Trong đầu Tống Huỳnh boong một tiếng, có chút nghi ngờ lỗ tai của mình.
Anh biết rồi? Sao anh lại biết? Không lý nào, lấy mức độ mơ hồ của bức ảnh kia, căn bản không thể nào nhận ra...
Chẳng lẽ anh dùng mánh khóe công nghệ cao gì đó, phục hồi lại bức ảnh này?
Đáng sợ quá!
Xấu hổ quá!
Cô im lặng nửa ngày, bên kia điện thoại mất kiên nhẫn nhắc nhở: “Nói đi.”
Im lặng cũng vô dụng, Tống Huỳnh vô thức phủ nhận: “Trong ảnh không có anh, anh nhận nhầm rồi.”
Anh khẽ cười: “Chứng minh cho tôi xem.”
“Chứng minh cái gì?”
Lục Thiệu Tu lặp lại: “Em nói trong ảnh không phải tôi, vậy em chứng minh cho tôi xem, nếu không phải là tôi, vậy là ai?”
Tống Huỳnh lại đơ ra, vội vàng thanh minh: “Cái này chứng minh kiểu gì? Lúc ấy tiện tay chụp, tôi cũng không biết đó là ai.”
“Hay thật, tôi có thể nhận ra đó là tôi, em nhất quyết nói không phải, rồi lại không nói được đó là ai, cho nên em đang nghi ngờ phán đoán của tôi một cách vô lý.”
Anh mới vô lý.
Anh vô lý nhất.
Cả nhà anh đều vô cớ gây sự.
Trong lòng Tống Huỳnh lo âu, như thể bị người ta chạm vào huyệt câm, phải biết rằng cô chưa bao giờ là người khéo ăn khéo nói, huống chi đối mặt với sự thật, cô cũng không có cách nào để cãi chày cãi cối với anh...
Rõ ràng cô biết rõ người trong ảnh chính là Lục Thiệu Tu.
Cô không nói chuyện, Lục Thiệu Tu bên kia cũng im lặng hồi lâu, trong điện thoại ước chừng hơn một phút không ai nói gì, im lặng rất lâu khiến cô ngại ngùng.
Cuối cùng là Lục Thiệu Tu lên tiếng trước: “Sao không nói lời nào, giận rồi?”
“Không có, không dám.” Cô trả lời cứng nhắc.
Anh cười: “Không dám chính là có.”
Trong lòng Tống Huỳnh tức anh ách, không muốn nói, vẫn không kiềm chế được mà nói, giọng mang theo sự hờn giận: “Có thì có, vốn dĩ anh cũng không nên nhân lúc tôi ngủ lấy ảnh của tôi, đó là đồ của tôi, suy cho cùng còn không trả lại cho tôi?”
“Hôm đó tôi không những cày bục mặt ra còn phải góp giống, em thì hay rồi, ngày hôm sau trở mặt không nhận người, còn dám nói cái gì...” Giọng điệu của anh nắng mưa thất thường, anh dừng một chút, lại nói: “Sớm biết là em không có lương tâm như vậy, tôi không chỉ muốn lấy ảnh đi.”
Phiền quá, tại sao lại muốn nhắc tới chuyện buổi tối hôm đó? Anh là đàn ông, muốn nói cái gì thì nói cái đó, dường như hoàn toàn không để trong lòng, quả thực quá đáng.
“Anh... Sao anh lại nhắc đến chuyện này?” Tống Huỳnh gấp đến độ buột miệng thốt ra: “Tôi không cho phép anh nhắc lại!”
Giọng anh bỗng hơi lạnh: “Tôi không nhắc đến, để cho em hoàn toàn quên đi, coi như chưa từng xảy ra?”
Ha ha, không quên nổi.
Có video độ nét cao làm chứng, chuyện xảy ra đêm đó e là muốn khắc vào trong trí nhớ của cô như dấu chạm nổi, muốn quên cũng không thể quên được.
Coi như chưa từng xảy ra cũng không có khả năng, nếu không, cô đã không cảm thấy khó xử.
Cô không đáp lời.
“Được rồi, không phải vừa nãy em nói mời tôi ăn cơm sao?” Giọng điệu Lục Thiệu Tu trở nên dịu dàng, như thể đang cố ý làm dịu bầu không khí.
Lúc anh uy nghiêm mạnh mẽ khiến mọi người ngưỡng mộ, đồng thời cũng tự động giãn khoảng cách, một khi hạ thấp phong thái, lại rất dễ khiến người ta cảm thấy dịu dàng.
