Editor: Hàn Phong
______________
Du Dữu vừa đứt lời thì nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống, chờ nửa ngày cũng không nghe thấy tiếng nhắc giá trị hắc hóa giảm.
Cậu cảm thấy sai sai, mình biểu lộ trung thành như thế Thương Am phải hài lòng lắm chứ. Phải giảm giá trị khoảng hai chữ số mới đúng. Kết quả chờ mấy giây, Thương Am im lặng, hệ thống cũng im lặng, cứ như cả thế giới đều chết máy.
Kể cả không giảm, giá trị hắc hóa tăng hai điểm để thể hiện mục tiêu lãnh khốc vô tình cũng được á?
Khi đang nghĩ như thế thì hệ thống quay lại.
Vừa rồi có bug, không cần quan tâm.
???
Hệ thống: Làm tui sợ muốn chết, trong một giây phút còn tưởng rằng giá trị hắc hóa trực tiếp đầy luôn. May mà là bug.
Hệ thống không chết máy, Thương Am cũng vậy, Du Dữu chớp mắt thì nghe thấy giọng Thương Am ép cực trầm, dường như rất hài lòng nói
“Rất tốt.”
Du Dữu cảm thấy nhân sĩ thành công đúng là khác biệt, hơn nữa người này còn là nhân vật chính của thế giới. Trong nguyên tác lúc tổng giám đốc biến thái khốc huyễn cuồng bá, tâm tư thực sự khó dò, vui giận cũng không lộ ra.
Cậu đoán Thương Am đã quen với việc đứng ở trên, quen giấu tâm trạng. Để trấn an hậu bối tương đối thân cận này mới cố ý làm mặt tươi cười, dùng giọng điệu nhẹ nhàng.
Nhất định là như thế, chứ không phải cách nói chuyện này, cái không khí đáng sợ này. Du Dữu dường như thấy câu ‘rất tốt’ này là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Du Dữu cảm thán trong lòng chú Thương thật khéo hiểu lòng người, cũng rất quan tâm. Cửa phòng ngủ một cánh nữa đóng lại, chỉ còn một gian cuối cùng vẫn đang mở cửa.
Du Dữu cuối cùng cũng yên tâm.
Trong phòng khách trải thảm mềm, trang trí cực kì xa hoa.
Hơn nữa cách âm của khách sạn này cũng không tệ, thảm cũng hút âm, có thể làm giảm tiếng bước chân. Có thể thần không biết quỷ không hay nửa đêm lén lút chui vào phòng ngủ của Thương Am.
Trong nguyên tác, Du Dữu đã chân trần giẫm lên thảm, lần trong bóng tối đi vào phòng ngủ ở bên cạnh, bò lên giường Thương Am. Đây là thời điểm quan trọng làm nóng tình cảm giữa hai người. Du Dữu say rượu làm nũng, tuy ánh mắt mơ màng nhưng nhận ra giọng Thương Am nên khóc lóc muốn ôm một cái.
Mang danh truyện cẩu huyết, ở đây chắc chắn phải có hiểu nhầm.
Cậu ta say nên cho rằng mình đang trong mơ, không tin chú Thương thật sự vừa cao vừa đẹp trai như thế, sẽ thật sự đến đón mình. Nghĩ rằng nếu đã là mộng đẹp thì làm càn một lần.
Mà cách làm càn này lại bị Thương Am lý giải thành xúc động tuổi dậy thì, là không lí trí kích động, thậm chí còn là bụng đói ăn quàng.
Là do lúc đang thân mật Du Dữu đã gọi xưng hô cất giấu trong lòng mình cực lâu, từ xưa đến nay chưa bao giờ dám gọi với người ở đầu kia điện thoại – không phải Thương Am, không phải chú mà là tiên sinh. Cho dù trong lòng, cậu ta cũng rất xấu hổ khi gắn những từ như bạn trai, lão công, bảo bối lên người chú Thương. Lại thấy gọi nhũ danh, biệt danh là không tôn kính; gọi tên thì càng xấc xược. Nên liền nhủ thầm trong lòng hai từ ‘tiên sinh’; nó giống như là xưng hô gọi nửa còn lại, cũng giống như kính xưng với người mình ngưỡng mộ.
