Nếu như hệ thống vẫn còn ở.
Nếu vậy thì cậu sẽ nhận được nhắc nhở giá trị hắc hóa.
Nhưng bây giờ không có, là giao lưu giữa Thương Am và Du Dữu, không thể xin giúp đỡ từ bên ngoài cũng sẽ không bị âm thanh khác làm phiền.
Du Dữu sẽ không lộ ra bộ dáng thất thần, cũng sẽ không tự dưng sững sờ rất lâu, không phân ra thời gian vốn là của Thương Am, sẽ không nghe theo sự chỉ huy của âm thanh khác rồi từ đó dùng kỹ năng diễn xuất vụng về đến buồn cười để lừa người trước mặt.
Theo lý thuyết, dưới tình huống này thì cậu sẽ trở nên thông minh hơn. Như trong tiểu thuyết võ hiệp, thanh niên trẻ tuổi từ bỏ cuốn bí kíp sai lầm để trở lại với chính đạo, một bước lên trời.
Nhưng Du Dữu lại là một kì tài ngút trời.
Cậu nhìn sắc mặt không vui của Thương Am, bỗng nhiên cười.
Không có chút tự giác nào, cũng không có cảm giác nguy cơ, hoàn toàn không biết sợ là gì.
Chẳng những không sợ còn cảm thán Thương Am đáng yêu, cảm thấy được quan tâm nên đùa kiểu không thiết sống
“Chú, hóa ra ngài hoàn toàn không chê cháu phiền à nha~”
Cũng không phải không biết Thương Am hiện tại có khả năng hắc hóa hoặc như là đã quên chuyện này. Nếu hệ thống bây giờ lớn tiếng chất vấn cậu, nhắc nhở cậu chuyện hắc hóa thì cậu cũng chỉ ừ đã biết.
Chỉ là trong bộ não đơn giản của Du Dữu biết đến khái niệm hắc hóa nhưng không tưởng tượng được tình tiết cụ thể. Chỉ nghĩ là đó là không vui đến hết mức liền chuyển thành cực tức giận, siêu tức giận cho nên hắc hóa. Chẳng phải trong trò chơi đều nói vậy mà? Nhân vật chính hắc hóa thì từ chính phái biến thành phản diện, bắt đầu làm chuyện xấu nhưng thực chất là thiếu tình thương.
Du Dữu đùa đùa nhưng Thương Am vẫn không phản ứng, mắt thậm chí không chớp nhìn chằm chằm cậu. Cậu cười khà khà bưng bát lên ngồi sang.
Từ ngồi đối diện Thương Am thành ngồi cạnh, cánh tay sát nhau, vừa nghiêng đầu là có thể nhìn thấy lông mi của nhau ở khoảng cách gần.
Cậu lấy đũa chung chưa dùng qua gắp một khối xương sườn “Chú, cháu còn phải đi học mà, sao có thể để ngài chăm sóc mãi được? Chẳng may cháu thành gánh nặng thì sao giờ. Đã nói là cháu đến để hiếu kính ngài, sao có thể biến thành ngài chăm sóc cháu được?”
Nói đạo lý từng chút từng chút.
Gắp cho Thương Am một khối xương, lại gắp cho mình một khối. Cậu còn cố ý chọn một khối xương to nhét vào miệng cắn kèn kẹt, hạnh phúc đến híp mắt.
Món sườn thực sự là tạo vật đẹp nhất của Thượng Đế. Cậu nghĩ vậy rồi tự nhiên gắp một khối cho mình, lại lấy đôi đũa chung gắp cho Thương Am.
Thương Am nhìn cậu ăn hăng say. Không biết hắn nghĩ đến chuyện gì bỗng giơ tay xoa đầu Du Dữu, động tác vẫn chậm chạp dịu dàng như cũ, lòng bàn tay xoa trên đỉnh đầu.
“Tốt, tôi biết rồi.”
Du Dữu nuốt miếng cơm xuống, đầu như có ý thức riêng nâng lên một chút, vẫn muốn sờ sờ.
