Tim Diệp Húc đập loạn lên, đang muốn đến gần, đột nhiên thấy phía trên vách núi, một con trăn lớn chậm rãi bò ra, thò đầu liếc hắn một cái, ánh mắt lạnh lùng khiến hắn khiếp đảm!
Hắn hút một ngụm khí lạnh, con cự mãng này dài hơn hai mươi mét, khi ngẩng đầu cao bảy tám mét, gần bằng độ cao của ba tầng lầu, cái đầu hình tam giác dẹt mọc lên hai bao xương, đã có xu thế hóa giao!
Yêu khí toàn thân nó nồng đậm, gần như thực chất, có thể so với khí thế của Ưng tiên sinh!
Sở dĩ nó không biến hóa thành người, là bởi vì nó căn bản chưa từng gặp qua nhân loại, chứ không phải nó không thể biến hóa.
"Con cự mãng này tuyệt đối là đại yêu Hạo Nguyệt kỳ, cực kỳ khó đối phó!"
Diệp Húc do dự, nhìn nhìn chu quả, lại nhìn nhìn cự mãng, cắn răng, lập tức tế khởi thần mộc vương đỉnh, cái miệng đỉnh lập tức trở nên to hơn gấp trăm lần, rộng chừng bốn trượng ( trượng = mét), hương khí nồng đậm tràn ra!
Diệp Húc chú ý tới độ rộng của miệng đỉnh, thở dài, lập tức thu hồi Thần mộc vương đỉnh, yên lặng rút lui.
Cái miệng Thần mộc vương đỉnh, căn bản không chứa được thân thể con cự mãng này, mà cho dù có thể hấp dẫn con quái vật này lại, cũng chỉ có thể là con cự mãng này nuốt Thần mộc vương đỉnh vào, mà không phải là chui vào trong đỉnh!
Tuy rằng hắn cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể rút đi, chu quả dù quý báu vô cùng, nhưng vẫn không bằng tính mạng bản thân.
"Đối phó với con đại yêu này, trừ khi ta dùng thú hóa đan lấy được ở Ngũ Độc động phủ, chẳng qua hai viên thú hóa đan kia tuy có thể khiến thực lực của ta tăn lên Hạo Nguyệt cảnh, nhưng sẽ làm thú tính không chế tâm trí ta, đến lúc đó có khi cả chu quả cũng bị hủy đi, mất nhiều hơn được."
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng người truyền đến, tâm vừa động, vội vàng lắc mình trốn ra xa xa, ẩn nấp xuống.
Cảm giác của vu sĩ cực kỳ nhạy bén, nếu khoảng cách quá gần, rất dễ bị người phát hiện.
Ở ngoài Hắc Thổ Lĩnh, do hắn cách đệ tử Quỷ Vương tông quá gần, cho nên mới bị đối phương phát hiện.
Diệp Húc ngừng thở, chỉ thấy hai gã vu sĩ mặc tinh bào màu đen một trước một sau đi tới, trên ngực thêu một ngôi sao màu trắng, trong lòng nao nao: "Đệ tử Thất Sát cung?"
"Sư huynh mau nhìn, kia như là chu quả!" Nhạc
Tùng đột nhiên phát hiện chu quả mọc trên vách núi, hưng phấn vạn phần, cuống quít nói.
Trần Bác cũng phát hiện ra linh dược này, tim đập loạn lên, lập tức quét mắt bốn phía, thấp giọng nói: "Kỳ quái, vu sĩ hái dược trước chúng ta, sao lại không ở?"
Nhạc Tùng cười nói: "Quá nửa là đã bị độc vật giết chết rồi. Sư huynh, đây chính là chu quả đó, nếu chúng ta lấy được linh dược này, dùng xong, lập tức có thể trở thành cao thủ Tam Chân cảnh!"
Nói tới đây, hắn lập tức phát hiện ra con cự mãng trên đỉnh nủi, sắc mặt khẽ biến, con cự mãng này hình thể to lớn như thế, chỉ sợ đã sớm tu luyện thành yêu, không hề dễ đối phó.
"Sư huynh, làm sao bây giờ?" Nhạc Tùng nuốt nước miệng, run run hỏi.
Trần Bác sắc mặt u ám lạnh lẽo, hung tợn nói: "Nhân vô hoành tài bất phú, mã vô dạ thảo bất phì (Người không có tiền của phi nghĩa thì không giàu, ngựa không có cây cỏ ban đêm thì không béo)! Sư đệ, ngươi tới dẫn con cự mãng này rời đi, ta đi hái dược. Sau viên chu quả, ta cho ngươi bốn quả, vi huynh chỉ cần hai!"
Khóe mắt Nhạc Tùng run lên, do dự một lát, cắn răng nói: "Được! Phú quý chỉ có được từ trong gian khó, ta liều mạng! Sư huynh, ngươi nói phải giữ lời, sau khi việc thành, phải chia cho ta bốn quả!"
Trịnh Bác trịnh trọng gật đầu, cười ngạo nghễ: "Sư đệ yên tâm. Ngươi cứ dũng cảm dắt con cự mãng này rời đi rồi chạy, trốn thật xa vào, vi huynh hái chu quả xong sẽ đi tìm ngươi!"
Hắn lại có tính toán khác trong lòng, thầm nhủ: "Phân cho ngươi bốn quả? Sao có thể được! Trước tiên không nói chuyện ngươi có thể chạy trốn khỏi miệng con cự mãng kia hay không, cho dù ngươi có thoát được, nếu đòi ta chu quả, ta cũng sẽ không chút do dự thủ tiêu ngươi! Sáu quả chu quả, đủ để khiến tu vi ta tăng lên Hạo Nguyệt kỳ, ở trong Thất Sát cung, có thể được coi là cao thủ cực kỳ xuất sắc, tất nhiên sẽ được cung chủ coi trọng, thậm chí có khi còn truyền cho ta Thất sát sát phạt chân kinh!"
Thất sát sát phạt chân kinh chính là tâm pháp trấn phái của Thất Sát cung, nổi danh cùng Thiên ma nguyên hóa chân kinh Bách Hoa cung, Huyết thần kinh Huyết Thần Bảo, Bách quỷ kim chương cấm pháp Quỷ Vương tông, đều là một môn cấm pháp tàn thiên, uy lực cực kỳ cường đại.
Diệp Húc cách quá xa, không thể nghe được những gì hai người kia nói, đã thấy một gã vu sĩ thấp đen trong đó đột nhiên chân đạp hư không, phóng thẳng hướng con cự mãng trên vách núi, xa xa liền quát to một tiếng, một thanh lợi kiếm do gần ngàn thanh thất sát tinh lực ngưng tụ thành hình, bao phủ phạm vi năm mươi thước, bay lượn trên đỉnh đầu hắn, khá là đồ sộ!
Nhạc Tùng quát một tiếng, đem hàng nghìn thanh tinh kiếm chém tới con cự mãng kia!
Diệp Húc không khỏi cả kinh trong lòng, đây là Đại diễn thiên kiếm khí, được Nhạc Tùng dùng thất sát tinh lực thúc dục, uy thế ngập trời. Đại diễn thiên kiếm khí vốn là nhị đẳng vu pháp, uy lực thua xa Thanh giao cửu thức là loại thượng đẳng vu pháp, tuy nhiên Thất sát tinh chủ chưởng sát phạt, sát khí rất nặng, Nhạc Tùng dùng thất sát tinh lực thúc dục Đại diễn thiên kiếm khí, uy lực không ngờ vượt ra vu pháp người thường phát huy ra tới mấy lần!
Điều này làm cho mắt hắn sáng ngời lên, được chứng kiến những phương pháp sử dụng khác nhau của tiểu chu thiên tinh lực của mình.
Tiểu chu thiên tinh lực của hắn, chẳng những bao hàm thất sát tinh lực, mà còn cả tử vi tinh lực, huyền vũ tinh lực, thái nguyên nguyên khí, thái âm chi lực, chừng hơn mười loại.
Nếu có thể tìm khai triển các loại vu pháp của các loại tinh lực khác nhau, thực lực của hắn tất sẽ tăng lên cực nhanh!
Đại diễn thiên kiếm khí của Nhạc Tùng đánh lên thân con cự mãng kia, ánh lửa văng khắp nơi, nhưng ngay cả một mảnh vảy cũng không chém rơi được.
Con cự mãng kia ăn đau, giận dữ hí lên một tiếng, ngẩng đầu hung ác nhìn về phía Nhạc Tùng.
Nhạc Tùng thấy thế, lập tức chạy ra xa, lúc chạy trốn hắn dùng kỹ xảo vu pháp, cũng khiến Diệp Húc mở rộng tầm mắt, chỉ thấy hắn bước một bước, liền có một đạo kiếm khí tự động xuất hiện dưới chân, dùng sức bắn lên, đưa hắn bay ra tầm năm sáu mươi thước, bước thứ hai, một đạo kiếm khí lại sinh ra, liên tục không ngừng, khiến tốc độ hắn nhanh như phù quang lược ảnh!
"Đây là đệ tử đạt được vu pháp chân truyền, thực lực mạnh, lần đầu tiên ta mới thấy. Người như vậy, mới là vu sĩ chân chính!" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Trong mắt Diệp Húc không khỏi hiện lên hưng phấn, so với những con cháu quý tộc hắn gặp trước đây, những đệ tử Thất Sát cung này mới là vu sĩ chân chính, được đào tạo và tu luyện có hệ thống, thực lực vượt xa những kẻ cùng thế hệ.
Trong tâm Diệp Húc, vu sĩ chân chính phải như thế, các loại bản lĩnh vu pháp, thoải mái tự nhiên, các loại kỹ xảo thiên biến vạn hóa, hạ bút thành văn.