Trong đó cũng bao hàm sự sùng bái, sự ngước nhìn. Nếu như gọi lúc đang ôm hôn thì lại mang theo hương vị đặc trưng. Nhưng điều đó khiến Thương Am hiểu lầm mình bị nhìn thành người khác, từ đó liên tưởng đến Du Dữu nũng nịu như thế với người đàn ông khác.
Nhìn thấy cậu ta như thế, tâm Thương Am thì run lên nhưng nét mặt càng trầm. Không ngờ đứa nhóc mình giúp đỡ nhiều năm như thế tại sao lại biến thành như này.
Dùng lời của hệ thống thì là bị kích thích giá trị hắc hóa.
Nghĩ đến đây bước chân về phòng ngủ của Du Dữu dừng lại.
Cậu không định đi theo nguyên tác, cái gì mà bò giường thổ lộ, hiểu lầm cẩu huyết gì đó biến hết đi. Nhưng vì nhiệm vụ cũng được, thúc đẩy nhiệm vụ cũng được; cậu vẫn phải nghĩ cách để tăng tình cảm giữa mình và Thương Am.
Đang do dự, Du Dữu quyết định gọi hệ thống.
Trong nguyên tác, lúc Thương Am nửa đêm bị bò giường đã tăng giá trị hắc hóa đúng không?
Đúng á, kí chủ muốn làm gì?
Tui muốn hỏi dò chút, giá trị hắc hóa lúc đó của ảnh là bao nhiêu?
Hệ thống không hiểu lắm nhưng vẫn hoang mang trả lời kí chủ: giá trị cụ thể tui cũng khó nói, chỉ có thể nói giá trị đại khái cho cậu thôi. Lúc đầu giá trị hắc hóa tăng khoảng điểm, trong lúc Du Dữu mượn rượu làm càn tăng khoảng điểm…Kí chủ, cậu hỏi cái này làm gì?
A, thế là được rồi. Du Dữu đã tắm sạch mùi rượu và mùi gà chiên trên người, đổi lại áo choàng tắm rộng rãi của khách sạn, trên người là mùi sữa tắm hương chanh. Cậu cầm điện thoại ra nhìn thời gian, không nghĩ nhiều mà nói: Tui thấy giá trị hắc hóa của Thương Am lúc đó tăng không chỉ vì xung đột giữa tình thân cùng tình dục, hiểu lầm cẩu huyết mà còn tức giận do bị quấy rối tỉnh giấc.
Hệ thống muốn gõ dấu hỏi nhưng lại nhịn, kinh hoàng phát hiện mình có chút bị thuyết phục.
Hiện tại tui xác định, lúc ảnh phát hiện đứa nhỏ này nửa đêm không ngủ được bò giường đã tăng điểm giá trị hắc hóa. Lúc đó chắc là giá trị do tức giận bị đánh thức, vẫn có thể chấp nhận được.
Hệ thống muốn nói rằng nhân vật thiết lập cao cao đại thượng như thế làm sao có thể hắc hóa vì bị đánh thức được. Nhưng rất nhanh lại nghĩ đến nhân vật chính vì những hành động, lời nói của kí chủ mà giá trị hắc hóa thay đổi một cách kì diệu.
Sau đó Du Dữu lại đi khỏi phòng.
Cửa phòng Thương Am vẫn còn ánh sáng hắt ra, nhìn thấy chưa ngủ hẳn. Du Dữu quyết tâm, quay vào toilet bưng một chậu nước nóng hầm hập.
Kí chủ, cậu muốn làm gì thế?!
Mang cho cha… nhầm, cho chú rửa chân, bóp vai đấm lưng, hiếu thuận chú.
Kết quả chờ Du Dữu bận rộn bưng chậu nước nóng trở lại trước cửa phòng Thương Am, đèn bên trong đã tắt, mọi thứ trở lại yên tĩnh.
Hệ thống vẫn đang trong khiếp sợ. Rửa chân? Hiếu thuận? Cậu chắc chắn làm thế có thể cảm hóa mục tiêu?!
Du Dữu đứng trước cửa đau buồn thở dài. Tui hiện tại là bé ngoan, tất nhiên không thể mượn rượu làm càn hoặc là bò giường được. Nhưng mà không làm gì thì sáng mai sáu giờ ảnh sẽ đi làm, lần gặp tiếp theo còn chưa rõ là bao giờ.
Dựa theo kịch bản thì lần gặp mặt hôm nay là ngoài ý muốn. Nếu cậu ồn ào quá, Thương Am sẽ hắc hóa. Nếu cậu quá ngoan thì Thương Am sẽ yên tâm lại, trực tiếp bỏ qua việc gặp mặt tiếp theo.