Giống như dưới trạng thái say rượu đêm đó, nghe được lời thì thầm bên tai, từng lời an ủi dịu dàng kiên nhẫn, như là người yêu ân cần nhất.
Người này lúc tốt lúc xấu, hoàn toàn không đoán được.
Tống Huỳnh bất đắc dĩ: “Anh muốn ăn gì?”
Anh nói: “Em làm đi, gì cũng được.”
“...”
Vừa rồi còn hùng hổ hăm dọa, bây giờ lại hiền hòa như thế, phong độ ngời ngời, trở mặt như lật sách, lòng đàn ông mới thật sự là kim đáy biển.
Nếu không phải sợ chọc giận anh, Tống Huỳnh rất muốn nấu cho anh một bát bún ốc siêu thối, cho anh biết lòng người hiểm ác.
Trước khi tan làm, Tống Huỳnh còn nhận được điện thoại của Đỗ Thịnh Lâm, cô mới nhớ ra hôm đó trong lúc vô tình đã đồng ý ăn cơm với anh ta, lúc ấy vội đuổi theo Lục Thiệu Tu, hoàn toàn quên sạch sành sanh.
Cô đành phải viện cớ người không thoải mái, lần sau rồi ăn.
Địa điểm ăn cơm là hẹn ở nhà cô.
Gần đây Tống Huỳnh đã học làm vài món ăn nhanh tay, phiên bản dành cho người lười ngốc nghếch, cơ bản có thể ăn, không đến mức độc chết người ta.
Ít nhất Thiếu Tá và Nữ Tước không ngửi rồi chạy đi, từ khía cạnh này chứng minh rằng thực lực của cô tiến bộ.
Dùng app mua đồ ăn mua xong, Tống Huỳnh còn chưa về đến ngoài nhà thì anh trai đã đưa đồ ăn đến, cô trực tiếp bảo anh ta đặt ở cửa, sau khi về đến nhà, đồ ăn vẫn còn tươi nguyên.
Đậu Hà Lan non xào, cà chua xào trứng, canh trứng rong biển khô, trứng ớt xanh...
Bốn món ăn một món canh, kết hợp phong phú, Tống Huỳnh tự cảm thấy rất hài lòng.
Lần này Lục Thiệu Tu không đến trễ, rất đúng hẹn, anh đang ấn vang chuông cửa. Tống Huỳnh đứng ở phía sau cửa, dán mắt nhìn vào mắt mèo.
Người đàn ông lúc nào cũng có vẻ bảnh bao, áo khoác màu đen bên ngoài âu phục, đôi tay lười biếng đút túi áo, vẻ mặt lạnh lùng.
Tống Huỳnh bỗng có chút tâm lý trả thù, nếu như cô không mở, để anh vồ không khí, liệu anh có tức giận không?
Từ trước đến nay sếp Lục luôn nắm vững quy tắc trò chơi, cho dù là độ tuổi nào, trường hợp nào, bất cứ thân phận gì đó, anh vẫn luôn thành thạo, nếu có thể, cô rất muốn xem dáng vẻ người đàn ông này mất khống chế...
Nghĩ thôi cũng mlem.
Trong khoảnh khắc mất tập trung này, người đàn ông bên ngoài đã không chờ nổi.
Vẻ mặt anh vô cảm nhìn đồng hồ, giơ tay gõ trên cửa vài cái, vừa bắt đầu Tống Huỳnh còn không hiểu anh đang làm gì, cho đến khi nghe thấy âm thanh “tít tít” quen thuộc, cô mới phản ứng lại.
Anh đang dùng mật mã mở cửa.
Cô sửng sốt một chút, bản thân thật ngu ngốc, thế mà lại quên việc Lục Thiệu Tu đã biết mật mã nhà cô, còn thiểu não tưởng rằng mình có thể nhốt anh ở ngoài cửa.
Theo tiếng nhạc vang lên, Lục Thiệu Tu mở cửa tiến vào, Tống Huỳnh không tránh kịp, đúng lúc bị bắt quả tang ngay phía sau cửa.
Tống Huỳnh: “...”
Lục Thiệu Tu: “Tôi ấn chuông cửa tại sao không mở?”
“Vừa rồi tôi đang bận không nghe thấy.” Tống Huỳnh tìm lý do cho mình theo bản năng, nói xong lại nhận ra không đúng, đây là nhà cô, anh dựa vào cái gì mà tự mình quyết định nhập mật mã đi vào? Người nên giải thích là anh mới đúng!
Cô xụ mắt hỏi: “Ai cho anh vào? Ngộ nhỡ tôi không ở nhà thì sao?”
Lục Thiệu Tu giả vờ nghiêm túc liếc nhìn cô: “Em ở nhà, chỉ là cố ý không mở cửa cho tôi.”
“...” Anh thật thông minh.
Không biết vì sao, cái liếc mắt nhìn cô vừa rồi của anh, trong sự bất mãn chứa một chút than trách nhẹ nhàng, lần nào Tống Huỳnh cũng cảm thấy ngạc nhiên vì người đàn ông này, sao anh lại còn tủi thân?
Anh luôn có cách nhanh chóng lật ngược thế cờ khi đang không có lý, suýt chút nữa cô đã muốn nghi ngờ rằng cô có quá đáng với anh hay không...
Ông lớn Lục tùy tiện ngồi trên sofa, không nói cái gì, tư thế ông lớn chờ ăn cơm.
Chó mèo nhìn thấy anh đến, vui mừng hớn hở xoay vòng quanh anh, xin sờ xin ôm một cái, dáng vẻ nịnh nọt kia, Tống Huỳnh cũng không nhìn nổi.
Cho ăn tất cả đều vô ích, ngay cả động vật nhỏ cũng có thể ngửi được mùi thơm của tiền à?
Tống Huỳnh không rên tiếng nào, mở cửa thay mật mã ngay trước mặt anh, cố ý làm ra động tĩnh rất lớn, để cho anh biết cô không vừa lòng.
Sau này không vào được đâu nhỉ?
Lục Thiệu Tu nhìn theo ở phía sau, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Loại khóa này của em không an toàn, rất dễ cạy ra, có cần tôi giúp em đổi khóa không?”
“Lục Thiệu Tu!” Tống Huỳnh tức đỏ mặt, quay lại trừng mắt nhìn anh.
Anh cười nhạt gãi cằm mèo con, nhướng mày hỏi: “Gì?”
“... Ăn cơm!”
Tống Huỳnh giục Lục Thiệu Tu đi rửa tay, mình thì vào phòng bếp bưng thức ăn lên bàn, trong lòng cân nhắc lúc này nên nói thế nào về ảnh chụp, tưởng tượng đến dáng vẻ dầu muối không ăn của Lục Thiệu Tu, chỉ sợ khó có thể giải quyết vấn đề khó khăn nhất, không khỏi cam chịu mà nghĩ hay là cứ quên nó đi.
Một bức ảnh mà thôi, anh thích thì cầm đi.
Lục Thiệu Tu rửa tay xong quay lại, nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, ngồi xuống đối diện, ẩn ý nói: “Gần đây trứng gà miễn phí à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tống Huỳnh bĩu môi: “Tôi chỉ biết cái này, không thích thì đừng ăn.”
“Không sao, tôi không kén chọn.” Anh cầm lấy chiếc đũa gắp món cà chua trứng gần nhất lên, mới vừa ăn một miếng, anh khẽ cau mày, nhưng không nói gì, chỉ nếm thử hết tất cả món ăn trên bàn một lần.
Coi bộ cũng không tệ lắm, ít nhất là đạt tiêu chuẩn nhỉ?
Vừa rồi vội nấu ăn, Tống Huỳnh chưa kịp nếm, cô vội vàng cắn một miếng rau xanh, mới đưa vào miệng, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Hình như hơi mặn.” Tống Huỳnh chưa nói thật, không phải hơi mặn, muối và nước tương đều bỏ nhiều, còn đổ không ít dấm, vừa mặn vừa chua, hương vị rất kỳ quái.
Lục Thiệu Tu cười nhạt một tiếng: “Tôi tưởng rằng em đánh chết người bán muối.”
Tống Huỳnh xấu hổ cúi đầu, vài món ăn đơn giản làm thành như vậy, cô vẫn không cam lòng, nếm thử tất cả mấy món khác cuối cùng mới chấp nhận số phận, không phản bác, bản thân đã bị mặn đến sắp ngất.
Cô nhân lúc vào phòng bếp rót nước, gọi điện thoại cầu cứu Trác Nhất Thiến.
Tề Vân Trai là nhà hàng đứng đầu Thành phố Lạc, bình thường khó tìm được mùi vị như vậy, đồ ăn nhà này hẳn là khẩu vị của anh.
Là qian không phải xi: Một mình cậu ăn? Muốn tớ tới ăn cùng cậu không?
Tống Huỳnh trả lời: Mời lãnh đạo ăn cơm, liên quan đến vận mệnh tương lai, chớ quấy rầy.
Là qian không phải xi: Lãnh đạo nào? Không phải Đỗ Thịnh An đấy chứ? Mời anh ta ăn cơm làm gì? Không bằng cho chó ăn!
Tống Huỳnh: Ừ, quả thực cho chó ăn.
Là cái loại rất hung dữ, rất không dễ chọc, lại còn khó huấn luyện và khó lấy lòng.
Trác Nhất Thiến đồng ý lập tức bảo người đưa tới, Tống Huỳnh yên tâm, lại nán thêm một lúc ở phòng bếp, rót nước cho Lục Thiệu Tu.
Cô trở lại bàn ăn, phát hiện thức ăn trên bàn đã ăn được một nửa.
“Đừng ăn nữa, để tôi đổ đi.” Tống Huỳnh muốn lấy mâm đi.
Lục Thiệu Tu nhất quyết đè tay cô lại, khuôn mặt đẹp đẽ lạnh lùng hơi nhướngmày: “Không phải làm cho tôi ăn?”
Tống Huỳnh sửng sốt: “Phải, nhưng cái này quá mặn...”
“Ý là em muốn làm lại? Trình độ có thể cao hơn không?” Lục Thiệu Tu trêu ghẹo nhìn chằm chằm cô.
Cô lắc đầu: “Tôi không thể đảm bảo.”
“Em có thể làm tôi cũng không chờ được, tôi đói rồi, em không cần làm đi làm lại.” Lục Thiệu Tu cụp mắt nhìn, ý bảo Tống Huỳnh buông tay, lúc này cô mới ý thức được bản thân mình còn bị anh đè tay, vội vàng rút ra.
Mu bàn tay hơi nóng lên.
Cô im lặng ngồi xuống, mới vừa cầm đũa đã nghe thấy anh nói: “Em ăn ít một chút, lát nữa tôi bảo người đưa đồ ăn cho em.”
Tống Huỳnh thở dài: “Anh mới nên ăn ít một chút, ăn mặn rồi hối hận lại bắt tôi chịu trách nhiệm.”
Khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, trên mặt tràn ngập phiền lo, Lục Thiệu Tu nhìn đến nỗi vừa bực mình vừa buồn cười: “Đừng bày ra gương mặt ủ dột, làm mất khẩu vị của tôi.”
Tống Huỳnh không nói lời nào.
“Một chút việc nhỏ, có thất bại mới có không gian để tiến bộ, tôi cũng chưa nói gì em.” Lục Thiệu Tu đổi giọng, lại nói: “Hơn nữa, em tốn công tốn sức như thế này không phải chỉ vì chờ tôi đến tìm em?”
Anh buông đũa lau miệng, liên tục uống một cốc nước, dựa vào ghế: “Nói đi, lần này lại muốn tôi giúp em làm chuyện gì.”
Tống Huỳnh khó hiểu: “Anh có ý gì?”
Lục Thiệu Tu cười: “Em không có việc gì thì không tìm đến cửa, mục tiêu cụ thể chưa xuất hiện thì chưa vội hành động, không phải giúp sếp mua loa thì là nói hộ cho người khác, rất có tinh thần.”
Tống Huỳnh không khách sáo cà khịa lại: “Tinh thần của anh cũng không kém, hơn nửa đêm không ngủ được lục lọi ảnh của tôi, trước kia tôi cũng không biết sếp Lục còn có đam mê như vậy.”
Ý cười của anh treo bên môi, ánh mắt lại lạnh, đánh giá cô từ trên xuống dưới, điềm nhiên như không mà nói: “Đam mê của tôi rất nhiều, nếu em muốn biết, tôi không ngại thử lại với em.”
Tài ăn nói của Tống Huỳnh không lợi hại bằng anh, bị chọc giận, nói không lựa lời phản công lại: “Tôi hiểu rồi, sáng hôm đó sếp Lục giận vì tôi nói sai lời rồi, tổn thương mặt mũi đàn ông của ngài.”
Nét mặt Lục Thiệu Tu âm u.
