Độc Bộ

chương 240: tiêu cục thuận thông!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Chân khí..."

Mai lão thái gia thốt lên hai chữ này, mang theo sự kinh hoàng té xuống mặt đất, nếu sớm biết rằng Bộ Tranh đã lĩnh ngộ chân khí thì lão ta đã đầu hàng nhận thua từ lâu rồi.

Người có cảnh giới lục mạch không nhất định sẽ có chân khí, nhưng có chân khí tất nhiên có thể đột phá cảnh giới lục mạch, kỳ thật cái chân khí này chính là cửa khẩu đột phá lục mạch, người có chân khí chỉ cần tốn chút thời gian là có thể đột phá, mà người không có chân khí thì phải thật lâu ơi là lâu, có khi cả đời cũng không đột phá được.

Mai lão gia là thuộc về thành phần không có chân khí, cho nên lão ta tốn một khoảng thời gian rất lâu để đột phá, mà có thể đột phá được cũng đã xem như may mắn rồi, nếu lão ta vẫn không thể lĩnh ngộ chân khí mà nói, tối đa cũng chỉ có thể tu luyện tới lục mạch tam trọng thiên mà thôi, đây là một cực hạn mà có rất rất ít người có thể đột phá.

Đương nhiên, bình thường khi người ta đột phá lục mạch là đã có thể tiếp tục tiến bước về phía trước cũng như có khả năng sẽ lĩnh ngộ chân khí, nhưng nếu không lĩnh ngộ được thì chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới này, cực kỳ ít người có thể tiếp tục phát triển.

Với lại, ở cùng một cảnh giới, người lĩnh ngộ chân khí nhất định có thể chiến thắng người chưa lĩnh ngộ chân khí, thậm chí còn có thể khiêu chiến vượt cấp.

Chân khí, kỳ thật cũng là một loại đại biểu cho cảnh giới.

"Vị công tử này, không biết lời nói trước đó của ngươi còn có hiệu lực không?" Vào lúc này, Mai Văn Hoa đột nhiên lên tiếng nói với Bộ Tranh, hơn nữa cực kỳ cung kính.

"Nói cái gì?" Bộ Tranh hỏi, từ lúc bắt đầu đến giờ hắn đã nói nhiều lắm rồi, cho nên hắn không biết Mai Văn Hoa đang đề cấp đến câu nói nào.

"Ngươi nói chỉ cần chúng ta chịu buông bỏ thì ngươi sẽ thả chúng ta đi, hơn nữa còn bảo đảm cuộc sống cho chúng ta." Mai Văn Hoa nói, những lời này khiến hắn cảm thấy rất khuất nhục, nhưng hiện tại, hắn phải suy nghĩ cho con cháu của mình, có khuất nhục cũng đành chịu.

"Có thể!" Bộ Tranh gật gật đầu nói.

"Vậy chúng ta đây buông bỏ, xin ngươi giữ lời cho." Mai Văn Hoa nói, sau khi nói xong câu này, dường như hắn trở nên già đi rất nhiều.

"Yên tâm, ta là một người tốt, từ trước đến nay nói chuyện đều giữ lời, nhưng có một chuyện ta muốn nói rõ ràng, độc dược trên người các ngươi có khả năng không giải được, không phải ta không muốn mà là bởi vì chất độc các ngươi trúng phải đã có sự biến hóa, ta cũng không khống chế nổi." Bộ Tranh nói.

Trên thực tế, nếu Bộ Tranh tốn chút công phu là hắn có thể chữa trị độc tính của bọn hắn, nhưng vì sao hắn phải làm vậy cơ chứ? Hơn nữa, bọn hắn như vậy cũng rất tốt, không thể vận khí cũng như không thể chọc tới những người khác.

"..." Mai Văn Hoa gật gật đầu, hiện tại coi như Bộ Tranh có thể giải được hắn cũng không thể nói được cái gì.

Hiện tại, độc dược trên người hắn cũng không phải quá nặng, có hắn ở đây thì đám con cháu của hắn cũng được chiếu cố, hơn nữa, còn có những người khác không bị trúng độc, nói một cách chính xác hơn là không bị trúng loại độc hỗn hợp này.

"A, bọn họ đang nói cái gì thế? Tại sao ta nghe có chút không hiểu a?"

"Ngu ngốc, người ta đang nói đến quyền sở hữu Mai gia, thiếu niên này dường như muốn chiếm lấy Mai gia, cho nên mới phát sinh chiến đấu vừa rồi."

"Như vậy không phải Mai gia bị suy sụp rồi sao, biết thế không bằng lúc ấy chắp hai tay nhường ra, sau đó Mai lão thái gia có thể tùy tiện đến địa phương nào đó đông sơn tái khởi, hiện tại..."

"Điều này có thể trách được ai chứ, ai biết thực lực của thiếu niên này lại đáng sợ đến như vậy?"

"..."

Chuyện kế tiếp rất đơn giản, Bộ Tranh dập lửa, cứu tỉnh tất cả mọi người, biện pháp cứu tỉnh rất đơn giản, chỉ cần cho uống một chút nước thuốc là được, mà sau khi mọi người khôi phục, mặc dù vẫn còn suy yếu nhưng đều có thể vận khí được.

Sau khi nhìn thấy tình cảnh này, người đã uống qua giải độc đan đều rất buồn bực, bởi vì hiện tại bọn hắn xem như được sáng mắt rồi, so với nằm bất tỉnh quay đơ thì uống vào giải độc đan càng xui xẻo hơn.

Khách nhân người Độc Long cốc cũng được Bộ Tranh cứu tỉnh, hắn không nói gì, chỉ nhìn Bộ Tranh nói một tiếng bội phục, sau đó cất bước ra đi, bất quá, Bộ Tranh lưu hắn lại đòi hỏi giải độc đan của hắn.

Lấy giải độc đan làm cái gì chứ?

Rất đơn giản, trộn thêm giải độc đan này vào sẽ khiến cho chất động của hắn có tác động tốt hơn nhiều, không vẻn vẹn té xỉu, còn co thể hạn chế người khác dùng nội khí, chỉ hơi dùng một chút liền thất khiếu chảy máu, đây rõ ràng là một phiên bản nâng cấp cực kỳ lợi hại.

Vị khách người của Độc Long cốc kia cũng hiểu ra ý tưởng của Bộ Tranh, tuy rằng cũng rất mong muốn có được độc dược của Bộ Tranh, nhưng hắn biết mình rất khó có khả năng, vào lúc này, hắn không có tư cách nói đến chuyện này, rất hợp tác lấy giải độc đan ra, sau đó rời đi.

Chuyện tình kế tiếp tự nhiên sẽ do Lý Trí, Công Tôn Lượng và Tư Đồ Kiều xử lý, cũng không cần Bộ Tranh tham dự, hắn định ở chỗ này qua một đêm là rời đi.

Ngày hôm sau, dường như mọi người đều biết Bộ Tranh phải đim cho nên tập hợp từ rất sớm ở nơi Bộ Tranh nghỉ ngơi, chuẩn bị đưa tiễn Bộ Tranh, đương nhiên, cũng có một chuyện cần hoàn thành.

"Bộ thiếu, chỗ này là danh sách tài liệu trân quý của Mai gia, có một số tài liệu ta không nhận ra, xin được dâng cho Bộ thiếu." Tư Đồ Kiều lấy tài liệu ra, đây là những thứ Bộ Tranh muốn, hắn còn chuẩn bị để cho Tư Đồ Kiều về sau tiếp tục giúp hắn thu thập tài liệu, bất quá, đều là tài liệu chân nguyên, còn có một vài tài liệu luyện khí và đúc kiếm.

Tư Đồ Kiều là một thương nhân, về sau hắn tiếp tục đi trên con đường này, kiếm tiền cho bang phái mới thành lập của bọn họ, có tiền là có thể giải quyết hết thảy, giải quyết vấn đề tài nguyện, thậm chí có thể giúp thăng cấp bang phái, dời đến địa phương càng tốt hơn.

Hiện tại, bang phái này tên là Kim Tiền bang, không cần phải hỏi, đây là tên do Bộ Tranh đặt, hơn nữa hắn còn dương dương đắc ý, giống như hắn đã đặt được một cái tên khiến quỷ thần kinh khiếp.

