Edit: Voicoi
Trương Xảo Phương ăn xong hai quả trứng, rồi lại tiếp tục ăn thêm không ít đồ ăn, linh khí đã được bổ sung nên cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất trước mắt cô không còn thấy choáng váng như trước nữa.
Tống Trường Lâm thấy tuy thân thể vợ anh hư nhược, nhưng rõ ràng khẩu vì của vợ anh cũng không kém, lúc này anh mới thấy yên tâm đôi chút, chỉ cần có thể ăn là tốt rồi, anh phải đi mua cho vợ anh chút đồ để bồi bổ, nhất định phải dưỡng thân thể cho thật tốt.
Buổi chiều hôm đó, Trương Xảo Trân ở nhà giúp chị gái, chỉ cần đứa nhỏ không khóc thì bọn họ sẽ ngồi một bên không để chị gái phải động, thật sự rất tận chức trách, hoàn toàn tốt trách nghiệm của bảo mẫu.
Cô ở nhà lo lắng, Tống Trường Lâm đi làm cũng rất lo lắng, mới hơn hai giờ đồng hồ anh đã ném lại tất cả công việc cho Lưu Hải Sơn, còn anh chạy đến chợ mua đồ về bồi bổ cho vợ anh.
“Ba ba?” Trương Xảo Trân kinh ngạc hô thành tiếng, trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào con ba ba trong tay anh rể, trong ấn tượng của cô, chỉ mới nhìn thấy con này trong ti vi và trên sách báo mà thôi. “Anh rể lấy ở đâu vậy?”
"Anh không biết cái này có phải rùa không, nhưng anh thấy họ gọi gọi nó là ba ba. Bọn họ nói nó là đồ đại bổ, rất tốt cho cơ thể, cho nên anh mua một con, chút nữa hầm cho chị em uống.” Đừng nhìn nó bé tí thế mà giá của nó không dễ chịu tí nào, nhưng nếu thật sự nó tốt như người bán nói thì anh cũng sẽ không quan tâm, sau này anh sẽ thường xuyên mua cho vợ anh uống.
“Anh rể, đây là anh mua sao? Cái này cũng không rẻ đúng không?” Chỉ cần nghĩ cũng biết cái này không rẻ tí nào, cô đi chợ cũng chưa từng nhìn thấy, có thể thấy được cũng là ngạc nhiên, anh rể đối với chị ba thật tốt, cái gì cũng dám bỏ tiền mua.
“Ha ha, không bao nhiêu tiền.” Tống Trường Lâm cười ha ha, anh xoay người đem thả ba ba vào bồn nước, sau đó nói với Trương Xảo Trân: “Em đừng chạm vào nó, nghe nói nó rất giữ, còn có thể cắn người, để chút nữa anh làm nó, em đừng để bị nó cắn.”
“Vâng, vâng, em sẽ không chạm vào nó đâu.” Trương Xảo Trân ngoan ngoãn gật đầu, thành thật ngồi một bên nhìn ba ba. Trong lòng cô, ba ba hay là rùa thì đều giống nhau mà thôi, ha ha, bình thường cô rất hay nghe thấy rùa trong mấy câu truyện xưa, không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy thật rồi.
Trương Xảo Phương đang nằm trên kháng xem ti vi thấy chồng cô đã về, cô cười hỏi: “Sao anh về sớm thế? Anh mua cái gì về à?” sao cô lại nghe thấy tứ nha gọi là rùa?
“Buổi chiều hôm nay không có chuyện gì quan trọng nên anh về sớm, em thấy thế nào rồi? Còn choáng váng không?” Tống Trường Lâm đưa tay sờ sờ mặt và tay vợ anh, cảm giác độ ấm bình thường, trên mặt anh cũng hiện lên sự vui mừng.
“Em không sao, từ lúc trưa anh đi em cũng không còn choáng váng nữa rồi.” Trương Xảo Phương biết chồng lo cho cô nên mới về sớm, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, cô kéo tay chồng cô để anh ngồi bên cạnh mình, cười nói: “Anh mua cái gì vậy?” bây giờ mới hơn hai giờ, vậy mà anh đã mua đồ về đến nhà, có thể nhận ra được hôm nay anh chỉ đến công ty sắp xếp công việc mà thôi, căn bản là không còn lòng dạ nào lo lắng cho công việc.
