Chính vì nguyên nhân đó, công trình này thực chất giống như một cái mê cung, phòng ở và hành lang được kiến thiết khắp mọi nơi. Thêm vào đó, có một số chỗ bị sụp đổ, một vài đường cụt đã tạo thành một cái mê cung hoàn chỉnh, hơn nữa còn bị chia cắt ra thành rất nhiều tầng.
Nếu như có người đã từng ở đây, đương nhiên sẽ có vật phẩm nào đó còn sót lại. Ví dụ như một vài quyển bí kíp, dăm ba cái trận khí, nếu may mắn thậm chí còn có thể tìm được một vật phẩm Càn Khôn.
Hơn nữa bên trong lại còn có yêu thú sinh sống, nơi này hầu như đã biến thành một thiên đường cho những người muốn rèn luyện. Tuy vậy, chỉ đệ tử phổ thông mới muốn vào trong này mà thôi, bởi từ trước đến giờ, những vật phẩm tìm được bên trong đều tương đối bình thường, hãn hữu lắm mới có thể tìm được một vật phẩm tốt.
"Ồ, phía bên kia hình như có hào quang màu lam." Bộ Tranh nhìn lom lom vào một chỗ dưới bóng cây mà gã chợt phát hiện ra trong một khoảnh khắc tình cờ.
Trước tiên, Bộ Tranh quan sát kỹ lưỡng tình hình dưới chân núi. Sau khi xác định không có bất cứ yêu thú nào, gã mới lao về chỗ đang phát sáng đó với một tốc độ chóng mặt.
Sau khi đến nơi, Bộ Tranh cảm thấy tương đối thất vọng. Ẩn dưới bóng cây là một ụ đất nho nhỏ. Hơn nữa, hình như cái ụ đất này do một cái nóc nhà vừa mới nhô lên khỏi mặt đất đùn lên.
Cái nóc nhà đó nhô lên bằng cách nào, Bộ Tranh không thể đoán ra, bởi điều này là do tác động của thiên nhiên. Nhưng gã vẫn thừa biết, cái nóc nhà đó thuộc về tòa địa cung.
Đây là nóc của một công trình trong tòa địa cung, hình như là của một cái tháp, là ngọn của một cái tháp.
Vật thể đã phát ra tia sáng lúc trước chính là một viên bảo thạch màu lam trên đỉnh tháp, . . . ,, bảo thạch?
"A, phát tài. . . . . . , Đợi một chút, nhìn kỹ lại xem sao đã. Chẳng phải là lam thủy tinh hay sao?" Bộ Tranh nhảy lên trên ụ đất. Sau khi quan sát khối bảo thạch màu lam bên trên, gã tự tin khẳng định.
"Nó, nó không phải là lam thủy tinh, mà xác thực là một viên ngọc bích. Thật sự đã phát tài a! Viên ngọc bích này, tối thiểu cũng có thể bán được mấy chục lượng bạc." Bộ Tranh hưng phấn thốt lên. Sau đó, gã lấy chủy thủ ra, nhanh chóng cạy nó xuống, hoa chân múa tay vui sướng nhảy nhót.
"Làm thế này không bị làm sao đấy chứ." Bộ Tranh đứng sững lại, có phần lo sợ thốt lên. Vật phẩm này dù sao cũng thuộc về tổ tiên, liệu có thể gặp báo ứng hay không.
Được rồi, nếu là như vậy, ta sẽ cầu thần linh tha thứ. . .
Người khác đi cướp giật cũng không bị làm sao, ta chỉ lấy một viên đá người trần mắt thịt không nên lấy, có lẽ sẽ không bị gì đâu. Đừng có mà sợ bóng sợ gió.
"Oanh!"
Đúng vào lúc Bộ Tranh đang tự trấn an bản thân, dưới lòng đất vang lên một tiếng nổ rất lớn. Tiếp theo đó, Bộ Tranh cảm thấy toàn thân bị chấn động. Gã tức khắc quỳ xuống.
