Ninh Tuyết Mạch là người bình tĩnh từ trong xương cốt, nàng căn bản không để trong lòng những lời nói công kích của bọn họ, hoàn toàn xem chúng giống như không khí.
Nàng cười cười, tiến lên một bước: "Hiếm khi danh tiếng của Tuyết Mạch lại có thể truyền tới tai mấy vị trưởng lão trăm công ngàn việc bảo vệ mấy cây cột thủy tinh, Tuyết Mạch cảm thấy vinh hạnh. Thể chất có lẽ do trời sinh, nhưng điều đó không có nghĩa không có bản lĩnh. Nỗ lực làm việc của mỗi người đều nên nhận được sự tôn trọng tương ứng. Năm vị trưởng lão có thể trở thành người có ích với hoàng gia, nói vậy tu vi tâm tính đều là đứng đầu, sẽ không giống như những phàm phu tục tử nông cạn, các ngài nói có phải hay không?"
Năm vị trưởng lão: "......"
Những lời này của Ninh Tuyết Mạch chính là vừa khen vừa châm biếm, nhưng bọn họ lại không thể phản bác.
Nàng cười khanh khách đứng ở nơi đó, một đôi mắt sáng như minh châu, rực rỡ, môi mỏng hơi nhấp, cười như không cười.
Nàng còn nhỏ tuổi nhưng có một loại khí chất giống như trời quang trăng sáng.
Năm vị trưởng lão đứng ở trước mặt nàng bỗng nhiên bắt đầu có chút cảm giác xấu hổ --
Và lời nàng nói cũng khiến trái tim bọn họ lay động!
Thể chất đúng thật là do trời sinh, chẳng lẽ phế vật trời sinh cũng nên bị mọi người khinh bỉ? Ngay cả sống sót một cách thoải mái cũng không thể được?
Vậy bọn họ khác gì so với đa số quần chúng?
Năm vị trưởng lão ngày thường đều tự cho mình ở mức cực cao, cũng cho rằng bản thân mình là siêu phàm thoát tục. Hiện tại nghe thấy Ninh Tuyết Mạch vừa nói như thế, lúc đầu có chút buồn bực, nhưng nghĩ lại thì mơ hồ có chút hổ thẹn......
Bọn họ không nhịn được lại đánh giá Ninh Tuyết Mạch một vòng. Nữ hài tử này bất luận có phải là phế tài niệm lực hay không đều không hề đơn giản!
Chỉ cần khí chất này của nàng cũng có thể ném bay nhiều thiên tài niệm lực qua vài con phố!
"Ninh cô nương, mời!" Hắc y trưởng lão làm một cái thủ thế, trong giọng nói không còn khinh thường nữa.
"Đa tạ." Ninh Tuyết Mạch hơi mỉm cười, chậm rãi tiến lên.
Trắc nghiệm tư chất là dựa theo trình tự "thủy, kim, thổ, hỏa, mộc" để thí nghiệm.
Ninh Tuyết Mạch dựa theo những chỉ điểm của bọn họ bắt đầu thí nghiệm --
Giống như nàng đã lường trước, không phải bởi vì nàng xuyên qua nên sẽ xảy ra kỳ tích. Bốn cây cột thủy tinh thí nghiệm phía trước căn bản không có phản ứng gì, thậm chí không hề sáng lên một chút.
Trên đại lục này thật ra có khá nhiều phế vật, nhưng ngay cả người bình thường nhất, khi ấn bàn tay ở trên cột thủy tinh ít nhiều đều sẽ có một chút phản ứng.
Những người bình thường khác tư chất tư duy càng phức tạp hơn, có người thậm chí có thể khiến năm cây cột đều tỏa sáng. Người giống như Ninh Tuyết Mạch, bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy --
Mặc dù nằm trong dự kiến, nhưng Ninh Tuyết Mạch vẫn là cảm thấy hơi hụt hẫng trong lòng, xem ra nàng thật sự là phế tài niệm lực, không giống như những nữ cường khác trong tiểu thuyết, bọn họ có thể khiến cho máy trắc nghiệm gặp trục trặc......
Mặc dù trong lòng có chút thất vọng, nhưng Ninh Tuyết Mạch sớm đã chuẩn bị tâm lý, vì vậy cũng không để ở trong lòng.
Ngược lại, Quý Vân Hoàng lại có chút không đành lòng.
Mắt thấy nàng tiếp tục đi đến cột thủy tinh màu xanh lục, hắn duỗi tay ra ngăn nàng lại: "Tuyết Mạch, không cần thí nghiệm nữa."
Ninh Tuyết Mạch mắt to chuyển hướng: "Không sao, làm việc phải làm tới cùng, không thể bỏ dở nửa chừng." Nàng đẩy tay hắn ra, đi nhanh về phía cây cột kia.
Quý Vân Hoàng nhìn bóng dáng nàng, sắc mặt khẽ đổi.
Không phải mỗi người đều có thể có dũng khí đối diện với thất bại như vậy!
Nếu là nữ hài tử bình thường, chỉ sợ khi hắn cản sẽ đồng ý dừng lại, để lại một chút bất ổn trong lòng mọi người, để lại một chút hy vọng cho bản thân mình......
Không phải ai cũng giống như nàng, bất luận là tốt hay xấu đều muốn có một kết quả rõ ràng.
Trong mắt năm vị trưởng lão cũng lộ ra ý thưởng thức, tiểu cô nương rất có dũng khí!