Độc Bộ

chương 7: lý tú anh (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những ngày sau đó, gã thiếu niên ngày nào cũng Luyện Khí, sau đó tu luyện kiếm pháp. Gã thích sử dụng kiếm. Đao pháp của Mộ Dung Tình, gã cũng sửa lại thành kiếm pháp thích hợp với bản thân. Nếu như biết được điều này, Mộ Dung Tình nhất định sẽ rớt cả tròng mắt, hét lên yêu nghiệt a.

Sửa đổi đao pháp thành kiếm pháp cũng không phải là việc không có khả năng. Nhưng người có thể làm được cũng chỉ có một vài cao thủ cấp bậc tông sư, hoặc là thiên tài đặc biệt yêu nghiệt mà thôi. Nhưng cho dù là thiên tài đặc biệt yêu nghiệt đi chăng nữa, cũng không thể làm được những gì mà thiếu niên này đã làm, từ lúc bắt đầu chập chững học tập đã có thể làm được.

Thiếu niên này có thiên phú siêu phàm khiến cho người khác không tưởng tượng nổi, chỉ có điều là bản thân gã lại không hề nhận biết. Kiếm pháp của gã càng luyện càng thích hợp với bản thân, nhưng đồng thời cũng càng luyện lại càng khác với kiếm pháp của Lăng Ngạo Tuyết, chứ chưa cần nói đến đao pháp vốn dĩ đã khác xa của Mộ Dung Tình.

Có vẻ như cũng đã phát hiện ra điều này, nhưng gã lại cứ tưởng bản thân quá đần độn, không học được chiêu thức của hai nàng. Tuy nhiên, điều đó cũng không thể khiến gã từ bỏ luyện kiếm. Dù sao, gã cũng cảm nhận được chỗ tốt khi luyện kiếm. Lực lượng, tốc độ, năng lực phản ứng đều tăng lên.

Nhưng nếu muốn luyện kiếm, vậy cần phải có một thanh kiếm. Ban đầu gã thiếu niên dùng một vài thanh kiếm gỗ để thay thế, nhưng về sau cảm thấy mấy thanh kiếm gỗ này trở nên quá nhẹ, căn bản là không thích hợp. Bởi vậy, gã mới nhớ tới một người, một trong số những người bạn ít ỏi của mình.

Giữa quần thể núi non, có một cái bình nguyên nhỏ nằm ngoài quy luật thông thường. Một khu vực màu vàng đất, tường bao màu vàng đất, những nóc nhà lợp cỏ tranh màu vàng đất, xen kẽ một vài căn nhà được xây dựng bằng gạch xanh ngói xanh. Đây là thôn làng của gã thiếu niên.

Gã thiếu niên đi xuyên qua thôn, gặp ai cũng đều lễ phép chào hỏi, kể cả mấy vị cô dì chú bác đã chiếm đoạt nhà cửa ruộng đất của mình. Chẳng qua, những người trong thôn không quá mức hoan nghênh gã, bởi vì hiện giờ gã là cô nhi, một cô nhi mà ngay cả nhà cũng không có, đồng thời cũng chẳng Luyện Khí được.

Đã quá quen thuộc với thái độ này, gã thiếu niên chẳng thèm bận tâm, đi thẳng tới cái quảng trường nhỏ của thôn. Vào cái giờ này, người gã muốn tìm chắc đang luyện võ trên quảng trường đó.

Đại bộ phận thiếu niên thiếu nhi của thôn đều luyện võ trên cái quảng trường bé nhỏ này, tiếp thu sự chỉ dạy của Đại Hải ca.

"Tú Anh, Tú Anh!"

Thiếu niên nhanh chóng tìm được người bạn tốt của mình. Cho dù nàng ta có bình thường đến mấy, gã vẫn có thể liếc mắt là nhận ra, bởi vì nàng ta là bạn tốt của gã.

"Bộ Tranh, ngươi cũng tới rồi hả."

