm đến vết thương của cô. Còn cố ý mua cho cô một lọ thuốc nước, tuy rằng chị đã mua thuốc cho cô từ sớm, nhưng đối với người quan tâm mình như vậy cô vẫn không tránh khỏi việc trong lòng sinh ra sự cảm động. Thường xuyên qua lại, hai người dần trở nên quen thuộc hơn.
Doãn Hồng Bác biết năm nay Trương Xảo Trân tuổi, là con thứ tư trong nhà, bây giờ đang ở nhà chị gái giúp chăm sóc đứa nhỏ, Trương Xảo Trân biết Doãn Hồng Bác là thầy giáo ở đại học C, đã kết hôn năm, hiện có một cô con gái tuổi, nhưng hai vợ chồng không hợp nhau nên dẫn đến mâu thuẫn đang nháo ở riêng, cho nên anh mới có thể mời người giúp dọn dẹp phòng ở, bởi vì trong nhà anh có vợ mà như không có.
Từ khi Trương Xảo Trân biết anh Doãn luôn đeo kính này là thầy giáo đại học, địa vị của Doãn Hồng Bác trong lòng Trương Xảo Trân lại tăng thêm một bậc, không thể không nói, dưới tình huống có điều kiện, đàn ông đều có sự lắng đọng theo năm tháng, thật sự là càng ngày càng hấp dẫn. Ít nhất một người như Doãn Hồng Bác luôn chín chắn, bình tĩnh, lại biết chăm sóc người khác, đây là kiểu người mà Trương Xảo Trân chưa từng tiếp xúc qua, bây giờ đã chuyển thành tiêu chuẩn để cô kén chồng sau này. Tuy cô biết, Doãn Hồng Bác đã có gia đình, cho dù tình cảm gia đình không tốt, cô cũng không thể đứng đây chờ tiếp nhận, nhưng trong lòng cô vẫn không nhịn được mà thường xuyên ảo tưởng về nó, nếu sau này cô tìm chồng, nhất định phải tìm một người đàn ông có học vấn giống như anh Doãn.
Thời gian sau đó, khi Trương Xảo Phương phát hiện có điều không thích hợp, mấy ngày nay sức mạnh muốn kiếm tiền của em gái cô tăng bội phần, chỉ hận không thể một ngày làm hai phần việc, mấy ngày nay là như thế nào đây? Từ khi cánh tay em cô khỏi cũng bắt đầu quay lại kiếm tiền, nhưng không có chuyện gì lại lần theo sách vở là sao? Có biến.
Ngày hôm sau, rõ ràng trong nhà còn đồ ăn, nhưng Trương Xảo Phương nói muốn ăn dưa hấu nên đưa tiền cho em gái đi mua dưa, sau đó Trương Xảo Phương trực tiếp đóng gói hai cậu nhóc, rồi đẩy xe ra ngoài, ba mẹ con lần mò theo dõi.
Trương Xảo Phương nhìn đến bên cạnh tứ nha có một người đàn ông khoảng hơn tuổi, , nhìn tứ nha nhà cô cười dịu dàng, cô hận đến nghiến răng, người đàn ông này rõ ràng hiện lên vẻ già mà không đứng đắn? Tuy rằng chồng cô cũng , nhưng bản thân cô cũng lớn hơn tứ nha. Người đàn ông này rõ ràng còn lớn hơn Tống Trường Lâm, tứ nha lại nhỏ tuổi, phải kém đến bao nhiêu tuổi chứ? Con nhóc này sẽ không thực sự coi trọng người ta chứ?
Trương Xảo Phương đè chặt tức giận trong lòng, cô đẩy hai cậu nhóc về nhà trước, thấy em gái mặt đỏ ửng mang theo dưa hấu về nhà, cô cũng không phải không có ánh mắt mà đi nghĩ rằng trời nóng nên đỏ mặt, cô cố nén xúc động muốn bùng nổ, cười cười nhìn quả dưa hấu, làm bộ lơ đãng hỏi: “Đúng rồi tứ nha, hôm qua chị thấy hàng xóm nói họ nhìn thấy có người đưa em về nhà, là ai thế? Chị có quen người đó không?”
“À, chị nói anh Doãn sao? Chị không biết ạ, em quen anh Doãn khi đang làm việc, là ngày đó. . .”
Trương Xảo Phương nghe em gái kể lại, cô lặng lẽ thở ra, xem ra là cô nghĩ nhiều, nếu thật sự hai người có cái gì khó hiểu, còn nhóc này nhất định sẽ che đậy không dám nói, kết quả cô càng nghe càng cảm thấy có chỗ không đúng, cái gì gọi là anh ấy là giảng viên ở đại học có học vấn? Cái gì gọi là vợ anh ấy không hiền lành, không dịu dàng khiến anh ấy không tìm được ấm áp khi về gia đình? Mẹ nó, một người đàn ông đã kết hôn lại dám nói những chuyện này với em gái cô để làm? Càng đáng giận hơn là con nhóc kia rõ ràng là đang đồng tình với người ta, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nguy to rồi.
“Có học vấn như vậy? Tứ nha, tên anh ta là gì, lúc trước chị luôn cảm thấy tên cháu ngoại của em không đủ kêu, em nói xem tên cùng học vấn có quan hệ gì không?” Trương Xảo Phương vì khiến cho em gái thả lỏng, ngay cả con trai cô cũng bị cô kéo vào câu chuyện.
“A, chị, cái này thì phải hỏi thăm thật tốt rồi, em cảm thấy rõ ràng là có quan hệ đó, anh Doãn tên đầy đủ là Doãn Hồng Bác, vừa nghe chính là người có học vấn rồi. . .” Trương Xảo Trân có chút buồn cho bốn đứa cháu ngoại, không cháu nào có cái tên đủ vang dội cả.
Doãn Hồng Bác? Sao cô lại cảm thấy tên này có chút quen tai vậy? Theo lí thuyết thì số người họ Doãn cũng không nhiều, cô đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi?
Trí nhớ trong đầu nguyên chủ lần lượt xuất hiện, Trương Xảo Phương đưa lung về phía em gái, khóe môi hiện lên một nụ cười hung dữ, cô nói mà, sao cái tên này lại quen đến thế, náo loạn lúc lâu hóa ra tên khốn khiếp này chính là cha của Chi Hiếu? Cô nhớ lại khóe mắt đuôi mày của tên kia, đúng là giống thật. Doãn Hồng Bác, hóa ra mày trốn ở đây? Làm xong chuyện xấu không ai chấp nhận được, bây giờ lại dám chạy đến chọc em gái tao? Gia đình mày không hạnh phúc có phải không? Cuộc sống của mày không đủ ấm áp đúng không? Tao sẽ giúp mày cải thiện, cải thiện từng chút một, nhất định sẽ khiến cho mày hiểu rõ mọi chuyện…