Dù sao cậu cũng phải nghĩ biện pháp chứng minh độ tồn tại và bồi dưỡng hảo cảm trong tối nay, tạo ra tình huống để tăng tiến tình cảm.
Cho nên cậu quyết định mang nước để Thương Am ngâm chân dưỡng sinh. Cậu nhớ kỹ trước khi mình xuyên qua thì ba cậu thích nhất ban đêm sai cậu lấy nước rửa chân.
Du Dữu định để chậu nước xuống gõ cửa nhưng vừa cúi người thì đầu đã đẩy cánh cửa trước mặt ra.
Trong phòng một màu đen kịt, rèm cửa kéo kín nhưng cửa phòng lại khép hờ. Du Dữu hơi ngạc nhiên, bỗng cảm giác được một ánh mắt đang nhìn mình.
Thương Am tất nhiên cũng đờ ra, không rõ thằng nhóc này tại sao lại bưng chậu nước cúi đầu trước cửa phòng mình.
Lại còn cúi đầu xuống ° cực kì tiêu chuẩn nữa.
Sau đó Du Dữu đứng thẳng lại, bưng chậu nước vào phòng.
“Chú… người đã ngủ chưa?”
Nếu chú ngủ rồi thì để cháu gọi dậy nhé!
Bởi vì trong phòng không có ánh sáng, ngoài phòng khách chỉ mở đèn ngủ tối tối. Du Dữu sợ học trưởng phát hiện nên đóng cửa phòng lại. Bấy giờ trong phòng giơ tay không thấy được năm ngón, mắt Du Dữu vẫn chưa thích ứng với bóng tối nên không rõ người trên giường mở mắt hay nhắm mắt.
Du Dữu miễn cưỡng tính ra vị trí của giường, tính toán thả chậu nước cạnh giường.
Vừa đi được mấy bước sắp đến giường rồi, bỗng nghe thấy tiếng quát bảo dừng lại.
“Dừng lại.”
“Hả?”
Du Dữu thật sự nghĩ Thương Am chưa tỉnh nên bị giật mình. Nhưng thân thể vẫn theo quán tính bước lên tiếp, cũng không thể bảo phanh là phanh ngay được. Bước một bước rồi lại nhịn không được bước tiếp.
Theo lý thuyết dù cậu có đi thêm hai bước cũng không nhảy lên giường được, không sao.
Nhưng không ngờ rằng bước đến bước thứ hai Du Dữu thấy mình đá phải cái gì đó, vấp vào khiến cả người mất thăng bằng, cả người cả chậu nước ngã về phía trước.
“Ào——–”
Khoảng cách này thực sự quá chuẩn, nước nóng đều giội vào giường, không một giọt nào văng ra thảm bên cạnh.
Bấy giờ cậu biết tại sao Thương Am bắt mình dừng lại, nhưng cũng đã không kịp rồi.
“Xin lỗi! Xin lỗi! Cháu không cố ý!” Du Dữu luống cuống đứng dậy mới nhớ đến đó là nước nóng. Cậu hoảng rồi, vội vàng chạy đến nhấc chăn mỏng lên “Cháu không nhìn rõ!”
Áo choàng tắm của cậu cũng ướt một mảng lớn nhưng cậu không để ý.
Đèn trần bỗng bật, chiếu sáng cả căn phòng. Độ sáng của đèn từ mờ mờ dần rõ hơn. Thương Am tay nắm điều khiển từ xa, im lặng nhìn Du Dữu đang đứng trước giường, sắc mặt kì dị.
Du Dữu nghĩ rằng hắc sẽ tức giận, đang định giải thích nhưng lại không nghe thấy âm thanh nhắc nhở giá trị hắc hóa như dự kiến nên cũng giật mình.
“Cậu… Sao lại bê chậu nước?”
“Cháu…” Du Dữu để chậu rỗng xuống đất “Cháu thấy chú bận việc cả ngày, tối còn phải đến chăm sóc cháu, chắc chắn vất vả nên muốn mang chậu nước nóng sang cho ngài ngâm chân thư giãn.”
“Ngâm chân?” Khóe miệng Thương Am căng ra như là không tìm được biểu cảm phù hợp, giọng cũng không tự chủ được mà cao lên “Cậu nửa đêm đến là vì chuyện này?”
“Cũng không đúng” Du Dữu ngại ngùng gãi đầu “Ngài nếu lạ giường ngủ không ngon, cháu còn định…”
“Hử?”
“Bóp vai đấm lưng cho ngài một chút, làm thế giúp thả lỏng người.”
Nói xong thì Du Dữu nhận ra, quay đầu nhìn lại đồ vật ngáng chân mình.
Đó là một cái ghế có tạo hình đậm chất nghệ thuật, cùng một bộ với bàn đọc sách. Tại sao lại nói nó đậm chất nghệ thuật? Chắc vì thân là một cái ghế công dụng cũng không nổi trội, nhưng khả năng khiến người khác vấp thì thật là xuất sắc.
“Ấy, chú Thương, cháu xin lỗi vì làm ướt giường chú rồi… Hay là cháu gọi người lên đổi một bộ ga sạch?”
“Người phụ trách dọn phòng đã tan làm rồi” Thương Am nhỏ giọng nói “Hiện giờ gọi chỉ có thể bắt người ta mang lên một bộ mới.”
Cũng có nghĩa là phải tự mình trải giường.
“Ồ…”
“Mà có thể phải đổi cả nệm.”
Cái này thì phiền à nha…
“Cháu không cố ý. Hay là ngài sang phòng bên cạnh ngủ, cháu ngủ ghế sofa là được.” Du Dữu thấy hắn không phản đối nên tưởng là đồng ý rồi; lập tức cầm chậu đi ra “Cháu đi lấy chậu mới, chú sang phòng bên chờ cháu đi!”
“…” Thương Am cắn răng nhìn bóng lưng cậu cầm chậu đi ra ngoài, trong giọng nói mang theo ý khó hiểu được “Cậu muốn ngâm chân, mát xa cho tôi như thế?”
“Đúng rồi ạ, ngài là chú của cháu nha. Tất nhiên cháu phải hiếu kính ngài thật tốt.” Du Dữu nói như điều tất nhiên, hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề chỗ nào “Hở? Đúng rồi, chú à, tại sao phòng ngủ của ngài vừa nãy chỉ khép hờ thôi vậy?”
Còn có cái ghế kia nữa, tại sao lại để ở giữa gian phòng?
Thương Am không nói chuyện, đứng thẳng dậy xuống giường. Quần ngủ của hắn vừa rồi bị ướt nên bây giờ cũng chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Du Dữu vẫn đang đứng ở cửa, đang định nhường đường cho hắn thì phát hiện Thương Am dừng lại trước mặt mình. Hắn dùng một đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn cậu, cứ như đang muốn nhìn thấy hết mọi thứ.
Một tiếng đì đùng vang lên, tiếng động của dông tố xuyên qua cửa sổ truyền vào trong. Cửa kính ở phòng khách là loại sát đất, cho dù đã kéo rèm cửa nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh sét lọt vào trong.
“Ngài… ngài tức giận ạ?” Du Dữu bị hắn nhìn chằm chằm cũng không dám chạy, trong không khí trầm mặc cậu thử thăm dò “Chú Thương, chú là người đối xử tốt với cháu nhất. Cháu thực sự không có gì để báo đáp, chỉ có thể nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt này. Nếu ngài không thích thì lần sau cháu…”
“Du Dữu trưởng thành rồi” Thương Am cười thấp giọng, trong giọng lại không giống như cảm khái. Sau lưng hắn lại có ánh sáng của sét xẹt qua, theo sau là tiếng sấm “Bởi vì lớn rồi nên không sợ tiếng sấm cùng bóng tối nữa, có đúng không.”
Du Dữu giật thót, bỗng nhớ tới dường như từ lúc bắt đầu cùng học trưởng đi về đã có. Chỉ là khi đó vẫn hơi xa nên nhỏ, không làm người khác chú ý.
“Không, không phải trưởng thành, mà là…” Du Dữu rụt cổ lại, yếu ớt biện minh một câu; dùng cái cớ chính mình cũng không tin “Có ngài ở đây, cháu, cháu không sợ nữa?”
Keng! Giá trị hắc hóa của mục tiêu đang tăng! +, +, +…
Tác giả có lời muốn nói:
Thương Am: Không còn sợ gì cơ?
Du Dữu: Em sai rồi, em sợ bị lộ. Ngay bây giờ em biểu diễn cho ngài xem màn bị dọa khóc tại chỗ nhé QAQ