Thiếu nữ được gọi là Tú Anh phát hiện ra gã thiếu niên, lập tức đáp trả một câu, sau đó bước lại gần.

Đích thật là một thiếu nữ rất bình thường. Không phải chỉ là nói riêng về tướng mạo của nàng ta, ngay cả khí chất cũng là bình thường, còn có chiều cao bình thường, tính cách bình thường, cái gì cũng bình thường. . .

Nói tóm lại, nàng ta chính là người đại biểu cho hai cái từ 'bình thường'. Toàn thân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không có chỗ nào là không bình thường.

Gã thiếu niên bình thường thì đúng là bình thường thật, nhưng kiểu gì gã cũng phải có điểm đặc biệt. Ví dụ như cảnh ngộ, ví dụ như thiên phú của gã "kém" đến mức không thể Luyện Khí. Chắc chắn phải có một vài điểm không giống người thường.

Nhưng Tú Anh không giống người thường, chính xác là không có điểm nào giống người thường!

Cái tên Tú Anh cũng vậy. Nàng ta tên là Lý Tú Anh. Nói về cái tên Tú Anh, chỉ riêng ở cái Thất Tinh Quốc nho nhỏ này thôi có lẽ đã có tới hơn mười vạn người có cái tên này rồi. Mà riêng người mang họ Lý, tối thiểu cũng phải có mấy vạn người. Đó là mới chỉ tính người dân Thất Tinh Quốc, nếu như tính cả Đông Việt Thần Châu, vậy thì nhiều lắm. Còn về phần những châu khác, vậy thì có lẽ chẳng cần phải tính toán làm gì.

Hơn nữa, ngay trong thôn cũng có người tên Tú Anh đấy. . .

Mà Tú Anh đúng là một cô con gái bình thường điển hình. Nếu đứng lẫn vào trong đám đông, tuyệt đối sẽ không phát hiện ra bóng dáng của nàng ta. Đồng thời, nàng ta cũng là một thước đo chuẩn mực để đánh giá người khác.

Ai ưu tú hơn nàng ta, vậy chính là người mạnh hơn người bình thường. Còn nếu kém hơn nàng ta, vậy khẳng định là người yếu hơn người bình thường. Bất kể là phương diện nào, bao gồm cả tiêu chuẩn võ công. Võ công yếu hơn nàng ta, bởi vậy gã thiếu niên không đạt tiêu chuẩn bình thường, chỉ có thể liệt vào hạng học sinh cá biệt.

"Bộ Tranh, hôm nay có muốn tu luyện cùng không?" Nhìn thấy sự hiện diện của gã thiếu niên, Đại Hải ca bèn hỏi một câu.

Bộ Tranh chính là tên đầy đủ của gã thiếu niên. Tuy rằng Bộ Tranh còn có tên đêm là Vân, ngay cả anh chị em họ hàng của gã cũng đều tên là Vân gì đó. Trên lý thuyết, Bộ Tranh phải được gọi là Bộ Vân Tranh mới đúng, nhưng rồi chẳng biết tại sao, cuối cùng tên gã chỉ còn Bộ Tranh, không còn cái chữ Vân kia nữa.

Điều này có lẽ là do cha mẹ cố ý, mà cũng có lẽ là bởi các bậc cha chú. Dù sao cả nhà không có bất cứ ý kiến gì, coi như là đã tỏ ý ngầm tán thành.

Bộ Tranh tức là không tranh giành, nhu nhược không tranh giành, nhưng nhu nhược ở đây lại không phải là mềm yếu hoặc là yếu nhược, mà mang một hàm nghĩa đầy thâm ý. . .

(Trong tiếng Trung Bộ Tranh và không tranh (giành) đều đọc là bù zheng)

Trở lại chuyện chính, bởi biết Bộ Tranh không thể Luyện Khí, nên Đại Hải ca trên cơ bản đã chẳng còn trông mong Bộ Tranh có khả năng bước chân lên con đương võ đạo. Nhưng khác với những người trong thôn, lúc nào hắn cũng đối xử với Bộ Tranh rất nhiệt tình, chỉ dạy gã được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.

"Không đâu, Đại Hải ca. Đệ muốn tự mình luyện kiếm. Đệ tìm Tú Anh là để mượn thanh kiếm nhà nàng." Bộ Tranh lắc đầu trả lời.

"Ah, cũng được, vậy ngươi tự mình luyện đi, không hiểu cứ tới hỏi ta." Đại Hải ca cũng không để ý lắm. Hắn cho rằng Bộ Tranh nói luyện kiếm chính là luyện một vài chiêu kiếm căn bản mà mình đã dạy. Hắn còn tưởng rằng Bộ Tranh cũng như rất nhiều người khác, cảm thấy mình không thích hợp với môn này, sẽ bắt đầu thử một môn khác.

"Vâng, đệ biết rồi. Tú Anh, thanh kiếm nhà ngươi có còn ở đó hay không?" Bộ Tranh quay sang hỏi Tú Anh ở bên cạnh.

"Thanh kiếm nhà ta ấy à, chắc là cha ta vẫn quẳng dưới hầm, hẳn là đã rỉ sét rồi. Ngươi dùng nó để luyện kiếm chẳng biết có thích hợp hay không nữa." Tú Anh trả lời.

Thanh kiếm nhà Tú Anh thật ra chỉ là một thanh kiếm sắt bình thường, chẳng quý giá gì cả. Tuy nhiên, Bộ Tranh tính tiết kiệm được chút nào hay chút đó, nên mới mượn để sử dụng. Cho dù có phải mua đứt, giá cũng rẻ hơn rất nhiều so với một thanh mới.

"Không việc gì, chỉ cần nặng một chút là được." Bộ Tranh trả lời.

"Tốt, vậy ngươi theo ta đi lấy kiếm nào." Tú Anh cũng chả buồn để ý. Đó cũng chả phải là bảo kiếm gì cả, dù có cho không Bộ Tranh cũng chẳng có vấn đề gì.

Ngay khi hai người chuẩn bị đi, một cô thiếu nữ và vài tên thiếu niên cùng nhau đi tới. . .

"Ồ, Bộ Tranh, người trong mộng của ngươi đã đến kìa." Vừa nhìn thấy cô ta Tú Anh đã dài giọng, mang ý tứ trêu cợt liếc nhìn Bộ Tranh.

Phải nói dung mạo của người thiếu nữ này rất mỹ lệ, một vẻ đẹp thật sự khó có thể thấy ở cái vùng nhỏ bé như thế này. Cộng thêm nét thanh xuân, thật sự là đối tượng được nhiều người ái mộ. Bộ Tranh cùng với mấy kẻ bên người thiếu nữ kia cũng nằm trong số người đó.

Trước kia, mỗi lần nhìn thấy người thiếu nữ này, Bộ Tranh đều tìm cơ hội tiếp cận, ngây ngây dại dại nhìn chằm chằm vào người ta. Có đôi khi, gã còn tặng cho cô ta một vật gì đó. Chỉ có điều, những vật mà gã tặng đều khiến người khác phải chướng mắt.

Có một lần, Bộ Tranh nghiến răng nghiến lợi mua một cây ngọc trâm trên thị trấn. Đối với gã, tiêu hoang một hai tháng thu nhập có thể nói là đại thủ bút. Kết quả, đến lúc đưa cho người ta, người ta vứt bừa qua một bên, nói ngọc này quá kém, không xứng với mình.

Lập tức, tâm tình Bộ Tranh trở nên phiền muộn. . .

Lúc ấy Tú Anh tình cờ nhìn thấy, an ủi Bộ Tranh vài câu, nhưng lại phát hiện ra an ủi không mang lại hiệu quả gì, mới vỡ lẽ ra nguyên nhân Bộ Tranh phiền muộn là bởi mua cây ngọc trâm này mà chẳng có tác dụng gì, xót một chút tiền đã bỏ ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio