"Bản thân chúng ta cũng rất ái ngại! Không cần để ý đến người này nữa, lên cho ta, có việc gì ta sẽ chịu trách nhiệm!" Mã Linh Nhi hét lên. Là công chúa của Lăng Vân Tông, ả đã quen thói ra lệnh. Đồng thời, sau khi suốt ngày phải nghe mệnh lệnh của ả, người khác cũng dần hình thành thói quen chấp hành.
"Lên!"
Người Lăng Vân Tông lao lên. . .
"Hắc Đại ca. . ." Bộ Tranh nhắc nhở. Đến lúc này có lẽ nên lùi lại thôi, nếu như đã không ngăn nổi bọn họ, có lẽ phải mời Đường chủ đại nhân đi một chuyến mới được.
"Nếu đã như vậy, đừng có trách ta! Lệnh!"
Đúng lúc này, Bộ Tranh nhìn thấy Hắc Hùng lấy lệnh bài Đường chủ ra. Giờ gã chỉ muốn mắng cho một câu, đến nước này, ai còn sợ cái lệnh bài đó chứ.
Ngay sau đó, Bộ Tranh đã phát hiện ra mình sai mất rồi, sai cả mười phần. Lệnh bài lấy ra không phải để cho người khác nhìn, mà dùng để. . .
"Oanh!"
Lệnh bài tỏa ra ánh sáng đẹp mắt, một ảo ảnh to gấp mấy chục lần cái lệnh bài lao thẳng tới đội quân Lăng Vân Tông. Giống như đã biến thành thực thể, ảo ảnh đó đẩy toàn bộ người Lăng Vân Tông lùi về phía sau. Ngay khi gặp phải lực cản, nó lập tức nổ tung.
Chỉ trong nháy mắt, hầu hết đệ tử tinh anh của Lăng Vân Tông đều ngã lăn trên mặt đất, bắt đầu kêu gào đau đớn. Về phần những Trưởng lão có võ công thâm hậu, mặc dù không ngã xuống, nhưng dường cũng không đủ lực chống lại, đứng im một chỗ không nói được câu gì.
"Trận khí cấp Bảo Khí?"
Hàn Tuyết Cơ ngẩn người, thốt lên một câu kính sợ.
"Không, có lẽ chưa đến cấp Bảo Khí, vẫn chỉ là cấp Danh Khí, nhưng cấp bậc rất cao, uy lực đã gần bằng với cấp Bảo Khí." Con trai Môn chủ nói.
"Xem ra, thế lực cấp Hoàng đúng là thế lực cấp Hoàng, suy nghĩ trước đây của chúng ta quá ấu trĩ." Hàn Tuyết Cơ than thở.
"Đúng vậy! Sau khi gia nhập vào môn phái, chúng ta phải hết sức cẩn thận, không nên gây sự bừa bãi với người khác." Con trai môn chủ tán thành. Sự kiêu ngạo trước kia đã vơi bớt đi không ít.
Có một số người có thể tự rút ra kinh nghiệm cho bản thân thông qua cú vấp ngã của người khác, con trai môn chủ chính là một người như vậy. Nhưng cũng có một số người không biết hối cải là gì, cho dù bản thân là người trong cuộc cũng không nhận thức được, huống chi là đứng ngoài.
Dù thế nào đi nữa, tất cả mọi người cũng đều tỉnh ngộ. Nhận thức của bọn họ về thế lực cấp Hoàng đã sâu sắc hơn một chút. Mới chỉ lộ ra một góc của ngọn núi băng đã đủ làm cho con người ta mất hết can đảm chống cự.
Đây chính là sự chênh lệch giữa hai bên sao?
Đây là sự hơn kém giữa một thế lực cấp Hoàng và một thế lực không ra hồn, đồng thời cũng là sự hơn kém về sức mạnh giữa hai thế lực không cùng đẳng cấp, nghe nói càng lên cao sự hơn kém càng lớn. Mặc dù vậy, đây mới chỉ là sự chênh lệch có mức độ nhỏ nhất mà thôi, nhưng vấn đề là mức độ nhỏ nhất đã lớn tới như vậy, vậy nếu lên cao thì sẽ lớn tới thế nào?
Không thể trách được bọn họ kiến thức nông cạn, bởi có một số người cả đời không thể vượt ra khỏi thế lực cấp Hoàng, thậm chí ngay cả hàng ngũ cấp cao của thế lực cấp Hoàng cũng không chen chân vào được. Sự hơn kém giữa hai bên không hề đơn giản như trong suy nghĩ của bọn họ, mà có phần nào đã vượt ra khỏi năng lực xoay chuyển của con người.
Đến giờ Bộ Tranh mới biết, thì ra lệnh bài kia được dùng theo cách đó, nó căn bản chính là một vũ khí có tính sát thương trên diện rộng. Tuy rằng gã đã từng được nghe nói đến uy lực kỳ diệu của trận khí, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy lại có cảm nhận khác hẳn.
"Giờ các ngươi đã biết mình nên làm như thế nào rồi chứ? Đừng để cho Đường chủ chúng ta phải đích thân hỏi đến việc này." Hắc Hùng lạnh nhạt nói.
Hắn chỉ đưa ra một đòn cảnh cáo nho nhỏ, nhưng nếu như đến phiên Lý Trí ra tay thì có lẽ Lăng Vân Tông đã đến ngày tận số.
"Chúng ta đi!" Hắc Hùng trèo lên Huyền Không Xa, ra hiệu cho Bộ Tranh chạy xe. Việc cần phải làm hắn đã làm rất đầy đủ toàn vẹn, hắn tin chắc Lăng Vân Tông đã hiểu rõ mình nên làm thế nào, sẽ không còn tiếp tục dây dưa nữa.
Đám đông đứng ngoài làm khán giả nhìn theo hai người Bộ Tranh với tâm trạng khiếp sợ. Sự cách biệt giữa thực lực hai bên đã khiến cho phần lớn những kẻ tự cho mình là con cưng của trời đã bắt đầu hiểu ra, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên. Trước kia, mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, còn toàn bộ Thất Tinh Quốc chính là cái giếng đó.
Thế giới bên ngoài rất lớn, dưới gầm trời này này còn có rất nhiều thứ bọn họ không biết! !
Riêng với Bộ Tranh, đây là lần đầu tiên gã tận mắt nhìn thấy uy lực của trận khí. Cảnh tượng lúc ấy đã phá vỡ giới hạn nhận thức của gã, thì ra trận khí lại có uy lực lớn tới như vậy. Nếu vậy, sau này làm vài món trận khí phòng thân thì chẳng phải là sẽ an toàn hơn rất nhiều hay sao, dù sao cũng có Càn Khôn Giới, mang theo chúng rất thuận tiện.
Nhưng hiện giờ, Bộ Tranh vẫn không hay biết, muốn phát động trận khí thì cần phải có một chút công lực, hơn nữa còn phải biết thao tác điều khiển. Để thỏa mãn yêu cầu thứ hai thì chỉ cần có người dạy là được, nhưng yêu cầu đầu tiên thì nhất định phải do chính mình nỗ lực, cũng là yêu cầu quan trọng nhất.
Trận khí có uy lực càng mạnh thì yêu cầu về công lực của người phát động càng cao, đồng thời phương pháp điều khiển tương ứng cũng sẽ càng phức tạp. Đến cuối cùng, cả hai yêu cầu cùng trở nên rất khắt khe, số người có khả năng đáp ứng được cũng càng ngày càng ít.
Chính vì như vậy, một người thường sẽ chỉ sẽ mang theo một hoặc hai món trận khí. Nguyên nhân không chỉ vì mức độ quý hiếm của nó, mà còn bởi vì nếu như mang theo quá nhiều, độ thuần thục khi vận dụng cũng sẽ kém đi, rất khó khống chế được.
Đồng thời Bộ Tranh còn có một thắc mắc --
"Hắc Đại ca, có phải lệnh bài của chúng ta cũng có công dụng như vậy không?"
Trên thực tế, lệnh bài mà Lý Trí đưa cho là của bản thân lão, cũng chính là lệnh bài thân phận. Vậy lệnh bài đệ tử của những người bọn họ thì thế nào, có phải cũng có công dụng tương tự hay không?
"Có, mà cũng không có!" Hắc Hùng đáp lại. Câu trả lời đó khiến Bộ Tranh không biết đâu mà lần.
"Là sao?" Bộ Tranh không hiểu nói vậy có nghĩa là thế nào.
"Nói có, là bởi vì chỉ cần ngươi chịu khó thu thập tài liệu, làm mới lại lệnh bài, vậy là sẽ có. Còn nói không có, thì cũng có nghĩa là hiện giờ lệnh bài của ngươi không có công dụng đó." Hắc Hùng đáp.
"? ?" Ngay tức thời Bộ Tranh không kịp hiểu ra. Nhưng chẳng bao lâu sau, gã đã nắm bắt được những gì Hắc Hùng muốn nói.
Bây giờ, khẳng định lệnh bài không có công dụng đó, nhưng chỉ cần bổ sung thêm tài liệu, bổ sung thêm trận pháp, vậy là có thể luyện chế lệnh bài thành một trận khí tốt hơn, đến lúc đó mới có thể có công dụng như vậy.
Thông qua lệnh bài của Linh Bảo Tông là có thể nhìn ra được trình độ luyện khí của chủ nhân nó. Hầu như tất cả người của Linh Bảo Tông đều có thói quen tự luyện chế lệnh bài của chính mình, công dụng và uy lực lệnh bài của mỗi người mỗi khác. Trên thực tế, đây là thói quen phổ biến ở rất nhiều tông môn luyện khí.
Tuy nhiên, việc đó hoàn toàn không phải là quy định, cho nên cho dù lệnh bài của ngươi chưa bao giờ từng được luyện chế lại thì cũng chẳng ai có ý kiến gì.
Nếu như hiện giờ Bộ Tranh không phải điều khiển Huyền Không Xa, có lẽ gã đã lôi ngay lệnh bài của mình ra nghiên cứu, xem nó có những công năng gì.
"Thông thường, lệnh bài mới chỉ có tác dụng phân biệt thân phận, cùng lắm là có thêm một trận pháp phòng ngự, có thể ngăn cản đòn tấn công của kẻ khác một hoặc hai lần. Ban đầu, Đường chủ sẽ giúp đệ tử luyện chế loại trận pháp đó lên lệnh bài. Sau này, nếu muốn luyện chế lại lệnh bài, ngươi sẽ phải tự mình tìm kiếm tài liệu, tự mình luyện chế trận pháp." Dường như đã nhìn thấu tâm tình hiện giờ của Bộ Tranh, Hắc Hùng bảo gã.
"Thì ra là như vậy! Việc luyện chế này không thể nhờ người khác làm giúp hay sao?" Bộ Tranh hỏi.
"Thông thường, không có ai đi nhờ người khác luyện chế lệnh bài cả. Nhưng nếu không biết làm, ngươi cứ dứt khoát nhờ người ta luyện chế cho một trận khí mới, bởi làm như vậy kết quả cũng như nhau cả. Tự luyện chế lệnh bài chỉ là một truyền thống của chúng ta, mà không có nghĩa là phải làm như vậy mới là tốt nhất, cũng không có nghĩa cách làm đó là lựa chọn duy nhất." Hắc Hùng tiếp tục nói.