Tô Kiều Kiều hơi ngập ngừng, nói: "Thiếu gia, thương thế của ngươi còn chưa lành..."
"Bị thương một chút có gì đáng chứ, cùng lắm ba bốn ngày sẽ khỏi."
Diệp Húc vận Cửu Chuyển Nguyên Công, từng mảnh xương vở xen lẫn huyết ti bị ép ra ngoài da trên bả vai, rơi xuống đất.
Những thứ này là mảnh xương vỡ từ bả vai của gã, trong đó trộn lẫn huyết nhục, rất khó thanh trừ. Gã tu luyện thân thể tới cảnh giới Tiên Thiên, cơ thể vô cùng mạnh mẽ, những mãnh xương vỡ đó bị gã dùng lực lượng Tiên Thiên, ép từ trong cơ thể đi ra!
Tiếng rạn nứt từ xương bả vai, cộng thêm cảm giác ngứa ngáy tê tái, nhưng gã vẫn không ngừng dùng cương khí để chữa trị phần xương bị gãy, hòa tan máu bầm, tu bổ tổn thương.
"Chủ chuồng ngựa cho ta hai món vũ khí, vừa vặn mang theo!" Tô Kiều Kiều xoay người đi về phòng, cao hứng nói.
Diệp Húc không khỏi tò mò, gã vừa thu thập hành lý xong, đã thấy nha đầu kia xách hai thanh chiến chùy bước ra.
Cặp chiến chùy này to không thể tả, toàn bộ đều do thanh đồng tạo thành, từng đường hoa văn màu xanh rãi đều ở phía đầu chùy, từ xa nhìn lại trông như hai trái dưa hấu, ít nhất cũng nặng hơn một trăm cân.
Diệp Húc bất đắc dĩ nói: "Kiều Kiều, chúng ta chỉ đi nội phủ đòi lại căn nhà thôi, không phải đi giết người."
Tô Kiều Kiều vung vẩy cặp dưa hấu, đằng đằng sát khí: "Mang theo vũ khí, lo trước khỏi hoạ. Thiếu gia, chúng ta đi thôi!"
Hai người đi liền một mạch tới Diệp phủ, tới đâu cũng gặp phải ánh mắt kỳ dị, tới tấp nhìn lên trên người bọn họ.
Trong lòng Tô Kiều Kiều lo lắng không yên, thấp giọng nói: "Thiếu gia, hay là chúng ta tới chỗ giành cho nô lệ thôi, chứ đi đến nhà của Lục gia tại nội phủ, vậy có phải là quá kiêu ngạo hay không? Người ta có đuổi chúng ta đi không?"
"Kiêu ngạo thì sao? Ta còn muốn hung hăng càn quấy hơn nữa cơ!
Diệp Húc đi đến trước viện tử nơi vốn từng thuộc về gã, nhấc chân đá bung đại môn ra, thản nhiên bước vào.
"Tên nào dám liều lĩnh xông vào viện tử của Lục gia vậy? Còn đá bay cửa nhà Lục gia, thật là to gan, chán sống rồi sao?"
Bảy tám tên gia nô vừa nghe được động tĩnh, lập tức xuất hiện, giới đao lăm lăm trong tay, bao vây bọn họ lại, trong số đó có một lão nô lớn tuổi lạnh lùng quát: "Biết đây là chổ nào không?"
Tô Kiều Kiều khẩn trương vô cùng, gắt gao xiết chặt cặp chùy dưa hấu, tùy thời chuẩn bị khai chiến.
Sắc mặt Diệp Húc bình thản, coi mấy tên gia nô này như không khí, lão nô kia hiển nhiên cũng biết gã, ánh mắt lập loè, không dám động thủ.
"Diệp Húc, ngươi tới đây làm gì?"
Sau một lúc lâu, Diệp Phong từ trong sân đi ra, sắc mặt tái nhợt, ác độc nhìn gã, mỉa mai nói: "Nơi này không phải là chổ giành cho loại người không có thân phận đâu?"
Diệp Húc tham lam nhìn xem cảnh trí quen thuộc bốn phía, mình đã sống ở nơi này mười bốn năm trời, gã mỉm cười nói: "Lục ca, cảm ơn ngươi thời gian qua giúp ta chăm sóc ngôi nhà của tổ tiên. Bây giờ ta đã về, ngươi có thể lăn ra ngoài rồi."