"Đáng tiếc, hắn ta chết chắc rồi…"
Cái đuôi cực lớn của con cự mãng kia đột nhiên phẩy mạnh một cái, ầm ầm bay lên, lập tức vách núi bị đuôi nó quét sụp một mang, đá vụn bay loạn, chỉ thấy con đại yêu này yêu vụ tràn ngập, bọc quanh thân thể khổng lồ của nó, khống chế yêu khí lăng không phi hành, cái đuôi nhẹ nhàng lắc một cái liền thoát ra vài trăm thước, đuổi theo Nhạc Tùng.
Diệp Húc chỉ liếc mắt một cái liền biết tên đệ tử Thất Sát cung này chắc chắn phải chết, loại chênh lệch tu vi cảnh giới này, căn bản vu pháp cùng kỹ xảo có thể bù lại được, cho nên, Nhạc Tùng tuyệt đối không thể thoát khỏi sự đuổi giết của con cự mãng kia.
Cùng lúc đó, thân thể Trần Bác bay lên giống như khói, chộp tới chu quả trên vách núi, tay của hắn còn chưa chạm đến chu quả, liền nghe tiếng kêu thảm thiết của Nhạc Tùng truyền đến, tâm không khỏi trầm xuống, hái một trái chu quả liền lập tức rơi xuống đất, lèn vào trong rừng cây, nương theo sự yểm hộ của cây cối, lao nhanh ra khỏi Hắc Thổ Lĩnh.
Từ lúc Nhạc Tùng dẫn dắt cự mãng rời đi, cho đến khi chết trong miệng nó, thời gian chỉ khoảng ba cái hít vào thở ra, vị vu sĩ gần bước vào Chân Nguyên kỳ liền dễ dàng mất mạng!
Trần Bác cũng không ngờ rằng Nhạc Tùng sẽ chết nhanh như thế, khiến hắn không kịp hái những quả chu quả khác. Hắn không dám phi hành trên không trung, chỉ có thể bay đi trên mặt đất, tốc độ cũng cực kỳ nhanh, trong chớp mắt liền chạy đi gần dặm!
Ở đỉnh đầu hắn, con đâị yêu kia vù một tiếng liền bay về vách núi.
Trần Bác rùng mình, đang định gia tốc chạy trốn, đột nhiên trước mắt một mảng đao quang, trắng như tuyết, bao phủ lấy hắn!
Mảng đao quang này ào ạt, thậm chí ẩn chứa thất sát tinh lực hắn biết rõ, khiến Trần Bác kinh hãi thất sắc, gần như tưởng đồng môn ra tay đánh lén hắn!
Tuy nhiên hắn cũng có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, lâm nguy không sợ, quanh thân đột nhiên mộc lên vô số thanh đao kiếm, nghênh hướng đao quang kia, nguyên khí va chạm, tiếng ầm ầm bạo vang không ngớt, nơi nơi đều là đao quang kiếm quang, làm cho người ta không mở mắt ra được!
Cùng lúc đó, ngọc lâu của hắn buông lồng nguyên khí xuống, bảo vệ toàn thân, thủ hộ nghiêm mật, có thể nói là rất chặt chẽ.
Đột nhiên, bên tai hắn truyền đến một tiếng rồng ngâm, một luồng sát khí càng mãnh liệt hơn đánh úp lại, khiến hắn cảm thấy giống như đang đối mặt với hông biết bao nhiêu con thượng cổ giao long, sát khí nặng, còn tại phía trên hắn!
"Kẻ đánh lén ta, rốt cuộc là ai?" Hắn trong tâm kinh hãi gần chết.
Chỉ thấy giao long trên không trung móc cổ vào nhau, hình thành những cái kéo cực lớn, hung ác cắt đến hắn, cái thứ nhất liền phá vỡ lồng nguyên khí của hắn, những cái sau lần lượt cắt xuống!
Cắt! Cắt! Cắt!
Trần Bác cả người cùng lồng nguyên khí bị cắt thành hai đoạn, thi thể ngã xuống đất, đến lúc chết vẫn không nhìn đến rốt cuộc là ai đánh lén hắn, tự cho là đồng môn sư huynh âm thầm ra tay!
Ngọc lâu của hắn lập tức tan ra, những thứ cất giữ trong ngọc lâu rầm rầm rơi xuống, Diệp Húc lập tức hiện ra cạnh thi thể, huy tay áo một cái, cũng không thèm nhìn liền đưa tất cả vào trong ngọc lâu của mình
Lại vào lúc này, một tiếng rống long trời lở đất từ chỗ sâu trong Hắc Thổ Lĩnh truyền đến, tiếp theo là một luồng yêu khí cực nặng khóa hắn lại, làm hắn khó có thể nhúc nhích!
Diệp Húc gian nan ngẩng đầu lên, chỉ thấy con cự mãng kia gào thét không ngừng, bay lên trên vách núi, cưỡi mây đạp gió, bay tới chỗ mình, hiển nhiên con đại yêu kia phát hiện chu quả mình cực khổ thủ hộ mười năm thiếu một quả, cực kỳ giận dữ, cho là hắn trộm quả kia đi, muốn giết hắn cho hả giận!