Cô thừa thắng xông lên: “Chi bằng thử lại một lần, để ngày mai anh nói lại những lời đó với tôi một lần nữa, vậy sẽ hòa nhau.”
Nói xong, Tống Huỳnh tự biết mình lỡ mồm, lời này hơi quá đáng, cho dù nói như thế nào, Lục Thiệu Tu quả thực đã giúp cô, chuyện buổi tối hôm đó, cũng là cô chủ động nên anh mới có thể...
Nhưng tựa như lời Lục Thiệu Tu nói, nước đổ khó hốt, mới vừa buông lời tàn nhẫn xong thì xin lỗi lại càng xấu hổ, Tống Huỳnh cúi thấp đầu dọn bàn: “Anh đi đi, lần này tôi không có việc gì tìm anh.”
Vài giây ngắn ngủi lại dài lâu như một thế kỷ, động tác trong tay Tống Huỳnh máy móc, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, về phía cửa chính, càng ngày càng xa.
Càng ngày càng xa...
Khoảnh khắc này Tống Huỳnh cảm thấy vô cùng mờ mịt, bỗng nhiên có chút xúc động muốn khóc, chóp mũi chua xót.
Cô đã từng chỉ có thể nhìn anh từ xa, hiện giờ khoảng cách đã gần, bọn họ ăn cơm cùng nhau, đánh bài cùng nhau, chó của anh gửi ở nhà cô do cô nuôi dưỡng, thậm chí còn cùng chung chăn gối...
Có thể làm và không thể làm được, nên làm và không nên làm, tất cả đều đã xảy ra.
Nhưng cô vẫn cảm thấy cách anh rất xa, gai nhọn trên người hai người đều dài như nhau, không cách nào thật sự đến gần.
Cô thậm chí còn không thể đoán ra rốt cuộc Lục Thiệu Tu nghĩ cái gì.
Người đàn ông cầm áo khoác đi đến cửa, vừa định mở cửa, chuông cửa bỗng vang lên.
Tống Huỳnh sửng sốt, phản ứng lại, chắc là giao cơm hộp, hẳn là đến vào giờ này.
Tầm mắt của Lục Thiệu Tu cao hơn mắt mèo một chút, hơi cụp mắt xuống là thấy người ở cửa, anh quay đầu lại nhìn chằm chằm Tống Huỳnh, ánh mắt như suy tư gì đó.
“Là tôi đặt cơm hộp.” Tống Huỳnh bước nhanh tới cửa, chưa nhìn xem là ai đã tính mở cửa, đột nhiên bị một lực bên cạnh kéo lại, rơi vào một khuỷu tay cứng cáp.
“Em giỏi thật, còn dám để anh ta đến nhà em?”
Lục Thiệu Tu ép cô lên cửa, thân hình cao lớn khiến cô hoàn toàn bị vây lại, cúi đầu rồi hôn.
Tống Huỳnh cực kỳ hoảng sợ, liều mạng đập anh, về chút sức lực này chỉ tựa như gãi ngứa cho sư tử, ngược lại còn kích thích ham muốn chinh phục của đàn ông.
Anh càng dùng sức hơn, một tay nắm cằm của cô, mang theo vài phần hung dữ.
“Buông ra...” Bản thân cô sắp không thể thở được.
Chuông cửa vang lên một hồi, nghe thấy tiếng của một người đàn ông: “Cô Tống... Tống Huỳnh, là tôi, Đỗ Thịnh Lâm, cô ở nhà không?”
Trong lòng cô hơi bất ngờ, Đỗ Thịnh Lâm đến làm gì? Không phải cô đã nói hôm nay không thoải mái, không đi ăn sao?
Chỉ một giây lơ đãng này đã cho Lục Thiệu Tu cơ hội xâm nhập, anh ngang ngược mạnh mẽ, một tay chống cửa, một tay giữ lấy eo nhỏ của cô, trong động tác mang theo chút ý trừng phạt.
Vừa nghĩ tới Đỗ Thịnh Lâm ở ngoài cửa, trong lòng tràn ngập xấu hổ và tức giận.
Nếu để Đỗ Thịnh Lâm biết mối quan hệ này của cô và Lục Thiệu Tu, bữa tiệc lần trước quả thực trở thành chuyện cười.
Nghĩ đến động tác nhỏ ở dưới bàn của bọn họ ngày hôm đó, cô có loại cảm giác bị bắt quả tang vì vi phạm kỷ luật thời đi học.
