Tiểu cô nương chỉ trát ở trên đùi trên eo hắn hơn cây ngân châm như vậy là hắn có thể hắn đứng lên?
Ninh Tuyết Mạch cũng không để ý tới hắn, sau khi châm kim xong liền tự lo cho mình, ngồi xuống ở trên một bộ hình cụ, nhắm mắt dưỡng thần, nàng cần phải giành giật từng giây để chữa thương cho mình......
Bất tri bất giác gần nửa canh giờ trôi qua, trên lưng vẫn luôn cứng đờ của Đồ Nhất Đao hình như có hơi nóng lướt qua, Khuê ha tán về phía hai chân, những nơi nó đi qua, cảm giác cứng đờ chết lặng dần dần biến mất......
Sau đó, ở trong ánh mắt của chúng ngục tốt, chân hắn bỗng nhiên di chuyển!
"Động, động! Đại nhân, chân ngài đã động!" Có người kinh hô ra tiếng.
Tuy rằng Đồ Nhất Đao vẫn mang khuôn mặt âm trầm, nhưng đôi tay lại không nhịn được bắt đầu run rẩy.
Chân hắn có cảm giác! Thật sự có cảm giác!
Hắn cực lực khống chế kích động, chậm rãi thử thăm dò đứng lên từ trên xe lăn, giống như tiểu hài tử học cách đi đường, tập tễnh bước đi vài bước --
Tuy rằng hai chân hắn ngứa ran lại đau đớn, hạnh phúc trong lòng hắn vẫn đang nở rộ!
Có thể đi được rồi! Hắn tàn phế ba năm rốt cuộc có thể nếm được tư vị đi đường bằng hai chân của chính mình!
.....Edit & Dịch: Emily Ton....
Ngục tốt chung quanh chúc mừng không ngừng bên tai, Đồ Nhất Đao chậm rãi đi được vài chục bước thì quay trở về ngồi xuống ở trên xe lăn, mặt trầm xuống: "Tiểu cô nương, tuy rằng bản quan có thể đi được vài bước, nhưng hai vẫn vừa đau đau vừa ngứa, còn đau hơn cả lúc trước! Căn bản không có tác dụng nhiều như thế! Người tới, gia hình cho nàng!"
Vừa rồi, thời điểm Ninh Tuyết Mạch châm kim cho hắn, hắn đã có dụng tâm âm thầm nhớ kỹ tầng bước hành châm của nàng, về sau hắn có thể tự mình trị liệu cho mình, không cần phải dựa vào tiểu cô nương này nữa.
Hơn nữa, một án của Ninh Tuyết Mạch đã được phía trên trực tiếp áp xuống, cho dù hắn có tám lá gan cũng không dám tự mình thả người, thậm chí không thể để nàng sống sót qua đêm nay......
Chúng ngục tốt tuy rằng không rõ Đồ Nhất Đao đang nghĩ như thế nào, nhưng bọn hắn luôn luôn theo hắn giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lập tức đáp ứng một tiếng, nhanh chóng tiến lên muốn bắt giữ Ninh Tuyết Mạch.
"Đại nhân, lúc này dân nữ chỉ trát là để thử khả năng, chỉ muốn để đại nhân nhìn xem hiệu quả trước. Nếu đại nhân muốn bệnh này được chữa khỏi hoàn toàn, vẫn cần một bộ phương án trị liệu khác......" Ninh Tuyết Mạch mở miệng.
Đồ Nhất Đao sửng sốt một lát, phất tay để những ngục tốt kia đang muốn động thủ lui ra: "Một bộ phương pháp trị liệu khác mà ngươi nói là gì?"
Ninh Tuyết Mạch cười cười, không nói gì.
Đồ Nhất Đao lại tạm dừng một lát, nói giọng lạnh lùng: "Bản quan biết ngươi sẽ đưa ra điều kiện, điều kiện của ngươi là gì? Đừng mơ tưởng bản quan sẽ thả ngươi ra, bản quan không quyền này."
Ninh Tuyết Mạch nhẹ nhàng thở dài: "Ta cũng biết rằng đại nhân không có khả năng thả ta ra, Tuyết Mạch chỉ có một yêu cầu, buông tha Tuyết Mạch một buổi tối không phải dụng hình, đại nhân có thể đáp ứng hay không?"
Đôi mắt Đồ Nhất Đao hơi hơi chớp động, suy tư một lát, không trực tiếp trả lời vấn đề của Ninh Tuyết Mạch, ngược lại hỏi một câu: "Một bộ phường pháp trị liệu khác này của ngươi, cần bao nhiêu canh giờ?"
"Cần ít nhất ba canh giờ (h)." Ninh Tuyết Mạch hỏi gì đáp nấy.
Đồ Nhất Đao nhìn nhìn đồng hồ cát bên cạnh, cách hừng đông khoảng bốn canh giờ. Sau khi mặt trời lên, phía trên có thể muốn có kết quả từ hắn......
Mà một canh giờ, cũng đủ để hắn cẩn thận bào chế một nữ hài tử!
Hắn cười, tận lực cười rất hiền lành và chân thành: "Được, bản quan đáp ứng ngươi."
Hai tròng Ninh Tuyết Mạch lấp lánh, biểu tình trên mặt đã đạt được hy vọng: "Tạ đại nhân, Tuyết Mạch nhất định sẽ trị liệu tốt nhất cho đại nhân, để đại nhân hoàn toàn chữa khỏi, sẽ không phải chịu tra tấn bởi tình trạng này nữa!"
Đồ Nhất Đao gật đầu, cười hòa ái: "Vậy thì tốt. Bản quan thực sự vẫn rất thích tiểu cô nương ngươi, buông tha ngươi một đêm cũng không sao, sáng mai nói không chừng sẽ có người tới cứu ngươi, như vậy ngươi sẽ được cứu."
"Tuyết Mạch nghĩ chính là như vậy -- vô luận như thế nào cũng muốn đa tạ đại nhân đã cho Tuyết Mạch cơ hội này." Trên khuôn mặt nhỏ của Ninh Tuyết Mạch nở rộ tươi cười giống như đóa hoa.