"To gan! Dám ăn nói với Lục gia kiểu đó à, còn không tự vã vào miệng mình để tạ lỗi sao?" Lão nô kia ỷ có Diệp Phong ở bên, dũng khí liền trổi dậy, nghiêm giọng quát.
Bốp!
Diệp Phong đột nhiên quay người, liên tục tát vào mặt hắn, cái tên nô bộc già kia miệng mồm đầy máu, đứng im ngây ngốc, chẳng biết tại sao mình lại bị ăn đòn như vậy.
Diệp Phong sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn Diệp Húc.
Trong lòng hắn hiểu rõ Diệp Húc sở dĩ dám tới nơi này, tất nhiên phải có chỗ dựa, cộng thêm trước đó không lâu truyền đến tin tức về cái chết của Diệp Ly, hắn dám khẳng định võ đạo của Diệp Húc đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, thậm chí đã trở thành vu sĩ!
Ở Diệp phủ, nếu anh trở thành một vu sĩ, thì sẽ nắm đại quyền sinh sát trong tay, thân phận gia nô cũng có thể thoát khỏi nô tịch trói buộc, địa vị - cuộc sống sẽ ngang với vu sĩ trong nội phủ!
Cái tên nô bộc già này đúng là có mắt không tròng, dám bảo Diệp Húc tự vã vào miệng mình, rõ ràng là muốn bị ăn đòn!
"Lão Thất, nếu như câu đó là do ta nói, thì ngươi có giết ta không?" Diệp Phong liếm liếm môi, trầm giọng hỏi.
Diệp Húc mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, nói khẽ: "Lục ca, ngươi biết kết quả mà?"
Diệp Phong chứng kiến diễn cảm của gã, không khỏi rùng mình, hắn dám khẳng định, nếu như mình cố ý nói như vậy, Diệp Húc nhất định sẽ động thủ giết người, ngay cả lông mày cũng không thèm nhíu lại nữa là!
Diệp Húc nếu như muốn giết hắn, chỉ cần một chiêu thôi.
Mặc dù hắn có lão cha cường hãn, nhưng Diệp Tư Mẫn lại không có ở đây.
"Chúng ta đi!" Diệp Phong không dám ở lâu, bước nhanh ra ngoài.
Đám gia nô khác cuống quít cất bước, chật vật đuổi theo.
Diệp Húc hoành thân chặn trước mặt bọn họ, thản nhiên nói: "Lục ca, ngươi hẳn là nghe không rõ phải không? Ta nói ngươi lăn ra, chứ không phải đi ra."
"Ngươi!"
Diệp Phong tức giận đến nổi toàn thân run rẫy, nộ hỏa trong mắt phun ra, gắt gao nắm chặt quyền đầu, một lúc sau, hắn đột nhiên cười khanh khách nói: "Được, ta lăn... Lão Thất, ngươi hãy thật cẩn thận đó, đừng để rơi vào tay ta!" Dứt lời, quả thật hắn lăn đùng trên mặt đất, lăn ra khỏi cửa.
Tô Kiều Kiều buông cặp chùy dưa hấu xuống, lo lắng không yên, nói: "Thiếu gia, ngài làm như vậy, chắc chắn sẽ đắc tội với lão gia Diệp Tư Mẫn tổng quản nội phủ, chỉ sợ ông ta không để yên cho người sống yên ổn..."
Diệp Húc không hề bận tâm, nói: "Ta giết tên Diệp Ly, đã sớm đắc tội với lão. Với loại người này, đắc tội một hoặc hai lần, không có gì khác cả. Chỉ tiếc là tên tiểu tử Diệp Phong này, sau dịp lễ liệp thú lại trưởng thành hơn nhiều, có thể nhẫn nại không ra tay động thủ với ta. Đáng tiếc, thật là đáng tiếc..."
Tô Kiều Kiều thè lưỡi, cô biết Diệp Húc mới vừa rồi quả thật đã động sát tâm.
Nếu lúc ấy Diệp Phong nhịn không được mà ra tay, vậy Diệp Húc giết hắn đi quả thực là danh chính ngôn thuận, không phải gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Diệp Húc lấy linh vị cha mẹ trong hành lý ra, đặt lên chính đường, đốt mấy nén hương, xếp hai cái cái bồ đoàn, kéo Kiều Kiều quỳ xuống bái lạy.