Làm chuyện xấu, sợ bị người khác phát hiện, lại âm thầm buông thả sa vào, xấu hổ lại kích thích.
“Tống Huỳnh, có đó không? Cô nói không thoải mái, tôi đến thăm cô rồi đi.”
Người đàn ông bỗng nhiên khẽ cười, giọng điệu mơ hồ: “Em cũng thu hút người khác đấy.”
Cô sợ bị nghe thấy, vô thức ôm cổ anh sâu hơn, như vậy anh sẽ không thể nói chuyện.
Lục Thiệu Tu hơi giật mình, nhanh chóng phối hợp với cô.
Anh quá cao, Tống Huỳnh vẫn luôn ngẩng đầu, xương cổ sắp gãy, anh săn sóc mà hơi hạ người xuống, càng ngày càng dịu dàng.
Không biết hôn bao lâu, ngoài cửa cuối cùng cũng không còn âm thanh, Tống Huỳnh gần như choáng váng, đẩy người đàn ông ra.
Cô giận dữ trừng mắt nhìn Lục Thiệu Tu, đôi mắt hình viên đạn giống như muốn giết người, tự cho là rất hung dữ, nhưng trong mắt anh lại là một dáng vẻ hoàn toàn khác.
Trải qua một phen dây dưa vừa rồi, tóc cô rối mù, gò má trắng sứ đỏ bừng lên, dường như cảm thấy hơi say, môi sưng nhẹ, son môi gần như trôi sạch không còn gì.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trông cô như bị bắt nạt, dáng vẻ tủi thân, giận dữ đáng yêu vô cùng, khóe mắt còn lấp lánh nước mắt.
Giống như buổi tối ngày hôm đó.
Người đàn ông nhìn thấy cô như vậy, cổ họng khẽ nhúc nhích, hít sâu, kìm nén sự xúc động, thả chậm giọng điệu: “Khóc cái gì? Em buông lời hung ác không chút nể tình với tôi, tôi cũng chưa khóc.”
Tống Huỳnh bỗng bị anh chọc cười, người đàn ông vừa rồi mạnh mẽ bức bách, bây giờ đột nhiên yếu đuối, sư tương phản có chút đáng yêu.
Cô sợ Đỗ Thịnh Lâm còn ở ngoài cửa, vội vàng che miệng anh lại.
Ánh mắt Lục Thiệu Tu thâm thúy, hơi thở nóng bỏng, nhẹ nhàng hôn một cái ở lòng bàn tay cô.
“Anh có bệnh!” Tống Huỳnh dường như bị bỏng, vội rút tay lại.
Anh cười nhìn về phía mắt mèo, thản nhiên nói: “Yên tâm, đã đi rồi.”
Tống Huỳnh lười để ý anh, biết mình hiện tại rất nhếch nhác, đỏ mặt đến nhà vệ sinh lau mặt, nặng nề đóng cửa lại.
Hy vọng lúc cô đi ra ngoài, anh đã đi rồi.
Gương phản chiếu gò má đỏ ửng, ngay cả ánh mắt cũng lấp lánh, dáng vẻ vốn xinh đẹp lại càng sinh động hơn ngày thường.
Tống Huỳnh ngơ ngác nhìn một hồi, quyết định rửa mặt, trực tiếp tẩy trang.
Bộ dạng này đi ra ngoài, e rằng anh cho rằng mình đang cố ý dụ dỗ anh.
Nhà này cách âm không tốt, cô mới vừa rửa mặt xong, lại nghe thấy tiếng chuông, bỗng có chút phát khùng.
Mẹ nó lại là ai đây?
Vội vã rút khăn mặt lau bừa, Tống Huỳnh mở cửa ra ngoài, Lục Thiệu Tu vẫn đứng ở cửa, lần này sắc mặt của anh bình thường, Tống Huỳnh không hiểu sao lại cảm thấy tâm trạng của anh khá tốt.
Cô lại trừng mắt nhìn anh, đoán lần này chắc là người giao hàng, vừa nhìn vào mắt mèo, lại là Trác Nhất Thiến ăn diện lộng lẫy.
Sao cô ấy lại tự mình đi đưa cơm? Cô thật sự cảm động, nhưng không dám cử động...
Tống Huỳnh vô thức nhìn về phía Lục Thiệu Tu: “Làm sao bây giờ, bạn thân của tôi đến.”
“Mở cửa đi, em muốn làm thế nào?” Anh điềm nhiên như không.
“Nhưng mà anh đang ở đây.” Cô không cẩn thận nói ra lời trong lòng.
Anh không vui nhíu mày: “Ý em là sao, tôi đáng xấu hổ à?”
“...” Tống Huỳnh cắn môi, nói bất chấp: “Không phải, anh rất đẹp, xuất hiện ở nhà tôi quả thực là đem lại ánh sáng cho ngôi nhà khiêm tốn của tôi, giá nhà cũng phải tăng gấp ba.”
Lục Thiệu Tu tức giận mà cười: “Con người em, khen người ta còn nhất định phải nói móc.”
Tống Huỳnh không còn cách nào, chắp tay trước ngực van xin anh: “Bên ngoài là Trác Nhất Thiến, anh cũng biết, nếu cô ấy thấy anh ở đây, chắc chắn muốn hỏi anh rất nhiều vấn đề, đến lúc đó phiền chết anh, anh muốn như vậy sao?”
“...” Đây lại là một vấn đề.
Trác Nhất Thiến là chị dâu họ tương lai của Tần Sam, quả thực là một người phụ nữ khó chơi lại còn nhiều chuyện, loại này Lục Thiệu Tu tránh còn không kịp.
“Vậy tôi đi đâu?” Vẻ mặt anh vẫn không kiên nhẫn.
Tống Huỳnh rất khó xử, cô chỉ nhà vệ sinh: “Vào chỗ đó đi, tôi sẽ giải quyết cô ấy nhanh thôi.”
Lục Thiệu Tu trừng mắt: “Không.”
.... Thật khó hầu hạ.
Ngay lúc này, mèo con chủ động cọ vào chân anh, dáng đi lười biếng dạo đến cửa phòng Tống Huỳnh, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên, dùng trọng lượng cơ thể đè mở tay nắm cửa, quay đầu lại kiêu ngạo nhìn Lục Thiệu Tu.
Thiếu Tá phe phẩy cái đuôi, tung ta tung tăng đuổi theo.
...
Động vật nhỏ thật sự thành tinh rồi.
Bán đứng con sen rất giỏi.
Từ lâu đã nghe nói mèo là sinh vật yêu thích sự xuất sắc, thật đúng là chuẩn không cần chỉnh.
Lục Thiệu Tu căng môi, thật sự đi theo mèo vào phòng cô, đóng cửa phòng lại.
Một mèo một chó thêm Lục Thiệu Tu, đều muốn ở nhà cô làm chủ công việc của mình, Tống Huỳnh bỗng cảm thấy một màu thê lương.
“Mở cửa đi, bé Huỳnh!” Trác Nhất Thiến bắt đầu gõ cửa.
“Tới đây!” Tống Huỳnh thu hồi nỗi buồn, mở cửa đón Trác Nhất Thiến vào.
Đại tiểu thư đích thân làm người giao hàng, tràn đầy nỗi khổ tâm muốn kể, trong lòng Tống Huỳnh lo lắng, chỉ đành bảo người chị em ngồi xuống từ từ nói.
Trước tiên cô ấy nói mình cùng người nhà đến Paris mua sắm, tình cờ gặp được idol lạ nào đó, lại nhắc tới tiệc sinh nhật tháng sau, ông bà sẽ tặng cô ấy cổ phiếu tập đoàn, cuối cùng mới ấp úng nói đến chuyện làm hòa với Trần Tần.
“Tớ biết ngay mà.”
Căn cứ vào hôm đó Trác Nhất Thiến ôm mình khóc như đồ ngốc, cô đã biết bọn họ không thể tách rời.
Trác Nhất Thiến ngượng ngùng le lưỡi: “Cái dấu son môi kia là tớ hiểu lầm, tớ có người quen làm chứng cho anh ấy, trong khoảng thời gian này mỗi ngày anh ấy đều tới cầu xin tớ, hôm đó mưa to, anh ấy chạy đến dưới lầu nhà tớ, ướt thành con chó ngốc, nói anh ấy không có tớ thì sẽ đi xuất gia làm hòa thượng.”
Tống Huỳnh nghe đến nỗi mắt chữ a mồm chữ o, hành động này thật sự là...
Tình tiết phim máu chó lúc tám giờ tối.
Nhưng lại rất bình thường, đôi bạn trẻ Trần Tần và Trác Nhất Thiến này đã yêu nhau như vậy đó, hai người đều là dân yêu đương mù quáng và cảm tính.
Tống Huỳnh đã xem lịch sử trò chuyện của hai người bọn họ, buồn nôn đến mức có thể khiến người ta moi ra một căn biệt thự hoa viên.
Lời tương tự, cô không cách nào tưởng tượng Lục Thiệu Tu sẽ nói ra, dù có đầu thai mười lần anh cũng không thể vào vai hình tượng thâm tình.
Cô trêu Trác Nhất Thiến: “Nếu Trần Tần làm hòa thượng, không phải cậu muốn làm ni cô đấy chứ?”
“Hừ, nằm mơ đi, chị đây có thể đi tìm em trai bảnh bao.” Cô ấy nháy mắt, cười nói: “Người lần trước giống Lục Thiệu Tu chính là đầu bảng chỗ bọn họ, nếu không phải lúc sau bản gốc đến, liệu cậu có dẫn cậu ta về nhà không?”
!
Chị em cậu nói cái gì đâu vậy?
Sống không tốt sao?
Cô không muốn rời khỏi thế giới tươi đẹp này đâu nhé!
Tuy Lục Thiệu Tu sẽ không để ý cô với ai như thế nào, nhưng anh nhất định không mong mình và đầu bảng cửa hàng “vịt” trông giống nhau...
Tống Huỳnh bất an nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ.
Cô lớn tiếng tỏ vẻ bằng lời lẽ chính trực: “Không thể nào, Lục Thiệu Tu đẹp trai hơn người đó nhiều, hơn nữa tớ không hề thích người đó, không có khả năng xảy ra chuyện gì.”
“Tớ suýt nữa thì điếc rồi, lớn tiếng như vậy...” Trác Nhất Thiến ngoáy lỗ tai, hô lại lớn tiếng y vậy: “Lục Thiệu Tu không ở đây, anh ta không nghe được!”
Tống Huỳnh lúng túng xua tay: “Đừng mãi nhắc đến anh ta nữa, đi thôi đi thôi, đi hẹn hò với Trần Tần nhà cậu đi.”
Trác Nhất Thiến đột nhiên nghiêm túc: “Cậu rất bất thường.”
“Sao tớ lại bất thường?” Cô sờ mặt, chột dạ nghĩ, chẳng lẽ Trác Nhất Thiến nhìn ra gì đó?
Trác Nhất Thiến hỏi đâu ra đấy: “Có phải anh ta xách quần lên thì không giữ lời? Sau đó không liên lạc với cậu? Tên đểu này!”
“...” Tống Huỳnh không phản bác.
“Nhưng mà... Với ngoại hình đó của anh ta, ngủ miễn phí một giấc cũng không lỗ, nói ra không biết bao nhiêu người hâm mộ ghen tị oán hận!”
“...”
Cô cười hỏi: “Đánh giá một chút, kỹ thuật của anh ta tốt không? A, nghe nói đàn ông sống mũi cao ngón tay dài phần cứng đều ưu tú, có phải như vậy không?”
Tống Huỳnh siêu khó xử: “Tớ không nhớ, ngay cả đêm ấy xảy ra cái gì cũng không biết.”
Người nào đó trong phòng liên tiếp bị nhắc đến: “...”
Phòng ngủ rất nhỏ, Lục Thiệu Tu cảm thấy có chút chật hẹp, liên tục nhìn đồng hồ, bởi vì người phụ nữ ồn ào lại nhiều chuyện mà cực kỳ phiền lòng, tuy anh là đàn ông, không ngại đàm luận loại chuyện này, nhưng luôn cảm thấy không đủ tư cách nói, đặc biệt là bản thân làm nhân vật chính...
Nhưng Tống Huỳnh nói cô không nhớ, điều này khiến anh càng không vui.
Cô luôn có cách để khiêu chiến điểm mấu chốt của anh.
Phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, anh phát hiện có thứ gì đó vẫn luôn phản quang bên cạnh con búp bê lông nhung phía trên giá sách, rất nhiều lần chói đến đôi mắt của anh.
Lục Thiệu Tu đi qua nhìn xem, lấy búp bê vàng nhỏ ra.
Anh hơi híp mắt, thấy camera mini dựng ở trên tủ.
Hướng thẳng về phía giường.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Huỳnh Huỳnh: Anh đứng ở đây đừng đi đi lại lại, tôi đi tiêu hủy chứng cứ rồi quay về.