Trước khi cậu xuyên đến rất ít được đối xử thân mật như thế. Cha mẹ thấy cậu lớn rồi, không cho cậu nũng nịu nữa. Bạn bè thì toàn gọi cậu là anh, nói cậu là vua kỹ thuật. Cũng có thể lúc đó quá cuồng công việc, khiến thể hiện ra đều là bận rộn, nghiêm túc để người khác ôm bắp đùi, ít nói đùa.
Nhưng mỗi lần Thương Am sờ đầu như thế, cậu lại thấy rất dễ chịu như được vuốt lông.
Thương Am lại bỏ tay ra “Ăn cơm.”
Du Dữu triệt để từ bỏ nhân thiết, vò mẻ không sợ sứt, cũng không quan tâm mình sẽ OOC như nào. Sau khi ăn hai cái xương sườn khai vị, thì bắt đầu tấn công gà xào sả ớt. Có thể do nguyên thân không hay ăn cay, hôm nay tiệm cơm lại làm mùi ớt khá hắc nên cậu ăn một hồi thì che miệng hắt xì.
Cuối cùng ăn xong khóe mắt và môi đều đỏ, vẫn còn rất vui vẻ ăn. Thịt gà không nhiều, ăn xong thì dứt khoát chuyển sang ăn ớt.
“Chú, ớt của tiệm này ngon thật. Đây là lần đầu tiên cháu ăn được ớt bùng nổ thế này, thơm quá!”
Thương Am nhìn cậu, như đang suy nghĩ.
Sau khi ăn xong vẫn là Du Dữu dọn bàn, cũng không phải cậu rất thích làm việc nhà mà bây giờ giá trị của cậu cũng chỉ có những việc này. Khi chưa kiếm được tiền thì phải làm nhiều việc hơn thôi.
Thương Am đi ra ban công gọi một cuộc điện thoại. Không lâu sau có một nhóm người đến, phá cửa phòng.
Phá, một cánh cửa chống trộm tốt như thế, phá luôn.
Du Dữu mang đến một cái ghế nhỏ ngồi nhìn, nâng cằm lên ánh mắt thì hoang mang. Chốc lát sau lại thấy những người đó đổi một cửa chống trộm mới.
So sánh với cửa trước đó thì cửa mới không có cửa sổ nhỏ phía trên để nhìn tỉnh huống bên ngoài nhưng lại nhiều một cái cửa chó vuông vức ở bên dưới.
Du Dữu thấy họ đi rồi, bước đến khoa tay ước chừng rồi đi đến kết luận: Một người sinh viên tuổi như mình có gầy nữa cũng không chui qua được.
Không phải cho cậu dùng, thế là Thương Am muốn nuôi chó? Hay là mèo? Không phải là mèo chứ, mèo sẽ bắt chuột đó, chẳng may mang về nhà thì đáng sợ lắm.
Cái cửa chống trộm trước đó tuy có cửa sổ bên trên, cửa sổ cũng to nhưng có dán một tầng lưới sắt và có vài cột thẳng. Điều đấy khiến người khác không thể dựa vào phá cửa sổ để mở cửa từ bên ngoài được. Cái mới này thì có mắt mèo, ngược lại thì… vẫn được.
Du Dữu định hỏi Thương Am vì sao đổi cửa, vừa quay đầu lại thì người đã vào thư phòng rồi.
Thời gian cũng không sớm nữa, cậu liền đi chuẩn bị đồ cần thiết cho giải thi đấu nấu ăn ngày mai. Gia vị cần dùng đều cất cẩn thận trong balo, chuẩn bị xong thì ngồi vào trước máy tính.
Chú đang cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, cậu cũng phải cố gắng mới được.
Chờ bận đến mười giờ tối thì đồng hồ báo thức vang lên. Du Dữu dời khỏi máy tính, lưu hết mọi thứ vào dữ liệu đám mây. Sau đó chuẩn bị hai chén sữa bò nóng rồi gõ cửa thư phòng của Thương Am.
