Sự xuất hiện của Kiều Lệ thu hút không ít những ánh nhìn tò mò của những nhân viên khác, lễ cưới của cô và Giang Tuấn không nhiều người biết, lại không cho lọt ra bức ảnh nào, nên ngoại trừ những người trong cuộc và nhân viên ở khách sạn Kim Ngưng ra thì không ai biết mặt cô dâu là ai cả.
Những người ở đây chỉ chỏ Kiều Lệ vì ấn tượng lần cô bị đuổi việc, khi cố tình gây sự chú ý với tổng giám đốc của họ mà thôi.
Bị Giang Tuấn làm khó Kiều Lệ cũng không quá bất ngờ, cô không muốn làm ầm ĩ để anh ta thuận theo ý mình, cô muốn anh ta nhìn mình bằng con mắt khác, lấy lòng người đàn ông này sẽ có lợi hơn là đối đầu trực diện.
Kiều Lệ hạ mình cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi:
- Xin lỗi giám đốc, do tôi phải bắt xe buýt nên không thể đến kịp giờ, mong anh bỏ qua cho tôi lần này, tôi xin hứa sau này sẽ không bao giờ đến trễ nữa.
Giang Tuấn nhìn thái độ nhẫn nhịn của Kiều Lệ, trán nhăn lại thành mấy đường khó hiểu, cái gì mà xe buýt, cô ta nghèo đến mức không có tiền bắt taxi sao?
Vốn dĩ anh còn tưởng Trương Kiều Lệ sẽ dùng nét mặt hờ hững vốn có của mình lấy ba ra để mà uy hiếp anh, hay sẽ lạnh nhạt trưng bộ mặt non nớt của mình ra nói thật lớn cho mọi người biết, mình chính là mợ hai của Giang gia để lấy lại chút thể diện.
Nhưng tất cả những điều anh nghĩ đến cô đều không thực hiện cái nào, còn tự động phân rõ thân phận ông chủ và người làm công với mình.
Giang Tuấn đã chuẩn bị sẵn vài câu châm biếm, nhưng không có cơ hội để dùng, đành lặng lẽ nuốt xuống, miễn cưỡng cho cô ta thêm một cơ hội.
- Thấy cô có thành ý như vậy, tôi cũng không nỡ làm người ác.
Quản lý Phó, sắp xếp việc trong bếp cho cô ta làm đi, người có tiền án gây chuyện như cô ta phải quản chặt một chút, có sơ suất gì tôi sẽ hỏi tội anh đấy.
Quản lý Phó "vâng vâng dạ dạ" cúi đầu tiễn Giang Tuấn rời đi, Kiều Lệ được dẫn xuống khu vực vệ sinh vật dụng trong bếp ăn, đứng nghe quy định một hồi rồi được ném cho một đôi găng tay màu đỏ.
Phó Ninh khoanh tay trước ngực dặn dò kỹ lưỡng:
- Trước giờ ở Mộc Hoa đã đuổi nhân viên sẽ không bao giờ nhận lại, cô là người đầu tiên đấy, sau này an phận một chút, đừng có gây rắc rối cho tôi như lần trước, nhớ cho kỹ.
Vài nhân viên ở gần đó ngấp nghé liếc nhìn Kiều Lệ, quản lý Phó vừa rời đi liền chụm đầu buôn chuyện.
- Không ngờ lại mặt dày tới như vậy, lần trước bị chỉ thẳng mặt rồi còn không biết xấu hổ.
- Đúng vậy, hay là lại giở trò gì để giám đốc chú ý nữa rồi, còn trẻ mà không hề tầm thường ha, loại con gái này đúng là hết nói nổi.
Bọn họ cứ xì xầm không ngớt tiếng, còn cố tình nói rõ to để Kiều Lệ nghe thấy, cô không quan tâm cứ tập trung vào đống xoong nồi còn to hơn cơ thể mình, nhưng cô càng như vậy thì họ lại càng hăng say hơn.
- Nói đủ chưa? Có tin là tôi báo lại với quản lý đuổi việc các người hết không?
Tư Mỹ từ ngoài đi vào mặt mày hầm hầm quát một tiếng, mấy người nhiều chuyện kia bị cô làm sợ nhanh chóng tản đi.
Cô bước tới bên cạnh Kiều Lệ, dựa vào bồn rửa, khó chịu.
- Em gả qua bên đó không dễ dàng gì đúng không? Dù gì em cũng là vợ của giám đốc, tại sao anh ta lại để em đi rửa chén chứ?
- Chị nói nhỏ thôi, đừng để người khác biết.
Đâu phải em chưa từng làm công việc này, muốn ăn thì phải làm không phải sao.
Kiều Lệ ngoan ngoãn làm việc không oán thán nửa lời khiến Tư Mỹ cảm thấy xót xa.
Cô là người rõ hơn ai hết hoàn cảnh khổ cực của Kiều Lệ, biết rằng gả cho nhà giàu sẽ không dễ dàng mà sống, nhưng không ngờ họ cũng chỉ xem con bé như những người làm công của mình thôi.
Trời lạnh thế này cho đi rửa bát suốt cả ngày, có phải là ngược đãi không cơ chứ.
Tư Mỹ hậm hực, chậc lưỡi chán ghét.
- Cơ ngơi nhà họ Giang trải khắp phía nam này đếm không hết, vậy mà đối xử với con dâu còn thua một người làm, chị đã bảo ban đầu đừng va vào bọn rồi em chẳng nghe.
Bên cạnh Tư Mỹ vẫn càm ràm không ngớt tiếng, Kiều Lệ chỉ lẳng lặng nghe không đáp lời.
Gia sản nhà họ Giang lớn đến thế, nếu một ngày họ chẳng còn gì… thì thú vị biết bao nhiêu!
Chín giờ tối Kiều Lệ tan ca, Tư Mỹ dắt chiếc xe đạp điện của mình ra cửa sau muốn đưa cô về nhưng cô lắc đầu từ chối.
Dưới ánh đèn đường, một mình Kiều Lệ lê lết cái thân rả rời sau một ngày dài mệt mỏi đến trạm xe buýt, lúc về tới biệt thự Giang gia đã gần giờ đêm.
Ông bà Giang đã nghỉ ngơi ở trong phòng, dì Liêu thấy cô về trễ thì giữ lại hỏi vài câu rồi để cô đi lên lầu.
Lúc mở cửa phòng đã thấy Giang Tuấn nằm chễm chệ trên giường, ngực hở một khoảng rộng dù trời rất lạnh.
Cô không để tâm tới anh ta, đi tới ba lô lấy quần áo để tắm.
Thái độ của Kiều Lệ cả ngày hôm nay làm Giang Tuấn không thể hài lòng, anh nghiêng người, chống tay nhìn cô đi vào phòng tắm, một lúc lâu sau trở ra với gương mặt thiếu sức sống khiến anh càng chán ghét hơn.
- Chậc chậc, dù gì cũng mang tiếng là mợ hai của nhà họ Giang lại phải khom lưng làm tạp vụ, thế nào, có cảm thấy uất ức không, có hối hận không?
Mặc kệ Giang Tuấn giễu cợt chê bai, Kiều Lệ chỉ lẳng lặng leo lên nửa bên giường của mình nằm xuống, kéo chăn đắp kín cơ thể, chỉ chừa lại cái đầu nhỏ, quay mặt vào tường làm như bản thân không tồn tại.
Lời nói của mình bị người khác lơ đi không còn chút trọng lượng nào khiến Giang Tuấn gần như bốc hỏa, vốn dĩ anh đã không ưa cô gái này, càng chán ghét hơn khi cô làm như mình đang cố gắng tách biệt anh, là phụ nữ nhưng chẳng chăm chút cho bản thân, chẳng để lại một mùi hương nào để phân biệt, rõ ràng ở cùng một phòng, nằm cùng một giường nhưng cô ta và không khí lại cứ hòa vào nhau.
Giang Tuấn ngồi bật dậy, bức bối trong lòng tăng lên thêm sâu, nếu không phải vì chú Diệp có ơn với nhà họ Giang thì Trương Kiều Lệ đừng mong ở gần anh.
Và nếu như đây đã là nửa năm sau khi kết hôn, thì anh đã đuổi cô ta ra khỏi đây từ lâu rồi.
- Trương Kiều Lệ, tôi cho cô một cơ hội thú tội, nếu cô thành thật nói cho tôi biết mục đích của cô tiếp cận tôi là gì, thì tôi sẽ thả cô đi và không truy cứu.
Còn nếu cô cố chấp, thì đến lúc tôi vạch trần âm mưu của cô đừng có mà lạy lục van xin.
Trong ánh sáng mờ nhạt, Kiều Lệ từ từ xoay người, cô đưa mắt nhìn người đàn ông đang dùng ánh mắt phẫn nộ để dò xét mình, nở một nụ cười không thể đẹp hơn nữa, rồi thốt ra một câu chẳng liên quan gì.
- Giang Tuấn! Anh tới tháng à? Hay là anh xem phim nhiều quá rồi ảo tưởng, suốt ngày anh cứ kiếm chuyện với tôi không thấy chán sao?
- Đừng có đánh trống lảng, nói đi, cô và chú Diệp có quan hệ gì?
Anh đã cho người điều tra về cái tên "Trương Kiều Lệ" nhưng lại chẳng tìm được gì ngoài hai chữ mồ côi, cũng đã điều tra vụ tai nạn của chú Diệp và biết được chẳng hề có chuyện cô ta anh dũng cứu người gì cả.
Chú Diệp yêu thương con gái ra sao ai cũng biết, vậy làm sao chỉ trong một thời gian ngắn lại bị cô ta điều khiển? Nếu nói mọi chuyện chỉ là tình cờ thì khó mà tin được.
Nghe mấy lời chất vấn của Giang Tuấn, Kiều Lệ cũng đoán được người đàn ông này đã điều tra mình, nhưng có lẽ Diệp Vạn Thu đã ém lai lịch của cô rất tốt nên anh ta vẫn chưa tra ra gì.
Để anh ta không ngày đêm nghi ngờ người cùng chăn gối, có phải cô cũng nên phối hợp một chút không?
Kiều Lệ từ từ ngồi dậy, mặt đối mặt với Giang Tuấn, nhìn sâu vào mắt anh, nhẹ nhàng nói:
- Anh đã tuổi rồi mà vẫn còn ngây thơ như vậy sao? Nếu tôi đã có dã tâm thì có ngu dại gì mà trình báo cho anh biết.
Đại thiếu gia, anh làm tôi thất vọng quá..