Cảm giác giống như đã lâm vào trong ác mộng. Hắn có thể nghe, hiểu và nhìn thấy, nhưng không thể kêu ca và động đậy!
Trong đôi mắt tam giác của Đồ Nhất Đao tỏ ra sợ hãi, hắn trơ mắt nhìn Ninh Tuyết Mạch chậm rãi đứng lên, mỉm cười về phía hắn. Tươi cười rất ngọt ngào, nhưng Đồ Nhất Đao xem ở trong mắt lại tràn ngập quỷ khí: "Đại nhân, cảm giác như thế nào?"
Trên trán Đồ Nhất Đao chảy ra mồ hôi lạnh, hắn muốn mở miệng trách cứ nàng, đồng thời muốn gọi đám thủ hạ đang canh giữ ở ngoài cửa vào giúp đỡ, nhưng không thể phát ra bất luận thanh âm nào.
"Y thuật của Tiểu cô nương thật sự rất tốt, rất tốt, rất tốt." Đồ Nhất Đao không nói chuyện, nhưng khiếp sợ nghe được chính giọng nói của mình vang lên ở trong hình phòng.
Hắn mở to đôi mắt tròn, nhìn Ninh Tuyết Mạch đang tự trò chuyện ở nơi đó.
Nàng thật sự có thể bắt chước giọng nói của hắn! Còn giống như đúc như vậy!
Bên ngoài hình phòng, bốn gã ngục tốt đang chờ cũng không yên tâm về trưởng quan của mình, vốn dĩ vẫn luôn nghe thấy động tĩnh bên trong, sau khi nghe thấy cuộc đối thoại như thế rốt cuộc cũng yên lòng.
Trước đó Đồ Nhất Đao đã phân phó, nếu hắn không kêu gọi, cho dù bọn họ nghe được động tĩnh gì đều không thể đi vào.
Ở bên ngoài chờ đợi không khỏi có chút nhàm chán, bốn người liền tránh ra xa một chút, tìm một cái bàn để đẩy các lá bài.
.....Edit & Dịch: Emily Ton....
"Đại nhân, ngươi căn bản không muốn buông tha ta, đúng không? Muốn ta chữa khỏi bệnh cho ngươi sau đó sẽ bào chế ta? Đúng hay không?" Ninh Tuyết Mạch nói chuyện nhẹ nhàng, giống như đang thổi khí ở bên tai hắn.
Mồ hôi lạnh của Đồ Nhất Đao càng lăn nhiều hơn, hắn muốn lắc đầu phủ nhận, nhưng đầu cũng không nghe theo chỉ huy của hắn.
"Đừng nghĩ tới phủ nhận, ta đã nhìn ra ý đồ của ngươi." Ninh Tuyết Mạch mỉm cười, thong thả ung dung lấy ra một chiếc búa nhỏ từ trên bàn bên cạnh, lung lay nhoáng lên ở trước mắt Đồ Nhất Đao: "Tới, ngoan ngoãn nói cho ta biết, rốt cuộc là ai đang âm mưu ở sau lưng ta, muốn mạng của ta?"
Đồ Nhất Đao không thể nào trả lời, một đôi mắt hạt châu liều mạng chuyển động.
"Nha, ta quên hiện tại ngươi không thể mở miệng. Như vậy đi, ta sẽ nói tên từng người một, nếu như đó là tên thủ phạm ngươi hãy nhìn xuống phía dưới một cái, nếu không phải ngươi vậy thì hãy đảo tròng mắt sang trái sang phải, như thế nào?"
Thế này sao hắn dám nói?!
Đồ Nhất Đao cắn răng nhắm mắt lại.
"Ai nha, ngươi thật sự không hợp tác. Xem ra đành phải cho ngươi dùng chút thủ đoạn thuyết phục hơn, thật ra ta thực sự không đành lòng......" Một chữ cuối cùng vừa mới rơi xuống, một đầu cây búa trong tay nàng đã đập vỡ cẳng chân bên trái của Đồ Nhất Đao --
Thủ pháp của nàng rất đặc biệt, nhìn qua giống như chỉ ngẫu nhiên gõ một cái, vừa lúc đập vào chỗ khớp xương nơi cẳng chân hắn. "Rắc" một tiếng vang nhỏ, xương đùi nơi cẳng chân trực tiếp gãy --
Đau nhức khiến thân mình Đồ Nhất Đao bỗng nhiên run lên, mồ hôi lạnh nháy mắt bò ra đầy mặt, hắn mở to hai mắt, trừng mắt nhìn thiếu nữ đang cười hì hì, gần như hoài nghi nàng chính là ác ma chuyển thế.
Ninh Tuyết Mạch cũng không nói nhảm nhiều cùng hắn, hỏi hắn một câu "Nói hay không?" sau đó lập tức dùng cây búa gõ trên xương cốt hắn một chút, mà mỗi một chút đều có thể gõ đứt một khối xương cốt của hắn......
Đồ Nhất Đao đã gõ trên xương cốt của bao nhiêu người trong cả cuộc đời. Từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới, có một ngày điều tương tự sẽ xảy ra với mình!
Xương gãy đau đớn xuyên tới tận tim, khiến sắc mặt hắn xanh trắng, trắng xanh, mồ hôi lạnh thấm ướt một thân. Mặc dù hắn kêu không thành tiếng cũng không thể giãy giụa được, nhưng gương mặt đã vặn vẹo tới cực điểm, nhìn qua càng thấy ghê gớm hơn --
Hắn vốn dĩ cho rằng Ninh Tuyết Mạch cho dù đã chế trụ được hắn, cũng sẽ không thật sự dùng khổ hình đối với hắn. Rốt cuộc, sử dụng hình phạt như vậy cần có lực tâm lý thừa nhận rất mạnh, người bình thường thậm chí nhìn thấy cũng sẽ không đành lòng...
Huống chi là tự mình động thủ?
Huống chi đối phương chỉ là một tiểu cô nương mềm mại đáng yêu?
Nhưng khi Ninh Tuyết Mạch gõ nát hai xương đùi của hắn mà mặt không đổi sắc..