Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

chương 22: cướp đây

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch Thiên ôm Miểu Miểu quay về phòng, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường, sốt ruột hỏi: “Nàng bị thương chỗ nào?” “Không có” Miểu Miểu tay vẫn còn đang run rẩy ôm cứng Dịch Thiên, cười tội nghiệp trả lời, “Không dừng được thôi” Dịch Thiên thấy vậy, biết Miểu Miểu là do sợ hãi, liền ôm lấy Miểu Miểu đặt lên đùi mình, ôm nàng, vuốt vuốt lưng nàng an ủi.

Một lúc lâu sau, tâm tình Miểu Miểu cũng bình tĩnh lại. Lúc nãy Tiểu Vũ đi theo vào cửa thấy Miểu Miểu bị hù đến hoảng lọan, liền ngoan ngõan ngồi chờ bên cạnh. Lúc này mới đi đến, nhanh chóng xem mạch cho Miểu Miểu rồi quay qua trả lời cho vẻ mặt chờ đợi của Dịch Thiên: “Không có việc gì, chỉ là bị làm cho kinh sợ quá thôi.” Lại quay qua Miểu Miểu: “Ngươi sao lại ngu vậy, không biết dùng khinh công nhảy xuống sao?” Dịch Thiên dường như cũng muốn biết đáp án, cùng Tiểu Vũ nhìn Miểu Miểu. Miểu Miểu lặng người một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn hai người, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta quên mất.” Nghe trả lời như thế, Tiểu Vũ thật muốn ngất ngay lập tức cho nàng xem, vẻ mặt Dịch Thiên là không biết nói gì hơn.

Chờ sau khi Miểu Miểu ngủ, Dịch Thiên đi ra cửa phòng, hỏi Vụ Liệt đang chờ ở bên ngòai: “Chuyện gì xảy ra?” Vụ Liệt thấp giọng trả lời: “Một con ngựa điên lao về phía phu nhân, Phạn Phạn bị kích thích nên cũng lồng lên, thuộc hạ đã kiểm tra qua, con ngựa điên đó chắc là bị người hạ thuốc, những người ở chuồng ngựa nói có nhìn thấy nha hòan của Doanh Tích tiểu thư là Tiểu Lan xuất hiện ở đó.” Cái tên Phạn Phạn này, đến bây giờ hắn gọi cũng không được tự nhiên. Dịch Thiên cau mày lạnh lùng nói: “Phái người trông nom cẩn thận nha hòan kia của Doanh Tích, ngày mai lên đường đi Bồng Lai Các.” Trước đây vẫn không cảnh giác ả, không phái người theo dõi ả, bây giờ xem ra đây là một sai lầm lớn, dám làm Miểu Miểu bị thương, tuyệt đối không buông tha ả dễ dàng như vậy.

Miểu Miểu vừa mở mắt liền nhìn thấy Dịch Thiên ngồi ngay mép giường. Thấy Miểu Miểu tỉnh dậy, Dịch Thiên ánh mắt ôn nhu cúi đầu hỏi: “Bây giờ cảm thấy thế nào?” Miểu Miểu liền cười thật tươi trả lời: “Không có việc gì rồi.” Xoay người leo xuống giường, Dịch Thiên đứng lên theo: “Không có việc gì là tốt rồi, sau này có kêu cứu cũng đừng kêu Tiểu Vũ.” Miểu Miểu liền hỏi ngược lại: “Vậy kêu ai? Lúc ấy nhìn quanh ta chỉ thấy mỗi nó.” “Gọi ta, ta sẽ đến cứu nàng.” Dịch Thiên nhìn Miểu Miểu đang kinh ngạc nói. Nhìn ánh mắt chăm chú kiên định của Dịch Thiên, Miểu Miểu nhất thời thấy dở khóc dở cười, cái tên nam nhân này đúng là bá đạo, cái này mà cũng so đo, xa như vậy gọi hắn, hắn có thể nghe thấy sao, có điều bá đạo như vậy, nàng không có chán ghét, ngược lại cảm thấy thật hạnh phúc, liền nhìn Dịch Thiên cười dịu dàng, ôn nhu nói: “Được rồi, sau này cái gì cũng gọi ngươi, nhưng nhất định phải đến cứu ta, ta rất là sợ chết.” Nói xong, nháy mắt tinh nghịch với Dịch Thiên. Ánh mắt kiên định của Dịch Thiên dần dần chuyển thành ấm áp, đưa tay ôm lấy Miểu Miểu nói: “Ừ, ngày mai chúng ta lập tức xuất phát đi Bồng Lai Các.” “Thật hả.” Miểu Miểu vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng được đi ra ngòai rồi, có thể được vui chơi rồi, ở đây chán sắp chết rồi.