“Anh mua con ba ba, người bán đều nói dùng để bồi bổ cơ thể rất tốt, anh còn cố ý hỏi cách làm, lát nữa anh sẽ thể hiện tài năng cho em xem.” Tống Trường Lâm thấy sắc mặt vợ anh đã khôi phục vẻ hồng hào, trong lòng anh cũng thấy yên tâm hơn, hôm nay anh bị dọa đến hỏng rồi, thật sự anh không dám tưởng tượng đến một ngày cô không ở bên anh thì anh phải làm gì bây giờ? Ít nhất cô phải sống cùng anh hơn năm mươi năm.
“Ba ba? Sao em nghe tứ nha gọi là rùa? Ha ha, vậy là con gì?” Cô cũng không hiểu hai con này có gì khác nhau, nhưng mà cái tên sau vẫn dễ nghe hơn một chút.
“Ha ha, anh thấy cũng giống nhau, em chờ chút, anh ra ngoài lấy vào cho em nhìn.” Tống Trường Lâm ra ngoài, bưng cả cái chậu đến cho vợ anh nhìn, thấy vợ anh tò mò muốn đưa tay sờ thử, anh vội vàng ngăn tay cô, nói: “Em đừng có động vào nó, nghe nói con này biết cắn người đó, em nhìn thôi, đừng có sờ vào.” Lê_Quý_Đôn
“Con này còn sống ạ.” Hai mắt Trương Xảo Phương sáng ngời, trong lòng hưng phấn vô cùng.
Trương Xảo Trân nhìn thấy con ba ba này thì điều lo lắng đầu tiên là sợ tốn không ít tiền, mà cô vợ phá sản của Tống Trường Lâm lại lo lắng xem cái này có bao nhiêu linh khí? Bây giờ đối với cô mà nói, linh khí còn quan trọng hơn tiền nhiều.
Sự thực chứng minh, thứ này thật sự rất nhiều linh khí, còn nhiều hơn nhiều so với cá và gà, đêm đó, Trương Xảo Phương ăn được nhiều linh khí nên tâm trạng cô cũng vui vẻ hơn nhiều, không nói đến chuyện ăn được bao nhiêu, cảm giác linh khí dư thừa thật sự là rất thoải mái.
Tống Trường Lâm thấy vợ anh ăn ngon cười đến vui vẻ, anh cũng không nỡ ăn, ngồi một bên cười nói: “Em thấy ngon sao? Ngon thì tháng sau anh lại mua cho em một con.” Trương Xảo Phương nhanh chóng nhịn xuống xúc động, nhịn đau bỏ đi cái yêu thích, lắc đầu nói: “Em ăn một chút tươi mới là được, em cũng không phải thật sự bị bệnh, anh còn mua làm gì chứ?” Cô cũng không hỏi giá, nhưng nhất định cũng không rẻ, nếu không với tính tình của Tống Trường Lâm thấy cô thích ăn làm sao lại phải để đến tháng sau mới mua, xem ra cái này thật sự rất đắt đó.
Trương Xảo Phương thấy em gái tò mò nhìn bát canh, cô cười đẩy ra ngoài nói: “Nào, hai người cũng nếm thử đi, một bát này cũng rất lớn, đừng để mình em ăn.” Thật ra một con ba ba cũng không lớn, cho nên cũng không có bao nhiêu thịt, để Tống Trường Lâm hầm lâu như vậy, nhìn qua càng ít, Trương Xảo Trân thật sự tò mò hương vị của nó, thấy chị gái nhường cô lập tức múc non nửa bát nếm thử một chút, Tống Trường Lâm thấy vợ anh nhường, anh trực tiếp dùng thìa của cô uống một ngụm.
Hai người đều nhường, Trương Xảo Phương thấy thừa nhiều như vậy, cô khẽ cắn môi cố ăn hết, nếu để đến ngày mai thì không còn linh khí nữa, nhiều linh khí như vậy mà mất hết thì thật đáng tiếc. nếu lãng phí cô sẽ hối hận một tháng mất. Trương Xảo Phương ăn no, cảm thấy mĩ mãn tiếp tục dựa vào kháng dưỡng thân thể, ánh mắt nhìn ti vi, trong lòng cô chậm rãi tính lại, Trường Lâm nóng ruột đi viện, bây giờ còn lãng phí nhiều tiền mua ba ba như vậy, a, a,. . . cô nấc cục một cái, thừa nhận con ba ba này đúng là đại bổ, ăn cũng ngon, tuy thật lãng phí tiền, nhưng cô vẫn có thể kiếm về mà.