Mặc dù mọi người đều cảm thấy cái tên này quá tục, nhưng tục cũng có chỗ tốt của tục, có thể làm cho người ta cảm thấy bang phái này thấp bé, hiện tại điều đầu tiên bọn họ cần phải làm chính là đứng vững, khiêm tốn một chút cũng tốt.

"Kiều ca, ngươi xác định có thể nhờ tiêu cục Thuận Thông vận chuyển các tài liệu đến chứ?" Bộ Tranh hỏi.

"Đúng vậy, tiêu cục Thuận Thông là tiêu cục tốt nhất, nghe nói đó là thế lực cấp địa, dù sao trong những thế lực cấp huyền, không có thể lực nào dám va chạm với tiêu cục Thuận Thông, bọn họ phân bố rất rộng, phỏng chừng Đỉnh Thiên thần giáo kia của ngươi cũng có phân đà của tiêu cục Thuận Thông, đến lúc đó ngươi có thể gửi đồ cho chúng ta cũng như chúng ta có thể gửi đồ cho ngươi." Tư Đồ Kiều nói.

"Lại có thứ thuận tiện như vậy, sao ta đến giờ mới biết nhỉ?" Bộ Tranh ngẩn ngơ, ngẫm lại thì hắn chưa bao giờ cần phải gửi đồ cho người khác, nhưng nếu muốn gửi đồ thì phải đi phân đà của tiêu cục Thuận Thông mới được.

Với lại, nếu lo lắng đồ vật ký gửi bị mất mát thì có thể gửi trực tiếp đồ vật cho tiêu cục Thuận Thông kiểm tra, nếu như bị mất mát thì nhất định sẽ nhận được bồi thường, còn không, nếu ký gửi vật phẩm càn khôn, không nói rõ ràng thứ gì được chứa bên trong thì tiêu cục Thuận Thông chắc sẽ không bồi thường đồ vật bên trong, chỉ bồi thường vật phẩm càn khôn mà thôi.

Thông thường mà nói, ký gửi vật phẩm càn khôn cũng rất an toàn, đại đa số người ta đều làm như vậy, nhiều vật phẩm càn khôn như vật, ai biết cái nào là của ngươi, làm sao mà xác định được để mà cướp, hơn nữa, cũng không có ai dám cướp.

Đương nhiên, trực tiếp ký gửi vật phẩm càn khôn, không nói rõ ràng đồ vật bên trong thì giá cả sẽ thấp hơn một chút, còn nếu như kê khai rõ ràng thì giá cả sẽ dựa theo giá trị của vật phẩm được chứa bên trong để tính toán, bất quá tỉ lệ không cao lắm, người bình thường ký gửi vật phẩm quý trọng cũng kê khai tất tần tật.

"Cả ngươi ngươi chỉ rúc trong phòng, làm sao biết được chứ!" Tích Mễ lên tiếng nói.

"Ha ha, cứ thế mà làm đi, đây là năm lọ chân khí đan, một lọ chân nguyên đan, một thanh trận binh, ngươi giúp ta gửi cho Tú Anh." Bộ Tranh lấy ra một cái túi càn không giao cho Tư Đồ Kiều nói.

"Chân nguyên đan? Ngươi không nói nhầm chân khí đan thành chân nguyên đan đấy chứ?" Tư Đồ Kiều cầm cái túi càn khôn kia hỏi, tuy rằng Bộ Tranh không có khả năng nói nhầm, nếu như nói nhầm thì sao chỉ nói một lọ chân nguyên đan a?

"Không nói nhầm đâu, chân nguyên đan thiệt đấy, do tự ta luyện chế dạo gần đây, đúng rồi, tài liệu luyện chế chân khí đan ngươi phải giúp ta thu nhiều hơn một chút, phải mua ở nơi này, còn ở bên kia mắc hơn rất nhiều." Bộ Tranh thuận miệng nói.

"Ngươi biết luyện chế chân nguyên đan sao?" Mọi người không chú ý đến câu nói kế tiếp của Bộ Tranh, chỉ quan tâm đến lời nói này.

"Ừm, cũng không phải quá khó." Bộ Tranh trả lời.

"..."

"Ngươi đã biết luyện chế chân nguyên đan, còn đi luyện chế chân khí đan làm cái gì?" Tích Mễ nói.

"Bây giờ ngươi có thể dùng chân nguyên đan sao?" Bộ Tranh trực tiếp hỏi.

"Không thể..." Tích Mễ lắc đầu, "Nhưng ngươi chắc chắn sẽ không luyện chế vì chúng ta, khẳng định là ngươi có mục đích gì đó."

"Đúng thế, chân khí đan có thể đổi lấy vàng ở bên kia, tỉ lệ so ra cao hơn bên này rất nhiều." Bộ Tranh nói.

"A..." Hai mắt Tư Đồ Kiều sáng ngời, thân là thương nhân cho nên hắn rất nhanh nhạy, "Tài liệu bên này rẻ, đan dược bên kia quý, đây là con đường kiếm tiền cực tốt."

"Ừm, ta đổi lấy vàng cho ngươi, ngươi giúp ta mua tài liệu, chẳng mấy chốc chúng ta có thể kiếm được thật nhiều nhiều vàng a." Bộ Tranh gật đầu, có chút hưng phấn, hai mắt như muồn biến thành đồng tiền, bộ dáng mê tiền hiện rõ mồn một.

"Thật không hiểu vì sao ngươi lại mê tiền như vậy?" Tích Mễ tức giận nói.

"Đúng rồi, Bộ thiếu, trận khí có phẩm chất gì?" Tư Đồ Kiều hỏi.

"Bảo khí cực phẩm." Bộ Tranh trả lời.

"Ừm, bảo khí cực phẩm a, giá cả vẫn có thể sẽ tăng một chút... chờ đã, ngươi nói cái gì? Bảo khí cực phẩm?" Tư Đồ Kiều thảng thốt kêu lên, sau đó trở nên ngây dại.

Thần linh ơi, bảo khí cực phẩm? Thứ này cho dù là thế lực cấp huyền nhất phẩm cũng rất hiếm có, đặt ở chỗ này chính trân bảo tuyệt thế, không, là tồn tại trong truyền thuyết.

Đồ vật như vậy không ngờ Bộ Tranh lại dễ dàng giao cho Tư Đồ Kiều, hơn nữa còn là trực tiếp cho Tú Anh, điều này làm cho người ta có chút chấn kinh.

"Ừm, chính là bảo khí cực phẩm, được rồi, không có chuyện gì nữa thì ta đi đây." Bộ Tranh gật gật đầu, chuẩn bị rời đi.

"Đợi một chút, trận binh là do ngươi luyện chế sao?" Tích Mễ lập tức kêu lên.

"Đúng thế, làm sao vậy?" Bộ Tranh hỏi.

"Tại sao không cho ta một thanh?" Tích Mễ có chút khó chịu nói.

"Ta không thiếu nợ cô, với lại ta với cô cũng không thân quen gì cho lắm, hơn nữa, ta đã cho cô chân khí đan, thứ này đã rất đáng tiền rồi, đừng không biết đủ." Bộ Tranh tức giận nói, đối với kiểu bằng hữu như Tích Mễ thì cũng chỉ đến mực độ này thôi, hắn không có khả năng đối xử với nàng giống như đối xử với Tú Anh.

"Nhưng mà..." Tích Mễ cũng biết điểm này, nhưng nàng có chút không cam lòng.

"Ta phải đi rồi, tái kiến." Bộ Tranh dứt khoát nói đi là đi, không cho Tích Mễ cơ hội nói tiếp, trực tiếp tung người nhảy lên cao, sau đó giương đôi cánh bạc ra bay đi trước ánh mắt kinh dị của mọi người.

Có lẽ bọn hắn đều không ngờ tới Bộ Tranh sẽ rời đi bằng một phương thức như thế...

"Hắn và ta đã không còn thuộc về cùng một thế giới..." Thượng Quan Tiểu Muội nhìn theo thân ảnh của Bộ Tranh, thản nhiên nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio