Lúc Trương Xảo Phương nấu xong mì, ra ngoài gọi người chỉ thấy chồng cô đã mặc xong quần áo, đang ôm Tiểu Hữu dỗ dành: “Tiểu Hữu ngoan nha, con nhìn anh con rất ngoan mà.
Mẹ con làm cơm sắp xong rồi, chúng ta chờ một chút nha.”
“Thằng nhóc này lại ăn vạ rồi à? Cũng đúng, nó cũng phải nằm một chỗ lúc lâu rồi, hôm nay con cũng quá nể tình rồi, đến nào, để mẹ ôm, chúng ta vào nhà ăn cơm thôi.” Trương Xảo Phương đón con trai nhỏ, để chồng ôm con lớn, một nhà bốn người đi vào trong nhà ăn cơm.
Cái gọi là một nhà bốn người ăn cơm chính là hai người lớn ngồi ăn, hai đứa nhỏ ngồi trong lòng cha mẹ nhìn, dù sao không để chúng một chỗ mà có người ôm là tốt rồi, yêu cầu của chúng cũng không cao.
“Tí nữa Tứ nha về thì ăn cái gì? Em có phần mì cho em ấy không?” Tống Trường Lâm một tay ôm con, một tay ăn mì, tay nghề của vợ anh rất tốt, cho dù không đói cũng muốn ăn ba bát.
“Em làm xong để trên nắp chậu rồi, chờ khi nó về thì cho vào nồi điện nấu là được, tí nữa em để lại cho nó tờ giấy, nói cho nó biết chúng ta đi công viên, lúc về sẽ mang về mấy xiên thịt dê nướng cho nó, đảm báo nó sẽ vừa lòng, con nhóc đó thích món này.” Trước kia con nhóc này luôn chê thức ăn trong nhà không tốt, mới ở đây có mấy ngày mà gương mặt nhỏ cũng béo một vòng.
Tống Trường Lâm nghe vợ anh nói Tứ nha thèm ăn, anh không nhịn được buồn cười hỏi: “Con nhóc kia thèm ăn là giống ai nha?” Mẹ vợ anh thích ăn nhất là món hành thấm đẫm tương, anh nhớ cha vợ anh cũng không rời được bát dưa muối, cũng không biết hai chị em vợ anh giống ai? Ánh mắt chỉ luôn hướng về phía thịt mà thôi.
“Giống em thì làm sao? Nếu anh dám có ý kiến, từ ngày mai em sẽ học mẹ, chỉ ăn hành lá thấm đẫm tương thôi.” Đồng chí Trương Xảo Phương uy hiếp chồng cô mà không chút lo lắng, ai bảo bây giờ cô đang cho đứa nhỏ ăn sữa chứ? Anh dám có ý kiến, cô sẽ trực tiếp ngược đãi con trai anh.
“Anh không ý kiến, không ý kiến, em ăn nhiều một chút mới tốt, trong lòng anh cũng vui vẻ, nào em ăn nhiều cơm một chút, tí đi dạo có đói bụng chúng ta lại mua trứng lộn để ăn.” Lượng cơm của vợ anh có liên quan trực tiếp đến đồ ăn của con trai anh, Tống Trường Lâm vội vàng cười làm lành, nhanh chóng gắp miếng cá từ ban trưa con cho vợ anh, bây giờ anh có thể thoải mái dỗ vợ anh, dỗ đến mức rất thuận buồm xuôi gió rồi.
Không biết có phải Tiểu Tá trong lòng anh cũng hiểu được là cha nhóc sợ vợ không, cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười khanh khách, Tiểu Hữu đang ăn nắm tay vui vẻ, thấy anh cười, nhóc cũng không thèm ăn nắm tay nữa,lqd, nhìn anh trai rồi cũng bắt đầu nhếch miệng cười.
“Hai thằng nhóc thôi này, mới bé tí mà bắt đầu biết chê cười cha rồi hả? Tống Trường Lâm yêu thương hôn một cái lên mặt con trai, sau đó mới cảm thấy mĩ mãn tiếp tục ăn cơm.