Trong phòng Doanh Tích, Tiểu Lan đang bẩm báo cho Doanh Tích những tin tức thu thập được: “Tiểu thư, chắc chắn ả không có võ công, cứ một mực kêu to cứu mạng cũng không biết dùng khinh công nhảy xuống, nô tỳ nhìn thấy con ngựa điên đó cũng có chút sợ hãi, cuối cùng là chủ thượng đến cứu ả.” “Ừ, tốt nhất là như vậy, ngươi tìm cơ hội cho người trà trộn vào, thừa dịp Dịch ca ca không có ở đây nhân cơ hội diệt trừ nàng.” Doanh Tích phân phó, khuôn mặt đầy biểu cảm ác độc. Có điều nàng không ngờ tới, ngày hôm sau Dịch Thiên đã mang theo Miểu Miểu xuất môn, âm mưu của nàng cũng theo đó mà chết yểu.

Ngồi bên trong xe ngựa, Miểu Miểu hưng phấn lôi kéo Dịch Thiên và Tiểu Vũ líu ríu nói liên hồi, dọc theo đường đi đều là thanh âm của nàng. “Ta nói, tỷ có thể im lặng một chút hay không, nói từ lúc xuất phát đến bây giờ, tỷ không thấy phiền hả.” Tiểu Vũ bị âm thanh ầm ĩ của Miểu Miểu phiền đến chết. “Ta đang cao hứng, không phải chuyện của nhóc, Dịch Thiên, Tiểu Vũ không biết cư xử, đá nó văng ra ngòai đi.” Miểu Miểu quay qua Dịch Thiên làm nũng. Tiểu Vũ trợn mắt á khẩu, cái con người này không phải là có tính trẻ con bình thường. Dịch Thiên nhìn Miểu Miểu thấp giọng nói: “Có chút ồn ào.” Từ sáng sớm nói đến giữa trưa, lỗ tai Dịch Thiên cũng sắp chịu hết nổi, sao trước kia không phát hiện ra nàng có thể nói liên tu bất tận nhu vậy, xem ra đi một chuyến đã khiến nàng vui đến phát điên rồi. Vụ Liệt cùng Vụ Tiêm nghe Dịch Thiên nói cũng cúi đầu cười lén. Miểu Miểu nhìn thấy liền la lên: “Hừ, chê ta ầm ĩ, ta đi ra ngòai.” Hất tay, liền chui ra khỏi xe ngựa, ngồi xuống bên cạnh với Vụ Minh, nhìn Vụ Minh đánh xe. Bên trong truyền ra tiếng Tiểu Vũ cười lớn, Miểu Miểu liền sa sầm mặt, thật quá đáng.

Xe ngựa chạy đi rất nhanh, lúc đi ngang qua một ngọn đồi, Vụ Minh đột nhiên kéo cương ngựa, ngừng xe lại. Từ bụi cỏ bên cạnh nhảy ra khoảng mười gã hóa trang quái gở, cầm đầu là một người mày rậm mắt to, mặt còn có thêm một bộ râu quai nón rậm rịt, cầm cây đại đao hướng Vụ Minh cùng Miểu Miểu hét lớn một tiếng: “Cướp đây.” Hả, Miểu Miểu mắt trợn tròn, cứ trực tiếp như vậy hả, cũng không thèm phát biểu khai mạc gì hết vậy. Sau đó liền cười cười nhìn tên đầu lĩnh nói: “Đại ca, ta thấy hình như bài phát biểu của ngươi không có hay lắm a?” Lúc này đến phiên bọn họ trợn tròn mắt, tên gầy gò đứng bên cạnh hỏi: “Chứ theo ngươi nói như thế nào mới hay?”

Khụ khụ khụ, Miểu Miểu hắng giọng, nói lớn: “Nghe cho kỹ đây, nói như vầy: Cây này do ta trồng, đường này do ta mở, muốn được bước chân qua, mau để lại lộ phí.” Mấy gã bên dưới nghe Miểu Miểu nói xong, liền quay qua rỉ tai nhau thì thầm. Vụ Minh nghe xong, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Miểu Miểu, từ trước tới giờ chưa từng thấy có người nào bị cướp mà lại còn chê thổ phỉ khai trận không hay rồi còn tự mình chỉ giáo nữa, mà những người liên can ở bên trong xe, mặt mày tối sầm, cái này là cái gì a, có điều quả thật là so với nói thẳng là cướp nghe tốt hơn nhiều.