“Gần đây toàn tỉnh triển khai hành động thu gom giấy, thu được rất nhiều sách bài màu vàng. . .” Trương Xảo Phương nhìn ti vi, ánh mắt khẽ liếc qua đống bao trong nhà, ánh mắt cô sáng lên, còn có loại thứ tốt này nữa sao? Thuận tiện, bớt việc, vừa nhìn hiểu ngay, quả thực chính là thủ đoạn vu oan giá họa hay nhất mà. Đây đúng là ngủ gà ngủ gật có người đưa gối giúp ta, Doãn Hồng Bác, lần này mày sẽ không xong với tao đâu.
Ngày hôm sau, Tống Trường Lâm thấy vợ anh khôi phục bình thường, cũng không khác gì trước đây, cho nên dưới sự khuyên bảo của Trương Xảo Phương anh tạm thời yên tâm đi làm, quyết định giữa trưa về lại đưa vợ anh đi bệnh viện kiểm tra, nếu không được bác sĩ khẳng định, cho dù chỉ nhìn mặt ngoài thì anh vẫn thấy không yên tâm.
Trương Xảo Trân thu dọn sạch sẽ nhà cửa, chờ khi hai cháu trai ngủ mới dặn dò chị gái nghỉ ngơi, còn cô cầm tiền đi chợ mua đồ ăn, không có cách nào cả, chị gái cô thích ăn đồ tươi mới, cho nên ngày nào cô cũng phải đi mua.
Doãn Hồng Bác hôm qua về nhà thật sự nếm nỗi khổ tương tư, quả thực là khắc cốt ghi tâm, trong mộng cũng chỉ có một cái ánh mắt, nụ cười, dáng người yểu điệu của cô, kết quả vừa mở mắt ra mới phát hiện trong lòng đang ôm bà vợ như thiếu phụ luống tuổi. Lúc này hắn thất vọng đến không nói thành lời, hắn quay lưng lại phía vợ, trong lòng có khoảng cách khiến cho hắn không thể ngủ ngon được.
Hôm nay, mới sáng tinh mơ, hắn mang theo đôi mắt thâm quầng đi ra ngoài chờ, muốn tiếp tục ngẫu nhiên gặp được người trong lòng, kết quả là không gặp được người trong lòng lại gặp được Trương Xảo Trân đi mua đồ ăn về.
Thật ra nếu hắn gặp được tình yêu chân thành của hắn, thật sự muốn cùng người hắn yêu tập chung nói chuyện tình yêu say đắm, nhưng lại nhìn thấy Trương Xảo Trân tràn ngập hơi thở thanh xuân, trong lòng hắn cảm thấy con vịt này hắn nấu cũng đã chín, nếu không ăn thì có chút đáng tiếc. Hắn nhìn lại con đường không thấy hiện ra bóng dáng của người trong lòng, anh xoay người nhìn về phía Trương Xảo Trân cười nói: “Xảo Trân, ngày mai là sinh nhật anh, nhưng bình thường anh không có nhiều bạn bè, người nhà cũng không ở đây, em có thể đến chúc mừng sinh nhật anh không?” Cớ này hắn dùng trăm lần đều linh, đây là bí quyết sở trường của hắn, cho nên trên mặt hắn là sự chờ mong, trong lòng lại là mười phần tin tưởng. Nhưng chuyện không may chính là, đợt này hắn lại đụng phải lúc Trương Xảo Phương đang bị bệnh, nếu là ngày hôm qua nhất định Trương Xảo Trân không nói hai lời mà đồng ý, nhưng lúc này chị cô đang ốm ở nhà, cho dù cô có đồng tình với Doãn Hồng Bác như thế nào thì người đàn ông này cũng không thể quan trọng bằng chị gái cô được. Cho nên cô chỉ có thể nói xin lỗi: “Anh Doãn, rất xin lỗi anh, hai ngày nay chị em bị bệnh, em còn muốn giúp chị em chăm sóc hai đứa nhỏ, thật sự không có thời gian.”