"Được rồi được rồi, đừng có tính cua trong lỗ nữa, đó là chuyện sau này. Hiện giờ chúng ta phải xử lý sơ qua con yêu xà này đã. Bởi vì là người giết chết nó, cho nên chúng ta có thể chọn trước một bộ phận, ngoại trừ yêu đan và cái mào." Sở Hùng lên tiếng.
Sau khi giết chết yêu thú, những người tham gia sẽ được ưu tiên chọn trước một bộ phận, tiếp theo mới phân phối những phần còn lại. Đương nhiên, tuyệt đối không được chọn những bộ phận làm mất đi sự cân bằng của lợi ích chung, nói cách khác, những phần quan trọng không thể lấy, chỉ có thể lấy những phần thứ yếu mà thôi.
"Đệ đệ. . ." Bộ Tranh là người đầu tiên nôn nóng muốn lấy.
"Được rồi, ngươi lấy trước đi, dù sao lúc này đây cũng là dựa vào ngươi mới hoàn thành, tuy nhiên phải nhanh một chút. Chúng ta không thể ở lại chỗ này quá lâu, có thể đi ra ngoài sớm lúc nào hay lúc đó." Sở Hùng nói. Vừa mới rồi, cái gã ngẫn ngờ này đã đóng một vai trò có thể nói là vô cùng quan trọng, cứ để gã chọn trước cũng chẳng ai có dị nghị gì, đằng nào thì thứ mà gã được chọn cũng chỉ là bộ phận thứ yếu.
Sở Hùng đã nói trước với Bộ Tranh về điều này. Đồng thời, lúc trước đã từng được xem Sở Hùng phân phối vật phẩm cho nên Bộ Tranh cũng không lạ gì quy định này.
"Đệ muốn lấy mật rắn, có thể chứ?" Bộ Tranh hỏi. Gã không biết mật rắn có phải là bộ phận quan trọng hay không.
"Mật rắn hả, có lẽ không có vấn đề gì." Sở Hùng trả lời. Mặc dù mật rắn là một loại thuốc bổ mà bình thường rất nhiều người thích ăn, nhưng nếu con rắn đó là một yêu thú, túi mật của nó thật ra lại chỉ tốt hơn so với phần thịt, còn không giá trị bằng da của nó.
Da của yêu thú rắn là tài liệu phù hợp để làm giáp mềm, một loại giáp được võ giả yêu thích nhất.
"Mật rắn mật rắn. . ."
Sau khi nhận được lời khẳng định của Sở Hùng, Bộ Tranh lập tức đi thẳng tới vị trí túi mật, định dùng chủy thủ cắt da rắn. Nhưng không ngờ tới, chỉ có tiếng ma xát vang lên mà không thể nào cắt đứt ra được.
"Tiểu sư đệ, cái thanh chủy thủ đó của ngươi không cắt được đâu. Lớp da rắn này quả thực là đao thương bất nhập đấy, bảo đao bảo kiếm bình thường đều không cắt đứt ra được đâu." Sở Hùng lên tiếng nhắc nhở Bộ Tranh.
"Ah, vậy đổi cái khác!"
Sau đó Bộ Tranh đổi vũ khí thành một thanh kiếm đen. Mặc dù có vẻ còn tầm thường hơn cả cái chủy thủ, nhưng lại có thể cắt da rắn ngọt lịm, giúp cho gã dễ dàng lấy ra được cái túi mật xấp xỉ cỡ một cái chậu rửa mặt, nhưng là loại chậu to.
". . ."
Sở Hùng lập tức ngây người, không ngờ Bộ Tranh vẫn còn có vũ khí sắc bén như vậy. Chẳng ngờ thanh kiếm đen không có vẻ gì là đặc biệt đó lại sắc bén không thua kém một Danh Khí.
Da của yêu thú rắn cứng rắn đến mức, ít nhất cũng phải dùng Danh Khí mới có thể cắt đứt, hơn nữa không phải là Danh Khí bình thường nào cũng có thể làm được điều đó. Nếu không phải như vậy, giá trị của loại da rắn này sẽ không cao đến thế.