Sau khi cửa mở cậu mới nhớ tới trong nguyên tác có một đoạn kịch bản cũng giống thế này.
…
Đó là một tối Du Dữu ở nhà Thương Am vì bị bệnh. Nhưng có bị bệnh thì Du Dữu vẫn kiên trì chuẩn bị đồ uống nóng trước khi đi ngủ cho Thương Am.
Bệnh của cậu ta thực ra đã sắp khỏi hẳn nhưng Du Dữu biết rằng sau khi khỏe lại hoàn toàn thì mình không thể ở đây nữa.
Thương Am vẫn không tiếp nhận cậu ta khiến cậu ta rất đau lòng, vẻ mặt hốt hoảng nên cầm nhầm đồ trong túi đồ được tặng thay vì đồ mới mua. Rót một chén xong mới nhận ra không phải sữa bò cậu chuẩn bị mà là sữa chua. Sợ chú không thích nên đổ đi.
Sau khi đổ xong thì cũng không rửa sạch cốc mà trực tiếp đổ sữa bò vào trong chén đó, hâm nóng rồi bê cho Thương Am.
Kết quả là bên trong sữa chua có thuốc kích thích mạnh. Dù chỉ có chút xíu trộn với sữa bò cũng có thể ảnh hưởng đến thân thể.
Đêm đó cậu ta liền bị Thương Am đè xuống, cũng lược bỏ ba nghìn chữ.
…
Quá cẩu huyết, quá trùng hợp.
Du Dữu cúi đầu nhìn sữa bò nóng, nhẹ nhàng thở ra. Cậu cũng không ngu như thế, không trộn sữa chua vào thì sẽ không có chuyện gì nhỉ?
Thương Am cũng đang nhìn sữa bò trong tay cậu.
“Chú, trước khi ngủ uống sữa bò nóng có thể giúp ngủ ngon hơn.”
Trong mắt cậu thì uống sữa bò nóng cũng giống như ngâm chân trước khi ngủ, dù sao tốt cho cơ thể là được rồi.
Thương Am không uống, lắc đầu “Cậu uống trước đi.”
Du Dữu thấy hắn không đuổi mình ra, cầm một cốc lên.
“Hai cốc đều là của cậu.”
“Hả?” Du Dữu giật mình “Chú, một ngụm ngài cũng không nếm thử ạ?”
Rõ ràng buổi sáng thường xuyên uống thế mà buổi tối lại không thích?
Thương Am lại lắc đầu rồi cúi xuống làm việc, cả người trầm tĩnh như bức tượng.
Cũng may Du Dữu dùng cốc nhỏ mà bụng lại lớn, uống hết tất cả ngay trước mặt Thương Am, cuối cùng còn nấc nhỏ một cái.
Cậu cố gắng nhịn tiếng ợ xuống nhưng vẫn bị Thương Am nhìn thoáng qua.
Sau khi uống xong Du Dữu bưng đĩa cùng hai cốc đi ra. Rửa cốc xong thì nằm trên sofa chơi điện thoại, bỗng đổ mồ hôi cả người.
Hơi nóng, lại còn… khô.
Du Dữu đầu óc mơ màng, đung đưa đứng dậy xem túi sữa bò hôm nay. Cậu phát hiện hộp sữa bò mình mở là cùng một chỗ cơm tối Thương Am mang về, đựng trong túi giấy đẹp đẽ, nhìn giống đồ được tặng khi mua thức ăn ngoài.
Không có sữa chua, tất cả đều là sữa bò. Vì sữa có sẵn trong nhà không đủ hai cốc nên cậu mới mở cái đó.
Ài, không thể nào…
Trong lòng cậu chợt lạnh, thần kinh căng thẳng bị tiếng mở cửa hù sợ, phóng vèo vào phòng vệ sinh rồi khóa cửa.
Dù sao phòng Thương Am lớn, nhà vệ sinh có cái, không sợ.