Tô Kiều Kiều quỳ ở bên cạnh gã, tâm tư của cô như con hươu chạy loạn, Diệp Húc là chủ, mà nàng là nô lệ, quỳ lạy tổ tiên căn bản không có phần nhi nữ như nàng.
Nhưng hôm nay Diệp Húc mang theo nàng cùng quỳ lạy song thân, không thể nghi ngờ là coi nàng là người nhà của mình.
"Không biết thiếu gia xem ta như muội muội, hay là..." Khuôn mặt nàng đỏ bừng, trong lòng suy nghĩ vẫn vơ, thả hồn theo gió.
Diệp Húc tế bái song thân xong, ngoài cửa đã truyền đến một tiếng cười to cởi mở: "Thiếu Bảo, ngươi quả nhiên đã trở về nội phủ rồi. Ta nói không sai chứ, ngươi là nhân trung chi long, không phải rồng ở trong ao mà!"
Diệp Húc ra ngoài nghênh đón, chỉ thấy Bát thúc Diệp Tư Chân cười lớn đi tới, sau lưng còn dẫn theo hai tên tôi tớ, tay bưng vàng bạc tơ lụa.
Diệp Tư Chân vô cùng ân cần, cười nói: "Thiếu Bảo, ta biết ngươi xưa nay vốn thanh bần, nhưng đây là một chút lòng thành của ta."
Diệp Húc tạ ơn, mời hắn vào trong phòng uống trà, tán dóc vài câu xong, Diệp Tư Chân liền cáo từ rời đi. Nguồn:
Tô Kiều Kiều kiểm tra lễ vật, líu lưỡi nói: "Thiếu gia, Bát lão gia ra tay thật hào phóng, tặng năm cuộn tơ lụa thượng phẩm, hai trăm lượng bạc ròng!"
Diệp Húc lơ đễnh, cười nói: "Đây chỉ mới chút ít thôi. Kiều Kiều, đợi tí nữa ngươi nhận lễ vật muốn rút gân luôn đấy!"
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của gã, suốt một ngày sau, liên tục có người đến nhà bái phỏng, đều là cao tầng nội phủ Diệp gia, vu sĩ ngoại môn của Diệp gia cũng tự mình đưa tới trọng lễ, khắp sân đều chất đầy lễ vật.
Thậm chí, tổng quản nội phủ Diệp Tư Mẫn cũng phái người đưa tới một phần hậu lễ, đó là bốn ả nha hoàn có chút tư sắc.
Diệp Húc ai đến cũng không có cự tuyệt, toàn bộ đều nhận hết, còn bốn ả nha hoàn kia, bị gã tống cổ đi hầu hạ Tô Kiều Kiều, cười nói: "Kiều Kiều à, bọn họ hầu hạ ngươi, ngươi lại tới hầu hạ ta."
Tô Kiều Kiều lườm gã một cái, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào.
Diệp Húc nhìn đống lễ vật rực rỡ muôn màu, trong nội tâm không khỏi dâng trào cảm xúc.
Những thứ vàng bạc châu báu, phỉ thúy ngọc thạch này, đối với hắn mà nói, chỉ là vật ngoài thân, chỉ có thực lực mới là thứ căn bản.
Nếu như gã không có thực lực, cho dù gia sản bạc triệu, phú khả địch quốc thì cũng như 'Hoa trong gương, trăng trong nước' mà thôi, chỉ cần anh có thực lực cường đại, dù anh không có một xu dính túi, thì người khác sẽ tự động đưa tài vật tới cho anh.
"Hiện tại ta còn chưa phải là một vu sĩ chân chính, chi bằng mau chóng đề thăng tu vi." Bầu trời về đêm càng sâu lắng, Diệp Húc chăm chú nhìn lên ánh nến trên bàn, lâm vào trầm tư
Trước mắt, phương hướng tu luyện của gã có hai con đường để chọn, một là tu luyện Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Khí Thuật, lấy toàn bộ cương khí chuyển hóa thành nguyên khí, thôn phệ Chu Thiên tinh lực trở thành vu sĩ.
Hai là tiếp tục tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công, đột phá tu vi bản thân vượt qua cửa ải của tầng thứ mười một, luyện thành cương khí ngoại phóng, Tiên Thiên bá thể, sau đó lần lượt đem cương khí bá thể chuyển hóa thành nguyên khí.