Ngày hôm sau, Bộ Tranh lại thu được một tin tức khác. Đối với bản thân gã, có thể khẳng định tin tức này chẳng tốt đẹp gì, đó chính là đệ tử tạp dịch của Thanh Vân Kiếm Phái có hai người bị giết chết, hơn nữa cả hai cùng là nữ.
"Đệ tử bị giết là nữ giới? Ai mà ác như vậy?" Ngay khi nhận được thông tin này, Bộ Tranh hết sức khó hiểu. Ngưởi ta thường bảo rằng, nữ đệ tử chắc chắn lúc nào cũng được kẻ khác hạ thủ lưu tình.
"Kẻ giết người cũng là nữ giới, chỉ có nữ giới mới có thể đối xử độc ác với nữ giới như vậy." Tên binh sĩ loan tin bình luận, đồng thời nêu ra một chân lý thường tình. Theo lẽ thường, chỉ có nữ giới mới làm khó nữ giới.
Cuộc chiến giữa mẹ chồng nàng dâu, giữa chị dâu em chồng là những cuộc chiến đã kéo dài cả mấy nghìn năm, sau này vẫn sẽ tiếp tục diễn ra.
"Cũng là nữ giới?" Bộ Tranh ngớ người ra một thoáng. Mặc dù người ta nói chỉ có nữ giới mới có thể đối xử độc ác với nữ giới như vậy, nhưng hành động này không phải một nữ giới bình thường có thể làm ra.
"Đúng vậy, nghe nói là một ả của Thái Huyền Môn, tên là Hàn Tuyết Cơ gì đó, tóc bạc trắng, hai mắt lạnh như băng, sử dụng một thanh binh khí dài, giết người như chém chuối, mi mắt không thèm nháy lấy một cái, lạnh lùng tàn khốc khốc vô cùng." Binh sĩ trả lời.
". . ." Bộ Tranh rơi vào trầm tư. Gã đã cảm giác thấy mấy ngày nay tình hình đã không còn yên lành nữa, cố gắng luyện tập.
Buổi tối ngày hôm nay, bầu không khí trong biệt viện của Thanh Vân Kiếm Phái vương niềm bi thương, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Đối với hàng ngũ đệ tử tinh anh và Trưởng lão, cái chết của một vài đệ tử tạp dịch hoàn toàn không đủ khả năng làm cho bọn họ phải cảm thấy thương tâm. Chỉ có hai nữ đệ tử tinh anh mới có phần nào bi thương, nhưng nhiều khả năng lý do chỉ là vì người chết là tùy tùng bên cạnh mình.
Đầu tiên Bộ Tranh cứ tưởng rằng sau khi đệ tử tùy tùng bị chết, hai người này sẽ phải chọn người khác thay thế, nhưng cuối cùng gã lại phát hiện mình đã đoán sai hoàn toàn. Hai người họ không chọn cho mình tùy tùng nữa, bởi vì có thay bằng người khác cũng sẽ lại chết thêm một người. Sau khi đệ tử tùy tùng của mình chết đi, không một ai còn chọn người thay thế nữa.
Không riêng gì Thanh Vân Kiếm Phái làm như vậy, các môn phái khác cũng không ngoại lệ. Mặc dù không quan tâm đến số lượng đệ tử tạp dịch nhiều hay ít, nhưng tất cả họ đều không muốn có người hy sinh vô ích. Đồng thời, chết thêm một người cũng coi như mất mặt thêm một lần, hà tất phải tô son điểm phấn cho người ta.
Rất may mắn là không cần tiếp tục thay thế, nếu không thì chẳng mấy chốc sẽ đến lượt Bộ Tranh.
Thật ra, nếu phải đi tháp tùng người khác thực ra lại là điều có lợi với Bộ Tranh. Mặc dù tương đối mạo hiểm, nhưng gã có thể tận mắt xem các trận chiến trong Thất tinh luận võ, không chỉ có thể mở mang kiến thức không ít, mà còn có thể tìm hiểu được thực lực của mình rốt cục đã đến đâu.