"Lạy trời, con chỉ lấy một thứ mà thôi, có làm gì quá đáng đâu. Cùng lắm thì sau này con sẽ bán đi lấy tiền sắm sửa Tam Sinh cúng bái ngài!" Bộ Tranh lập tức cầu nguyện, nhưng lại không hề có ý định trả lại viên ngọc bích. Đây là nguyên tắc cố hữu của gã. Nếu như đã thu vào túi, còn lâu gã mới chịu nhả ra.
(Ba loại gia súc để cúng tế gồm bò, dê và lợn)
"Oanh!"
Lại thêm một tiếng nổ đinh tai. Nhưng tiếng vang lại không trầm trọng như vừa rồi. Ngay sau đó, Bộ Tranh nhìn thấy đất cát cây cối ở ngay gần trước mặt bắn tung lên trời.
Tiếp theo, toàn bộ khu vực bắt đầu sụp đổ, còn Bộ Tranh thì lại không may đứng ngay ở cái vị trí trung tâm của khu vực đó.
"Không phải chứ, chẳng lẽ ta đã động chạm vào cơ quan nào đó?"
Viên ngọc bích là mấu chốt mở cơ quan hay sao?
Bộ Tranh không còn biết gì nữa, chỉ biết thân thể mình đang rơi xuống cùng với ngọn tháp. Gã muốn phi thân thoát ra, nhưng toàn bộ mọi thứ xung quanh đều đang đồng loạt sụp xuống, nên không dám chắc mình có thể thoát ra ngoài hay không, nhưng chí ít cũng có thể khẳng định là mình sẽ chạm đáy an toàn.
. . .
Giờ nói về phía Sở Hùng dẫn dắt đội ngũ, trên đường đi không gặp trắc trở nào, giết được một hai con yêu thú đui mù, tìm được một hai vật phẩm không tồi lắm.
Sau đó, họ chạm trán một con Huyết Quan Thiết Đầu Xà tình cờ đi ngang qua. Chiều dài của nó phải tới hơn hai mươi mét. Mặc dù có thân hình khổng lồ nhưng nó lại vô cùng linh hoạt. Hơn nữa, con Thiết Đầu Xà này lại là một trong những bá chủ của yêu thú dưới địa cung. Phạm vi hoạt động của nó ở rất sâu, có thể nói đúng là trăm năm khó gặp.
Nhưng chẳng ai có thể vui nổi. Cái đội ngũ hiện giờ của Sở Hùng chẳng qua là một đội ngũ đệ tử mới đi rèn luyện, căn bản không thể nào kháng cự lại con Thiết Đầu Xà đó, thậm chí an toàn chạy thoát cũng còn là vấn đề tương đối nan giải.
Đến nước này, Sở Hùng cũng phải biến sắc, lập tức có ý nghĩ giục mọi người tắt hết ánh sáng. Nhưng khi ngẫm lại, mắt rắn hình như không có khả năng nhìn thấy cái gì, vậy thì không còn gì đáng ngại nữa rồi. Giờ chỉ cầu mong Thiết Đầu Xà không phát hiện ra nhóm người của mình. Mà lúc này, Thiết Đầu Xà hình như cũng không có phản ứng gì khác thường. Có lẽ là bời đã ăn no rồi, không thèm để ý đến những con mồi bé nhỏ như vậy, nên nó trườn thẳng qua.
Đây là tình huống luôn khiến cho con người ta cảm thấy may mắn. Nhưng, Sở Hùng còn chưa kịp thở phào một hơi nhẹ nhõm, một gã tên Nhị Hóa, đúng, Sở Hùng vẫn thường gọi y là như vậy, một tên đệ tử mới không ngờ lại phát động tấn công con Thiết Đầu Xà. Mặc dù không tấn công trúng, nhưng sự biến động trên phạm vi lớn đã lập tức thu hút sự chú ý của con Thiết Đầu Xà.
(Nhị Hóa: Cách gọi mang ý nhục mạ người khác, mắng chửi người đó là ngu ngốc)
"Mẹ kiếp, Nhị Hóa, chạy mau! !" Sở Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó dẫn dắt tất cả mọi người chạy trốn. Đến lúc này, ngoại trừ chạy trốn thì còn có thể làm được cái gì, căn bản là trứng chọi với đá.
Thật sự là ứng với câu nói, không sợ đối thủ hùng mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!
Lúc này, Tần Sương cũng nhăn mặt nhíu mày, chạy theo sát Sở Hùng. Đúng là bản thân vẫn ẩn giấu thực lực, nhưng nàng ước đoán mình cũng không phải là đối thủ của con Thiết Đầu Xà này, kể cả có thêm đám người Sở Hùng trợ giúp thì cũng vậy.
Tên Nhị Hóa vừa mới phát ra đòn tấn công đã bị Thiết Đầu Xà nuốt sống chỉ bằng một cú đớp. Bởi vì y bước lên tấn công, cho nên đã lọt vào tầm tấn công của nó. Đồng thời, bởi vì y đã khiến con rắn chậm lại một nhịp, do đó đã cấp cho đám người Sở Hùng thêm một chút thời gian để chạy trốn.
Đối với loại người như Nhị Hóa, cho dù có là người của Thanh Ngưu Phong, nhưng Sở Hùng cũng sẽ hoàn toàn chẳng thương tiếc mảy may. Ngay khi bắt đầu bước chân vào địa cung, hắn đã cảnh cáo tất cả mọi người rồi, nếu như không có lệnh của hắn thì không được tự ý làm càn.
Đây không phải là sai lầm đầu tiên của tên Nhị Hóa này. Lúc trước đã từng xảy ra rồi, y đã bị Sở Hùng khiển trách một thôi một hồi. Không ai ngờ tới, đến giờ y lại tiếp tục lặp lại sai lầm, còn hại lây tới toàn bộ đội ngũ. Cái tên này đúng là có chết cũng không ai thương tiếc.
Trong quá trình truy đuổi, thân thể của Thiết Đầu Xà đã bị chướng ngại ngáng trở một phần nào, nếu không thì nó đã giết sạch nhóm người Sở Hùng rồi. Tuy nhiên, điều đó cũng chẳng giúp cho bọn họ cắt đuôi được Thiết Đầu Xà, mà chỉ giữ nguyên được tình trạng chạy trối chết như thế này, không biết lúc nào mới chấm dứt được, cũng không biết dùng phương pháp gì để chấm dứt.
"Tần Sương sư muội, đến bây giờ, ta muốn muội cho ta biết sơ qua thực lực của mình, để bố trí cách đối phó với tình trạng trước mắt của chúng ta." Sở Hùng lên tiếng. Chí có một người duy nhất có mặt ở đây chưa lộ ra thực lực thực sự của bản thân, đó là Tần Sương. Trong khi đó, để tìm cách đối phó thỏa đáng, hắn nhất định phải biết rõ thực lực của Tần Sương.
"Hiện giờ muội mới chỉ tới Tứ Mạch thất trọng thiên. Con yêu thú này có thực lực tầm Ngũ Mạch trở lên, là yêu thú lục cấp. Tuy rằng mọi người đều từ Tam Mạch ngũ trọng trở lên, nhưng khoảng cách này không thể tính toán giống như một cộng một bằng hai, không phải lấy số đông để san lấp được. Chúng ta chỉ có thể chạy trốn mà thôi." Tần Sương ngẫm nghĩ rồi mới trả lời, trong khi đó, bước chạy của nàng vẫn không hề chậm lại.
Đẳng cấp của yêu thú được phân loại không phải theo chủng loại, mà là theo thực lực, nhưng lại không giống cách phân loại của võ giả lắm. Yêu thú đạt tới Ngũ Mạch chính là lục cấp, còn những yêu thú chưa tu luyện được đến Nhất Mạch thì liệt vào nhất cấp, là đẳng cấp thấp nhất.