Edit & Dịch: Emily Ton.
Hắn xoay người nhìn nhìn Ninh Tuyết Mạch, thấy một đôi mắt to của nàng trầm tĩnh có thần, ở dưới ánh nến rực rỡ lấp lánh, chợt như nghĩ tới điều gì: "Tuyết Mạch, ngươi muốn trắc nghiệm một lần nữa hay không? Có lẽ kinh biến lớn lần này, ông trời chẳng những cho ngươi một chút bản lĩnh, ngay cả thể chất phế vật cũng thay đổi cho ngươi?"
Ánh mắt Ninh Tuyết Mạch sáng lên: "Được!"
Nàng đã khó chịu với thân phận phế vật này đã lâu!
Vạn nhất thời điểm khi còn nhỏ dụng cụ trắc nghiệm bị lỗi thì sao?
"Vậy được, hôm nay ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt ở chỗ này, ngày mai ta sẽ đưa ngươi đến kiểm tra."
Ninh Tuyết Mạch ngẩng đầu nhìn xem ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ từng rặng mây đỏ đầy trời, đã là lúc chạng vạng.
Nàng hơi thiếu kiên nhẫn, xốc chăn lên ngồi dậy: "Không bằng hiện tại chúng ta hãy đi thôi!"
Quý Vân Hoàng thở dài: "Ngươi cũng quá nóng vội. Thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn, còn đang suy yếu. Ngay cả khi trắc nghiệm bây giờ cũng không trắc được chính xác. Vẫn nên nghỉ ngơi một đêm, tĩnh dưỡng phục hồi lại tinh thần."
Đôi mắt Ninh Tuyết Mạch dạo qua một vòng ở trong phòng. Trong phòng to như vậy chỉ có một chiếc giường, nàng thử thăm dò hỏi: "Thái Tử điện hạ, đêm nay ngươi ngủ nơi nào?"
Quý Vân Hoàng cười như không cười nhìn nàng: "Ngươi đây là...... muốn mời ta ngủ cùng?"
Mời cái đầu to của ngươi!
"Thái Tử điện hạ thật biết cách đùa. Đáng tiếc trò đùa này không buồn cười chút nào nha. Thái Tử điện hạ nhất định là có rất nhiều tẩm cung. Trong những tẩm cung đó khẳng định có mỹ nhân xuân hoa thu nguyệt muốn mời Thái Tử điện hạ ngủ cùng. Phiền toái Thái Tử gia thời điểm đi ra ngoài giúp ta đóng cửa lại." Ninh Tuyết Mạch nằm nghiêng ở nơi đó, nhắm hai mắt lại. Hôm nay đã hao phí không ít tinh thần, nàng cũng mệt mỏi.
"Bổn Vương không có mỹ nhân, cũng chỉ có một tẩm cung này. "Quý Vân Hoàng chậm rãi mở miệng.
Ninh Tuyết Mạch kinh ngạc mở to mắt, vị Thái Tử gia trông chừng hẳn là - tuổi, ấn theo quy củ thời đại này, cho dù hắn không cưới chính phi cũng nên sớm có vài vị trắc phi, vô dụng nhất cũng nên có vài phòng cơ thiếp...... Sao có thể còn đơn độc? Chẳng lẽ -- hắn là đoạn tụ?!
Nàng không nhịn được đánh giá trên dưới hắn vài lần. Vẻ ngoài tuấn mỹ dịu dàng, tính tình lại đủ lãnh khốc, khí tràng cũng đủ cường đại, chẳng lẽ là kẻ phúc hắc? (Bên ngoài tử tế, bên trong tà ác)
Trong niên đại này, xã hội sẽ thể hiện thái độ như thế nào đối với những người có đam mê bản thân trong tình yêu như thế?
Xem bọn họ giống như mãnh thú hay tai họa? Hay là chấp nhận nó?
Nàng cực lực tìm tòi ký ức thân thể này, căn bản không hề có tin tức về phương diện này.
Quý Vân Hoàng bị kích động bởi cách nhìn đánh giá của nàng: "Tiểu nha đầu, ngươi nhìn bổn Vương như vậy làm gì?"
Ninh Tuyết Mạch thử thăm dò hỏi một câu: "Điện hạ đối luyến đồng có ý kiến gì không?"
Luyến đồng? Thứ gì vậy? Quý Vân Hoàng tỏ vẻ không hiểu.
Ninh Tuyết Mạch giải thích: "Luyến đồng chính là -- chính là đệ tử quan lại thanh tú được dưỡng ở bên người......" Nhìn thấy Quý Vân Hoàng vẫn tỏ vẻ mờ mịt như cũ, nàng dứt khoát giải thích đơn giản: "Chính là nam nhân có thể dùng để ấm giường!"
Vẻ mặt Quý Vân Hoàng hiện lên biểu tình ghê tởm: "Nam nhân cũng có thể ấm giường?! Đầu nhỏ này của ngươi đều chứa những lung tung rối loạn gì thế? Không phải ngươi bị hồn tiên đánh đến nỗi ngây người, đúng không?" Vươn tay sờ trán của nàng: "Không bị sốt --"
Ninh Tuyết Mạch: "......" Trách không được trong trí nhớ của nàng không hề có ký ức về đoạn tụ, thì ra đại lục này không có đoạn tụ. Xem ra vị Thái Tử điện hạ cũng không phải là người thích nam nhân......
Ngô, xem ra là hắn đã giữ mình trong sạch! Ở thời đại ngựa giống chạy khắp nơi như vậy, nam tử có thể giữ mình trong sạch thật đúng là trân quý hơn cả gấu trúc!
Ánh mắt Ninh Tuyết Mạch nhìn hắn lập tức trở nên ngưỡng mộ hơn, chắp tay về phía hắn: "Là Tuyết Mạch hiểu lầm Thái Tử điện hạ. Thái Tử điện hạ thứ lỗi."