Tuy nhiên, chẳng hiểu có phải do trời định hay không nữa, lần nào Bộ Tranh cũng bỏ qua cơ hội như vậy, khiến cho quan niệm "Ta rất yếu, rất rất yếu!" đã bén rễ chặt trong đầu của gã. Chính vì như vậy, gã thẳng thừng từ bỏ luyện kiếm, chỉ cắm đầu vào luyện những môn học như khinh công để chạy trốn, chưa bao giờ có ý tưởng đánh với người khác một trận ở trong đầu.
Lại một ngày nữa trôi qua. Hôm nay có một vị khách vô cùng kỳ lạ đến thăm, chỉ giao lại cho Bộ Tranh một cái hộp gỗ, sau đó nhờ gã chuyển lại bức thư ở bên trong tới tay Trần trưởng lão.
Vì vậy, Bộ Tranh đã chuyển bức thư bên trong cho Trần trưởng lão. Về phần Trần trưởng lão, sau khi xem xong phong thư này, lão ta cảm thấy vô cùng quái lạ, săm soi nhìn đi nhìn lại mấy lần rồi nghi ngờ lẩm bẩm: "Lão già đó ăn nhầm cái gì hay sao, sao lần này lại đơn giản như vậy, chỉ đưa có mỗi phong thư, không có cạm bẫy gì khác hay sao?"
Sau đó, Trần trưởng lão tìm rất nhiều biện pháp để nghiên cứu tờ giấy, nhưng lão ta phát hiện ra nó chỉ là một loại giấy bình thường chuyên dùng để viết thư. . .
"Như vậy chẳng lẽ là chữ viết trong thư có vấn đề? ‘Dũng, Tân Nguyệt Lâu dùng cơm tối, Trí.’ Thế này thì chẳng có vấn đề gì." Trần trưởng lão nói ra thành lời. Dũng chính là tên của Trần trưởng lão, theo hiểu biết của lão ta về người gửi thư, chữ viết trong thư do chính tay người này viết.
"Vậy chắc hẳn là phải đến Tân Nguyệt Lâu thì mới bắt đầu, buổi tối ta sẽ qua đó một chuyến xem sao." Trần Dũng suy đoán thời gian tới mới có chuyện. Trong khi đó, lúc này vẫn còn chưa tới giữa trưa, lão đương nhiên không thể nào qua bên đó ngay, có chuyện gì thì để tính sau.
Trời vừa chạng vạng tối, Trần Dũng đã đi tới chỗ hẹn. Khi lão ta đi ngang qua cổng, Bộ Tranh đang ngẩn người đứng giữa sân. Trên mặt đất có một số hình vẽ, hình như để đánh dấu chỗ đặt chân, chắc hẳn là gã đang luyện thân pháp.
Sau khi nhìn thấy sự xuất hiện của Trần Dũng, Bộ Tranh lập tức bước tới mở cửa. Bước ra khỏi cửa, Trần Dũng còn mở miệng động viên Bộ Tranh một câu rồi mới đi hẳn.
Đến cửa vào Tân Nguyệt Lâu, Trần Dũng có phần cảnh giác quan sát khung cửa. Cái tên ước hẹn mình đến đây cả ngày chìm đắm vào trận pháp trận khí, có khi sắp đặt cạm bẫy ở ngay chỗ này cũng không biết chừng.
Vì vậy, Trần Dũng đứng ở cửa ra vào quan sát một lượt, sau khi xác định không có cạm bẫy gì lão mới chịu đi vào trong Tân Nguyệt Lâu. Cả đoạn đường đều yên ổn không gặp trở ngại gì, dường như bên trong Tân Nguyệt Lâu không có bất cứ cạm bẫy nào.
Ngẫm lại cũng đúng, dù sao Tân Nguyệt Lâu cũng là một quán rượu đông như trẩy hội. Dù có lắp đặt cơ quan cạm bẫy ở chỗ này thì cũng sẽ bị người ta phá hủy, nơi đây không phải chỗ để trêu chọc người khác. Xem ra, chiêu quyết định sau cùng chắc chắn là ở trong phòng, tên kia nhất định đang chờ sẵn ở khu bao riêng.
Riêng về phần Tân Nguyệt Lâu, nếu đánh giá qua hình thức bên ngoài thì có thể nói là vô cùng trang nhã, không gian lại rất rộng rãi, trên lầu còn có một khu sân thượng, có thể giúp cho người ta vừa ngồi trên ban công ăn cơm vừa có thể thưởng thức phong cảnh gần đó.
Đồng thời, sự xa hoa đó cũng đã nói lên tình hình kinh doanh của Tân Nguyệt Lâu rõ ràng là vô cùng thịnh vượng.
"Quý ngài, ngài tới dùng cơm hay là đã có hẹn trước?" Khi Trần Dũng đi vào đến cửa, một tên tiểu nhị đứng ra hỏi.
"Hẹn trước, Lý Trí." Trần Dũng đáp lại cộc lốc bởi còn đang mải quan sát mọi thứ xung quanh.
"Thỉ ra là khách của Trần gia! Nhưng ngài ấy đã dặn trước, nếu có người đến tìm thì phải yêu cầu đưa ra giấy hẹn rồi mới có thể dẫn vào trong đó." Tiểu nhị nói. Đối với yêu cầu của khách, đám tiểu nhị đều thực hiện đầy đủ.
"Cầm lấy mà xem!" Trần Dũng đưa tờ giấy lúc trước cho tên tiểu nhị với thái độ giống như muốn nói 'ngươi xem xong có thể ném đi'. Nhưng tên tiểu nhị đời nào dám làm thế, sau khi xem xong gã cung kính đưa trả lại.
"Đúng là tờ giấy này, quan khách, xin mời đi theo tiểu nhân." Tiểu nhị gật đầu, dẫn Trần Dũng tới chỗ một khu bao riêng, mở cửa ra rồi đứng nép sang một bên.
"Xin mời!"
Khi bước đến cửa, Trần Dũng không đi vào ngay mà chỉ thò đầu vào quan sát tình hình bên trong, trước tiên cứ xác định an toàn đã rồi nói sau.
"A Dũng, không ngờ vậy mà ngươi lại có thể tới nhanh như vậy. Ta cứ tưởng mình còn phải đợi một hai canh giờ nữa cơ đấy." Trong phòng có người lên tiếng. Giọng nói đó vừa vui vẻ lại vừa kinh ngạc.
"Từ trước đến nay ta vẫn luôn rất đúng giờ, chỉ có người khác thì mới thường xuyên trễ hẹn rồi thanh minh này nọ. Lão tiểu tử, rốt cục là ngươi muốn làm gì?" Trần Dũng giữ nguyên tư thế đề phòng, nhảy vào trong phòng.
"Ngươi đang làm trò gì thế?" Lý Trí nhìn Trần Dũng, có phần khó hiểu hỏi.
"Nói nhảm, làm thế này chẳng phải là đề phòng người chơi cái trò gì ở trong này hay sao. Căn cứ vào thói quen thường ngày của ngươi, làm sao có khả năng ngươi không bày chiêu trò gì chứ." Trần Dũng vừa đề phòng vừa quan sát xung quanh.
"Này này, bình thường những lúc mời ngươi ăn cơm, có khi nào ta từng ám toán ngươi chưa." Lý Trí tức giận nói.
"Vậy mà cũng dám nói! Bảy năm trước, ngươi đã động tay chân ngay trên ghế ngồi của ta. . ." Trần Dũng lập tức phản pháo.
"Thực ra đấy chỉ là thói quen của ta. Chủ yếu là nhằm mục đích tạo cơ hội cho ngươi phá giải một vài trận pháp." Lý Trí thiếu chút nữa là nghẹn tiếng. Thói quen này đâu phải ngươi không biết, nhưng ta chỉ bày trò đó một lần mà thôi. Ngươi đã phá giải rồi ta sẽ còn tiếp tục lần thứ hai hay sao?