Vị tiểu sư đệ này, tại sao càng tiếp xúc càng cảm thấy con người gã không tầm thường, tuy rằng chỉ là không tầm thường trong số những người bình thường.
Hơn nữa, lại có một việc càng khiến cho Sở Hùng cảm thấy không còn gì để nói. Sau khi cắt da lấy túi mật xong, Bộ Tranh tiện tay lẳng cái thanh kiếm đen đó đi chỗ khác, giống như đang ném một thanh sắt rỉ vậy.
Điều này không có gì là khó hiểu. Bộ Tranh hoàn toàn không hề coi trọng thanh kiếm đó, chỉ khi nào luyện kiếm gã mới sử dụng đến nó, cứ tiện đâu là ném đó. Dẫu sao cũng là vật có được do người khác bồi thường, nên gã sẽ không thể nào có cảm giác quý trọng.
"Thanh kiếm này chất liệu rất không tồi, ai đã cho ngươi vậy?" Tần Sương nhặt thanh kiếm đen đó lên. Vừa mới nhìn, nàng đã cảm thấy chất liệu của thanh kiếm này không tồi, bởi vậy đã chứng tỏ nó đích thật là rất không tồi.
"Lưu lão bồi thường cho đệ đấy, bởi lão đã làm gãy thanh kiếm của đệ." Bộ Tranh trả lời.
"Lưu lão?" Tần Sương nhíu mày. Lưu lão nào vậy? Đối với những nhân vật chủ chốt của Thanh Vân Kiếm Phái, nàng không biết nhiều người lắm.
"Lưu lão nào thế?" Mặc dù là người hiểu rất rõ Thanh Vân Kiếm Phái, nhưng Sở Hùng vẫn không thể đoán ra được Lưu lão mà Bộ Tranh nói là người nào, bởi vì không chỉ có một người được gọi là Lưu lão.
"Chính là người đã phụ trách khảo nghiệm huyện của bọn đệ. Lão cao lớn khác thường, thân hình cũng rất to khỏe cường tráng. . ." Bộ Tranh bắt đầu miêu tả lại một vài đặc điểm của Lưu lão, gần như ngay lập tức đã giúp cho Sở Hùng đoán ra Lưu lão này là Lưu lão nào.
"Thì ra là trưởng lão Lưu Quần! Lão là một trong thập đại cao thủ của môn phái chúng ta. Ngươi và lão có quan hệ gì?" Sở Hùng nhìn Bộ Tranh, trong lòng thầm nghĩ, vị tiểu sư đệ này quả nhiên là có người chống lưng, nhưng chẳng ai ngờ người đó lại là Lưu lão.
"Hả, lão là một trong thập đại cao thủ sao? Đệ và lão chẳng có quan hệ gì cả. Mối liên hệ duy nhất là lão chính là người đã cho phép đệ gia nhập môn phái. Thanh kiếm này do chính tay lão bồi thường cho đệ, bởi vì đã làm gãy thanh kiếm của đệ." Bộ Tranh trả lời. Ngẫm lại, thì ra vị Lưu lão kia lại là người có địa vị cao như vậy tại Thanh Vân Kiếm Phái, thế thì không còn gì tốt hơn, nhân vật càng có địa vị cao thì lại càng "Rộng lượng".
"Thì ra là như vậy, hóa ra lão đã làm gãy kiếm của ngươi. Lưu lão không hổ là Lưu lão, ra tay quả nhiên là rộng rãi vô cùng." Sở Hùng than thở. Đến lúc này, hắn vẫn không biết là Bộ Tranh đã bắt đền. Nếu như biết, hắn nhất định sẽ bội phục dũng khí của Bộ Tranh.
"Cũng không thể coi là quá mức rộng rãi, thanh kiếm này đúng là có chất liệu không tồi, nhưng lại không có lấy một cái trận pháp nào. Sau khi thu được một thanh kiếm như vậy, với địa vị là một trong thập đại cao thủ của Thanh Vân Kiếm Phái, Lưu lão nhất định sẽ có thể nhờ người khác khắc trận pháp lên. Nhưng dễ thấy là không có cái nào hết, vậy đã chứng tỏ, thanh kiếm này hoặc là không thể khắc trận pháp lên được hoặc là không đủ trình độ để làm điều đó. Nhiều khả năng là nguyên nhân đầu tiên." Tần Sương vừa nói vừa trả lại thanh kiếm cho Bộ Tranh.
"Vì sao lại nhiều khả năng là nguyên nhân đầu tiên?" Bộ Tranh tiếp nhận thanh kiếm, có phần khó hiểu dò hỏi.
"Bởi vì, nếu như không đủ trình độ để làm điều đó thì có nghĩa là thanh thanh kiếm này vẫn còn có tiềm lực. Nếu như ngươi và Lưu lão không có quan hệ gì, khẳng định lão sẽ không dễ gì dùng nó làm vật bồi thường cho ngươi." Lúc này Sở Hùng lên tiếng giải đáp hộ Tần Sương.
"Ah, thì ra là như vậy. . ." Bộ Tranh dường như đã vỡ lẽ ra. Có một số việc gã không thể nào hiểu được, nhưng nguyên nhân không phải là gã không chịu suy nghĩ, mà là cho tới tận bây giờ, có một số việc bản thân gã chưa từng trải qua. Bởi quá thật thà nên gã không thể nào suy đoán ra nguyên do nhân quả phức tạp như vậy.
"Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Tần Sương sư muội, Càn Khôn Giới của muội có còn chỗ trống không?" Sở Hùng hỏi. Mặc dầu khẳng định Giới Chỉ của Tần Sương nhất định có thể chứa được con yêu xà này, nhưng hắn lại không biết được nàng cất giữ bao nhiêu đồ vật ở bên trong.
Đồng thời, để Tần Sương giữ là tốt nhất, bởi vì nàng không thể nào chỉ vì con yêu xà này mà nảy sinh lòng tham. Một con yêu thú lục cấp không đáng để nàng có những hành động thiếu nghĩa hiệp.
"Có thể." Tần Sương gật đầu, chuẩn bị thu con yêu xà vào trong Càn Khôn Giới. Càn Khôn Giới của nàng còn có thể chất thêm mấy con yêu xà như vậy nữa. Hơn nữa, nàng không hề giống như Bộ Tranh, bất cứ cái gì cũng vứt bừa vào bên trong Càn Khôn Giới.
"Đợi một chút, để đệ cắt một chút thịt đã. . ." Đúng lúc này, Bộ Tranh dùng thanh kiếm đen tham lam cắt hết miếng thịt này đến miếng thịt khác. Con rắn lớn như vậy, cắt đi một chút thịt sẽ không có ai nói gì đâu a, thế này chỉ đáng là chín trâu mất sợi lông.
". . ." Nhìn thấy Bộ Tranh không có ý định ngừng lại, Tần Sương đã hiểu ra, nếu mình còn chờ tiếp thì chắc chắn Bộ Tranh sẽ cắt sạch thịt con rắn này thì mới chịu dừng lại. Nàng lập tức thu Thiết Đầu Xà vào trong Càn Khôn Giới của mình.
Sau khi Thiết Đầu Xà bị thu mất, Bộ Tranh cũng không cảm thấy quá đáng tiếc, bởi ý định của gã chỉ là cắt được càng nhiều thì càng tốt, được bao nhiêu chính là kiếm chác bấy nhiêu.
"Hiện giờ có lẽ chúng ta tốt nhất là suy nghĩ tìm cách thoát ra khỏi nơi này. Nơi này bảo cao cũng đúng mà nói thấp cũng chả sai. Nếu là lúc bình thường, chúng ta chắc chắn có thể thoát ra, nhưng lúc này chỉ có thể hoặc là đợi người tới cứu, hoặc là chờ đến lúc khôi phục lại. Bây giờ chúng ta bước đi còn khó khăn, nhất định phải nhờ tới người khác. . ." Sở Hùng nhìn sang Bộ Tranh chờ đợi, hai người kia cũng vậy. Dù sao đi nữa, hy vọng duy nhất vào lúc này của ba người chính là Bộ Tranh, tuy rằng niềm hy vọng đó không phải là quá lớn.