Mà bây giờ mới rưỡi Thương Am đã ra khỏi thư phòng. Vẫn chưa đến giờ đi ngủ mà?
Du Dữu suy nghĩ, thôi thì đi tắm. Xác nhận khăn tắm vẫn có thì cởi đồ vào xả nước.
Lớn như thế rồi nhưng cậu chưa bao giờ trúng loại thuốc đó… Đúng là không có hệ thống rất bất tiện, chứ không cậu đã không uống sữa bò đó rồi.
Tuy rằng không phải sữa chua nhưng cậu cũng hiểu được. Du Dữu mang máng nhớ đến cậu đã từng xem một bộ phim viễn tưởng, có đoạn giống như thế này. Dùng tung xúc xắc làm ví dụ. Nếu như thời gian khởi động lại vài lần, tại các thế giới song song thì có thể đổ số khác nhau dẫn đến kết quả khác nhau.
Kết quả này có thể mang tính ngẫu nhiên cũng có thể là một ý nghĩ sai của một người.
Cho nên vì thế người đưa thuốc có thể như lời hệ thống. Sau khi khởi động lại năm lần nên khiến sữa chua biến thành sữa bò?
Du Dữu cảm giác người càng ngày càng nóng, lúc lạnh lúc nóng, vòi hoa sen xối nước cũng không có tác dụng gì.
Ánh mắt cậu dần dần dời xuống dưới.
Má, thật trắng.
Tại sao có thể trắng có thể non như vậy, đây là người sao!!!
Du Dữu đau đớn nhìn bản thân, tức đến mức chửi thề, tức đến mức tàn độc túm lấy chính mình.
Sau đó lầm bầm một tiếng, khí thế như quả cầu bị chọc thủng, ‘biu’ một tiếng liền hết rồi.
Hệ thống, tui thiệt thê thảm mà.
Hệ thống không ở, chẳng ai để ý đến cậu.
“Cộc, cộc”
Có tiếng gõ cửa, sau cửa bằng pha lê xuất hiện một bóng người “Du Dữu, không sao chứ?”
Dường như thời gian xả nước của cậu quá dài nên Thương Am để ý.
Du Dữu nội tâm giãy giụa. Không, tui không tốt, con của ngài bị trúng thuốc thay ngài, đã vậy còn gặp tinh thần công kích từ chính bản thân mình.
Nhưng cậu mở miệng lại là tiếng nói ngọt ngào cực kì có sức sống: “Không có việc gì nha chú! Cháu khỏe lắm, tắm xong thì sẽ về ngủ! Ngài đừng chờ cháu mà ngủ trước đi~”
“Được.”
Thương Am đi.
Du Dữu thở nhẹ ra, dứt khoát ngồi vào bồn tắm bắt đầu hài hòa.
Cậu không rõ sao trong tiểu thuyết, đoạn xuân dược cẩu huyết kinh điển cứ phải cùng người khác làm mới được. Sao lại không xông vào nước lạnh, hoặc nước nóng; tự nhiên sẽ dịu đi. Coi như không giải được nhanh thì tay phải cũng chẳng phải bị phế mà?
Thế là lúc Du Dữu tự mình gặp kịch bản cẩu huyết, cậu đã tự thể nghiệm cái gì gọi là tay làm hàm nhai, từ chối cẩu huyết.
Chú của cậu tốt như thế, cần tình thân quan tâm như vậy, tin tưởng mình cỡ nào. Cậu không thể làm người bị phế tay phải khiến chú thất vọng được.
Đã nói không chơi gay thì chính là không chơi gay. Đã nói muốn hiếu kính trưởng bối, chắc chắn không bò giường.
Tác giả có lời muốn nói:
Thương Am: Ha, đúng là muốn câu dẫn tôi.
Du Dữu: Không sao, em tự xử. Tắm một chút rồi đi ngủ~!
Thương Am – đã chuẩn bị sẵn sàng bị quyến rũ: …
Hệ thống cũng sắp online rồi hà hà hà~