Tối đó hai vợ chồng đẩy con đi dạo đến hơn tám giờ mới về, Trương Xảo Trân đang ngồi giặt quần áo thấy chị đã về cùng vội vàng lau sạch tay ra đón, nhận lấy thịt xiên trong tay chị, cô vui vẻ kể lại chuyện chiều nay đi học được những cái gì? Chào hỏi mọi người ra sao? Cô giáo nói thế nào? Tóm lại, cô mới đi học có nửa ngày nhưng cảm thấy rất vui vẻ, cô đặc biệt vụng trộm tính một chút xem chiều nay cô giáo cô thu được bao nhiêu, trong lòng cô kích động đến không nói thành lời, cô lấy đó làm tấm gương, cho nên học tập càng thêm cố gắng.
Trương Xảo Phương thấy em gái vui vẻ, nghe ý tứ thấy người này dạy cũng cẩn thận, cuối cùng cô cũng yên tâm, chờ khi cuối năm về nhà mừng năm mới, cô sẽ mua cho tứ nha một bộ dụng cụ, con nhóc này về nhà có thể mở tiệm luôn.
Sau hôm đó, tuy rằng chỉ có một mình Trương Xảo Phương trông đứa nhỏ, nhưng hàng ngày cô cũng rất thoải mái, ít nhất không có ai khiến cô phải lo lắng.
Hai cậu nhóc cũng sắp được bốn tháng, bắt đầu thích cười, thích chơi, hơn nữa thời gian tỉnh cũng nhiều hơn, ít ngủ hơn, nhưng chúng cũng không thắng được mẹ, cô không có chuyện gì lại để con trai nằm nghiêng, chỉ một lúc lại matxa cho từng nhóc một, rồi lại trao đổi vị trí, tiếp tục nằm nghiêng, hai anh em đều cắn nắm tay, nhìn về phía người anh em a a chào hỏi, chờ khi mẹ lại lật người lại, sẽ hưng phấn phát hiện ra, a hóa ra anh em vẫn ở đó à? Sau đó hai nhóc lại hiểu được, thoải mái nói chuyện tiếp.
Tống Trường Lâm cảm thấy vợ anh đang lừa gạt con anh, nhưng bất đắc dĩ chính là hai cậu nhóc ngốc kia lại rất thích trò chơi này, khiến cho người làm cha có chút lo lắng cho chỉ số thông minh của hai con.
.
.
Trương Xảo Phương vừa trông đứa nhỏ vừa thêu hoa, lúc không có chuyện gì còn quan tâm đến Doãn Hồng Bác, tên khốn đó mắc nhiều tội như vậy nên sớm bị trường học đuổi rồi, về phần hành vi nhận hối lộ đa số không có chứng cớ, trong nhà lại có người tìm được quan hệ, cuối cùng cũng xem như không giải quyết được cái gì, không có vấn đề gì lớn.
Bên ngoài thì không có vấn đề, nhưng bên trong nhà lại có vấn đề lớn, vợ hắn nổi điên lên vì vấn đề tác phong của hắn, kết quả là vừa nhìn thấy sổ tiết kiệm thiếu mất đồng? Ngày hôm đó sau khi phát hiện, vợ hắn đến nhà chồng náo loạn một trận, cuối cùng đưa đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ, kiên quyết muốn ly hôn.
Bên này hắn vừa ly hôn, bên kia nữ sinh viên xảy ra quan hệ với hắn cũng xảy ra chuyện, cô gái kia bị báo chí làm sáng tỏ vụ thư tình qua lại với Doãn Hồng Bác nên không chịu nổi sự chỉ trỏ của mọi người, nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà cắt cổ tay tự sát ngay trong phòng kí túc xá, tuy rằng không chết, nhưng chuyện lớn như vậy sao trong nhà có thể không biết được? Họ vẫn nghĩ rằng từ chuồng gà cũng phải bay lên được phượng hoàng, cho rằng con gái có tiền đồ, ai ngờ lại xảy ra loại chuyện như thế này?
Buổi sáng ngày thứ hai sau khi cô gái kia nằm viện, ba người anh và hai người anh rể cộng thêm cha cô gái đến gặp Doãn Hồng Bác, gặp mặt cũng không nói gì, chỉ vây quanh rồi đánh cho hắn một trận.
Cuối cùng bắt Doãn Hồng Bác phải cưới con gái nhà họ, nếu không sẽ không để yên, Doãn Hồng Bác chỉ có thể buồn bực đồng ý, nhưng cô sinh viên kia lại mặc kệ, trước đây cô còn tưởng hắn là quân tử, vì yêu cho dù có phải hy sinh thì cũng sẽ hy sinh, nhưng bây giờ tầng tầng ngụy trang của hắn đã bị bóc ra, cái gì mà chính nhân quân tử chứ? Hoàn toàn là một tên lưu manh vô liêm sỉ, cô thà rằng ở vậy cả đời cũng không muốn gả cho loại đàn ông như vậy.
Cha mẹ cô vừa nghe thấy vậy, sáu người nhà cô lại vây Doãn Hồng Bác lại đánh cho một trận, sau đó mới đưa cô con gái đã phải tạm nghỉ học rời đi.
Doãn Hồng Bác không có nhà để về, ở nhà chờ cha mẹ nuôi thì không sao, nhưng da mặt hắn có dày đến đâu cũng không thể ngủ một giường với cha mẹ được, hắn cầm khoản bồi thường sau ly hôn là hơn đồng ra ngoài thuê một phòng ở, xem như an ổn xuống.
Ngay ngày hôm sau, hắn muốn ra ngoài mua gạo mua đồ về tự lực cánh sinh, nhưng khi đó đã bị Trương Xảo Phương ra tay mất rồi.
Tính cách của cô đó là, mặc kệ hắn hư hỏng đến thế nào, dưới tình huống chung cô cũng sẽ để lại cho hắn một con đường sống.
Bây giờ Doãn Hồng Bác cũng không có nhà, mấy hôm trước còn bị đánh, cũng coi như đáng thương, cho nên cô cũng không tiến hành công kích người nhà kia nữa vì nếu đánh chết hắn thì chẳng phải cho hắn một món lợi lớn sao? Cho nên cô lặng lẽ quay lại, không mang theo gì cả, mà chỉ lấy đi hơn đồng của hắn.
Đúng không? Cô nghĩ thế này, dù sao người này cũng là cha của Chi Hiếu đúng không? Vậy nên hắn cũng phải góp một chút sức lực cho thằng bé chứ? Cho nên tiền này hắn ngại không dám đưa, thì cô cầm đi mua chút đồ cho Chi Hiếu và cô cả, coi như giúp hắn trả nợ, hơn nữa thông qua chuyện này cô cũng rút ra được bài học, cô chuẩn bị sau này mỗi năm cô đều đến nhà Doãn Hồng Bác đi dạo, có tiền lấy tiền, không có tiền thì lấy đồ, chờ khi tự bản thân Chi Hiếu có năng lực, không cần đến người cha này thì cô sẽ không đến nữa.
Về phần Doãn Hồng Bác không tìm thấy tiền rồi sẽ khóc lóc như nào thì cô không quản được, Trương Xảo Phương cầm tiền, vô cùng vui vẻ đi mua máy ghi âm cho cháu ngoại.
Hai cậu nhóc mỗi ngày một lớn, Trương Xảo Phương thấy đã đến cuối năm, thấy chỉ còn nửa tháng là đến lễ mừng năm mới, cô tính lại số tiền trong nhà có, cùng với mấy bức tranh thêu trong tay cô, cảm thấy nếu không xảy ra tình huống đặc biệt, sau khi mừng năm mới quay lại cô có thể mua nhà rồi.
Nhưng nghe ý của Trường Lâm là kết cấu công ty quá nhỏ, xe cũng không đủ lớn, ai, lại để thêm nửa năm nữa vậy, không chừng sau khi mua xe, cứ tiếp tục phát triển như vậy thì mua đông sang năm cô có thể mua được chung cư rồi, đến lúc đó sẽ không cần bếp lò nữa, cô quá ghét cái bếp lò rồi.
Đêm đó, hai vợ chồng dỗ đứa nhỏ ngủ xong, bắt đầu nghiên cứu xem năm nay mua cái gì về nhà.
“Anh nhờ người bạn ở tỉnh D mua cho chút cua, cái này chỗ chúng ta không có, mang về để cha mẹ nếm thử một chút.” Anh vất vả làm việc nửa năm cũng không phải làm không, ít nhất là anh tích lũy được không ít nhân mạch, vốn anh nghĩ mang về cho cha mẹ nếm thử chút đồ ăn tươi mới, cũng là để vợ anh được tự hào, anh đã nhờ người mua đồ từ sớm rồi.
“Con cua?” Trương Xảo Phương nhớ đến con cua hoành hành ngang ngược mà cô đã nhìn thấy trên ti vi, ánh mắt cô sáng lên: “Nó vẫn sống sao anh?” Ba Ba đã bổ như vậy rồi, có phải con cua cũng sẽ bổ như vậy không?
“Vợ ngốc ạ, vận chuyển đến chỗ chúng ta thì sao mà sống được chứ? Mang về em nếm thử trước, nếu thích ăn thì chờ mùa hè sang năm anh đưa ba mẹ con em đến tỉnh D ăn.” Đây là Tống Trường Lâm tính vậy, vợ anh thích ăn ngon, cũng thích đi dạo xung quanh, chờ thêm hai năm nữa, đứa nhỏ lớn hơn chút, anh muốn đưa vợ và con ra ngoài chơi một lần, coi như cho bản thân nghỉ phép thôi.
“Thật sao ạ? Trường Lâm, anh tốt quá.” Chồng cô biết cách xử lí như vậy sao có thể không khen chứ.
Trương Xảo Phương tiến lại hôn một cái, khiến Tống Trường Lâm sợ đến mức ngây người, thấp giọng nói: “tứ nha còn ở bên ngoài giặt quần áo đó, em nói nhỏ một chút.”
Con nhóc kia bây giờ không có thời gian, chỉ có thể để buổi tối về nhà mới giặt, bây giờ chỉ cách có một bức tường thôi đó.
Trương Xảo Phương đối mặt với vẻ giả đứng đắn của chồng cô, cô trực tiếp nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ: “Cửa phòng chúng ta cũng đóng rồi, nó có thể mở cửa đi vào được hay sao? Anh lo lắng cái gì chứ?”
“Khụ khụ, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, nếu không để em ấy nghe được thì thành cái gì chứ?” Miệng nói vậy, anh cầm giấy trong tay tiếp tục nằm sấp xuống bên cạnh vợ viết: “Mấy ngày nay anh xem rồi, hoa quả vẫn chỉ có vài loại như vậy thôi, cũng mua hai thùng đi, dù sao năm mới nhiều người, không phải lo chuyện không ăn hết.”
“Anh lấy ba thùng táo đi, con trai anh một ngày cũng phải ăn một quả, không thể để con không có ăn được.” Người làm mẹ rất hiểu rõ cái bụng của con trai, mỗi ngày đến xế chiều là đến thời gian ăn quả, nếu không được ăn sẽ lại tức giận.
“Đúng rồi, còn của con trai chúng ta nữa.” Vừa nhắc đến con trai bảo bối, Tống Trường Lâm đang nghĩ mua gì cho cha mẹ lập tức chuyển thành mua gì cho con trai: “Mang cho con hai hộp bột tiểu mễ có đủ không em? Có cần anh nhờ người mua thêm một chút không?” Người khác có thể không có ăn nhưng không thể nhiếu đồ ăn của con trai anh được.
“Đồ không ít đâu, anh yên tâm, trong nhà mẹ dù là mì hay trứng gà đều có cả.
Chúng ta không cần phải mang theo nhiều đồ như vậy.” Trong nhà cho dù khó khăn nhưng có thể để con trai cô đói được sao?
“Ừ, như vậy là tốt rồi, hoa quả, hải sản, ..
.
Còn thiếu cái gì không nhỉ? Ngày mai anh đưa mọi người đi chợ, mua cho cha mẹ bộ quần áo.” Trừ những cái này thì anh không nghĩ ra phải mua cái gì nữa, cũng không ít đâu.
Hai năm qua vợ chồng anh đều phát triển năm sau tốt hơn năm trước, anh chị em gì anh cũng lười quản, dù sao thì cuộc sống cũng là một trục ngang, cũng không thể lo lắng được nhiều như vậy..