Một lúc sau, đám thổ phỉ xem chừng đã thảo luận xong, tên gầy ốm nói: “Chúng ta cảm thấy lời ngươi nói có khí thế hơn, sau này chúng ta sẽ dùng những lời này, bây giờ nói lại …” Liền hướng Miểu Miểu đem những lời vừa mới học được ra nói lại lần nữa, cuối cùng lúc nói tới điểm quan trọng: “Lưu lại tài sản trên người, các ngươi có thể đi.” “Như vậy thôi hả?” Miểu Miểu kinh ngạc hỏi. “Vậy ngươi muốn như thế nào nữa?” Tên gầy ốm lại đứng ra hỏi. “Ta thấy trước hết là đập cho các ngươi một trận, sau đó mỹ nữ thì cướp lấy, đem về làm áp trại phu nhân hoặc bán vào kỹ viện, nam nhân thì hốt lại đem về làm cu li.” Miểu Miểu rất là tốt bụng đề xuất ý tưởng.

“Đầu lĩnh, nàng nói rất đúng, không sai.” Tên gầy ốm quay qua nói với tên đầu lĩnh. Tên đầu lĩnh liếc mắt nhìn Miểu Miểu một cái rồi quát: “Như vậy bắt nàng trước đem về làm áp trại phu nhân đi.” Hiểu rõ nghề cướp bóc như vậy, bắt nàng về có thể hỗ trợ bọn họ trở nên chuyên nghiệp. Đám người xung quanh đang định xông lên thì có một tên la lên: “Đầu lĩnh, không được rồi, người xem, trên xe ngựa của bọn chúng có một chữ thiên, không phải là ký hiệu của Vụ Thiên Các sao?” Đoàn người đi cùng với hắn nhìn theo hướng chỉ, bên trái xe ngựa đúng là có một vòng tròn thật lớn, bên trong có khắc một chữ thiên, liền dừng chân, đứng lại nói thầm.

“Người của Vụ Thiên Các rất lợi hại, chúng ta đánh không lại.”

“Nghe nói chủ thượng của bọn họ rất hung tàn, lỡ như hắn biết chúng ta bắt người của hắn, không phải là chúng ta xong đời hết sao.”

“Khắp nơi đều là người của bọn họ, chúng ra không có chỗ trốn.”

“…”

Thương lượng một hồi lâu, tên cầm đầu hét lớn một tiếng: “Rút lui.” Đòan người liền kéo binh khí quay đầu chạy trốn. Đây là cái tình hình gì vậy, Miểu Miểu nhìn cả băng chạy trối chết liền kêu to: “Này, này, chạy trốn cái gì vậy a, còn chưa có cướp mà, quay lại, quay lại…” Khó khăn lắm mới gặp được băng cướp đường, lại chạy hết như vậy, thật sự là bực mình a. Vụ Minh trố mắt đứng nhìn rồi nói: “Phu nhân, người gọi bọn chúng làm gì vậy?” “Cướp a, chưa đánh gì hết đã chạy mất, tại sao lại như vậy, thật là.” Miểu Miểu lầm bầm rồi chui vào trong xe. Tiểu Vũ nhìn Miểu Miểu đang bốc hỏa nói: “Ta thấy đề nghị của tỷ không sai, kỹ viện, nơi tốt đấy.” Nói xong liền cười ha ha, Vụ Liệt cùng Vụ Tiêm cũng cúi đầu cười theo.

Dịch Thiên đưa tay ra ôm lấy thắt lưng Miểu Miểu, kéo nàng đến ngồi trên đùi, mắt mang ý cười hỏi: “Nàng … học mấy thứ này từ đâu vậy?” “Trong truyền hình có đầy mà, ta nói tại sao danh tiếng Vụ Thiên Các lại lớn như vậy, dọa cho bọn hắn chạy trối chết, ta còn chưa kịp chơi đùa cái gì hết a.” Miểu Miểu bất mãn nói. Truyền hình, thứ gì vậy, lại thêm một từ kì quái. Dịch Thiên nhìn Miểu Miểu ngồi trong lòng nói: “Nàng còn đòi chơi đùa, bọ chúng đòi bắt nàng đi làm áp trại phu nhân kìa.” “Không phải có ngươi ở đây sao, tay nào mà bắt được ta.” Miểu Miểu nhìn Dịch Thiên nói. Dịch Thiên không nói gì tiếp, nhẹ nhàng ôm Miểu Miểu, đầu dựa vào vai nàng nhắm mắt nghỉ ngơi. Miểu Miểu nhìn lại, dù sao người cũng chạy mất rồi, không còn hứng chơi đùa nữa, cũng dựa vào người Dịch Thiên nghỉ ngơi.

______________________________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio