- Muộn rồi, để tôi đưa em về nhà.
Cát Vũ nhìn đồng hồ và quay ra nói với Nhân Mĩ.
Nhân Mĩ cũng không nói gì. Nếu thời gian cho cô nốt ngày hôm nay để nhìn anh ấy thì tại sao cô lại không tận dụng nó cơ chứ? Chỉ nốt hôm nay nữa thôi.
Chiếc Bentley màu khói lẻ loi giữa không gian bao la của bãi gửi xe.Cũng như Cát Vũ lúc này, cô độc giữa một nỗi đau không thể nào nguôi. Có lẽ là nó sẽ đến suốt đời, sẽ không tìm được ai như cô được nữa.
Rồi chiếc xe lao vút đi.
- Mấy năm qua anh vẫn khoẻ chứ?
Nhân Mĩ cảm thấy không khí trong xe hơi ngột ngạt, tâm trạng cô cũng hơi rối bời và mất bình tĩnh. Cô cần phải kiếm chuyện để nói với anh ấy.
Cát Vũ đưa mắt liếc nhìn Nhân Mĩ một lúc rồi lại chuyên tâm vào con đường mịt mùng phía trước. Anh trả lời:
- Tôi đứng trước mặt em như thế này...Theo em thì có khoẻ không?
Nhân Mĩ giật mình vì bị anh ấy hỏi ngược lại. Anh ấy hỏi cô anh có khoẻkhông? Cô biết trả lời sao đây? Anh ấy có thể khoẻ mạnh nhưng có lẽ tinh thần đã bị thương tổn rất mạnh rồi. Nhân Mĩ cụp đôi mắt xuống. Đôi hàng mi cong rung động nhìn rất...lấp lánh. Nó khiến trái tim Cát Vũ rộnràng, y như những năm về trước, không hề thay đổi.
- Em cũng giống anh.
Nghe câu nói này, Cát Vũ đã thấy vui mừng đến nhường nào. Cô ấy vẫn cònyêu anh, nhưng sao quyết định của cô ấy vẫn không thay đổi.
- Tuy nhiên... Tất cả cũng đã kết thúc thật rồi...
Một câu nói sau cùng mới đủ sức công phá làm sao? Cát vũ cảm thấy khóthở. Anh không biết chiếc vô lăng trong tay mình có còn lành lặn nữakhông. Rồi anh cố giữ cho mình thật bình tĩnh. Cát Vũ hạ thấp giọng:
- Tôi biết. Em không cần giải thích. Và tôi cũng nghĩ như em.
Không khí trong xe trở lại vẻ tĩnh mịch và trầm lặng. Ánh trăng le lóiphía cửa xe, thỉng thoảng có vài đàm mây đi qua che lấp nó. nhưng rồilại giải thoát cho nó được ló rạng. Nhân Mĩ nhìn vầng trăng mà tự hỏi:Tại sao tình yêu của cô không thể như vậy? Tại sao không thể có kiểusau cơn mưa trời lại sáng như vậy?
Chiếc xe dừng lại phía cuối dốc nhà Nhân Mĩ.
Nhân Mĩ nhìn người con trai đang đứng trước cổng. Kiên vẫn chờ cô. Chờcô suốt bảy năm như vậy mà anh ấy không hề bỏ cuộc. Có lẽ cô ra ngoài đã quá lâu rồi, anh ấy vẫn thức đợi cô về.
- Em xuống nhanh lên, Kiên đang đợi.
Nhân Mĩ quay ra nhìn Cát Vũ. Không gian tối làm cô không thấy rõ ánh mắt anh lúc này. Nhưng tai cô có thể nghe được giọng nói của anh, nó trầmấm, nhẹ nhàng chứ không hề lạnh tanh cho dù cô có mở cửa xe ra và bướcđến bên một người con trai khác.
Nhân Mĩ không nói gì thêm. Cô mở cửa xe ra chào anh lần cuối và bước về phía Kiên đang đứng.
Kiên đứng ở phía cổng nhìn thấy Nhân Mĩ bước ra từ chiếc Bentley đắttiền kia mà không khỏi bồn chồn, lo lắng. Cô ấy đã đi cùng ai? Tại saolại để xe ở nhà? Rồi anh chạy nhanh ra chỗ Nhân Mĩ. Ôm cô ấy vào lòng,anh sẽ cảm thấy yên tâm hơn nếu làm thế này. Người Nhân Mĩ phảng phấtmùi rượu khiến Kiên càng cảm thâý lo lắng. Anh nắm lấy tay cô gặng hỏi:- Em đi đâu vậy?
Nhân Mĩ đáp:
- Em có vào bar. Lâu rồi không vào thử xe bar ở Việt Nam khác với Anh thế nào.
Kiên như trút được gánh nặng. Nhưng rồi lại nhớ ra được điều gì đó anh lại hỏi:
- Em đi cùng ai vậy?
Nhân Mĩ giật thót người sau câu hỏi này. Cô không biết phải trả lời thếnào. Nhân Mĩ không muốn giấu anh ấy nhưng nếu nói ra thì có lẽ anh ấy sẽ giận.
- Một người bạn thôi. Mình vào nhà đi. Mai chúng ta phải làm lễ cưới nữa mà.
Kiên thấy có gì đó trong câu trả lời này nhưng anh cũng không nói gì.Bất giác Kiên quay lại phía đằng sau. Một dáng người quen thuộc đangđứng cạnh chiếc Bentley nhìn cô ấy.
Nhưng trời quá tôi khiến anh không thể nhìn rõ mặt. Kiên cảm thấy trong lòng giấy lên sự bất an. Cô ấy đang giấu anh điều gì?
Cát Vũ đứng lặng thinh tại nơi đó. Nơi cuối dốc nhìn Nhân Mĩ cùng Kiênđi vào nhà. Ánh đèn vàng vọt hắt vào khuôn mặt anh càng khiến nó trở lên thật thảm hại. Nếu là trước kia thì người bước bên cô ấy có lẽ đã làanh, nhưng... Có gì để mà
hưng nữa đây? Hết thật rồi. Kỉ niệm khi xưa anh đành chất lên căn gác xép của trái tim thôi.
Sáng sớm. Nhân Mĩ tất bật lên xe đến nơi trang điểm. Cô biết hôm nay cả Khánh Lâm và Lương Chi cũng đến.
Nói về hai con người này thì Nhân Mĩ lại nhớ lại những năm tháng đại học xưa kia. Khánh Lâm tính tình phóng khoáng, xinh đẹp vậy mà đến bay giờ, ở cái tuổi cô vẫn còn đang do dự giữa hai anh chàng. Một anh chàngngốc xít luôn yêu cô ấy hơn chính bản thân mình và một anh chàng lắmtiền nhiều của, đúng mẫu người mà Khánh Lâm thích. Còn Lương chi? Cônàng này có lẽ là càng buồn cười hơn. Khi đi học thì luôn đeo biển ưtưởng lạc hậu lên cổ. Ấy vậy mà vừa bước chân ra khỏi trường đại học đã tiến hành làm lễ cưới luôn, đứa con bây giờ đáng yêu cũng chẳng kém Ken của Nhân Mĩ là mấy. Đúng là đời không ai biết được chữ
gờ.
- Woa!!
Mấy cô nhân viên trang điểm thốt lên khi Nhân Mĩ bước ra cùng bộ váycưới của mình. Chiếc váy không quá phồng nhưng nó mang màu be thật nhẹnhàng. Phần thân áo quây quanh khuôn người cô để lộ ra những đường congsắc sảo. Phía trên ngực áo là hàng ngàn hạt pha lê kết thành hình mộtbông hoa bản to và thật đẹp. Trông lấp lánh, trông diệu kìa và huyền ảo. Hôm nay, chắc chắn Nhân Mĩ sẽ là cô dâu đẹp nhất mọi thời đại.
Chiếc Porsche của Kiên kết đầy hoa đã được đỗ ở bên ngoài. Và nó sẽ thẳng tiến đến thánh đường trong giây lát.
Ken ngồi trong xe với bó hoa bách hợp trên tay. Bộ comple của trẻ conkhiến cậu bé trông thật lịch thiệp. Quả thực đến bây giờ cậu vẫn khônghiểu nổi là tại sao mẹ lại làm đám cười với bố Kiên. Chẳng phải họ đã là vợ chồng rồi hay sao? Đúng là người lớn. Có lẽ cậu vẫn chưa hiểu được.
Chiếc xe dừng lại ở nhà thờ rộng lớn.
Khách khứa có lẽ đã đến đầy đủ chỉ còn vắng mặt cô dâu nữa thôi. Nhân Mĩ không biết hôm nay Cát Vũ có đến dự đám cưới của cô không? Cô cầu monganh đừng đến. Anh đến rồi thì trái tim mong manh của cô lại cảm thấy sẽkhông thể nói câu ôi đồng ý với cha được. Hãy để cho cô là một cô dâu tội lỗi nhất thế gian này đi. Giữa hai người đàn ông, cô là người manglỗi lầm lớn nhất. Nếu có kiếp sau, cô nhất định sẽ báo đáp anh, có lẽduyên kiếp này sẽ kết thúc tại đây thôi.
Nhân Mĩ hít một hơi thật sâu rồi quay ra bảo với Ken đứng bên cạnh:
- Ken phải luôn đi sau mẹ nhé!
Ken mỉm cười rồi gật đầu:
- Ken nhớ rồi! Khi mẹ nói đồng ý với cái ông mặc áo đen thì con sẽ đưa hoa cho mẹ đúng không?
Nhân Mĩ mỉm cười xoa đầu con rồi nói:
- Không phải là ông! MÀ là cha.
Ken gật đầu coi như đã hiểu ý rồi bước ra sau Nhân Mĩ ra hiệu cho cô tiến vào trong.
Tiếng nhạc vang vang lên khi cô bước vào. Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn vềphía người cô. Cô dâu xinh đẹp bước đi trong ánh mắt trầm trồ của mọingười. Nhân Mĩ nhìn thấy Kiên đang mỉm cười đứng cùng cha, nhìn thấyKhánh Lâm và Lương Chi đang ra hiệu nói cô thật tuyệt vời, nhìn thấy mẹmỉm cười thanh thản với cô. Nhìn thấy bố mẹ Kiên cũng đang xúc động nhìn cô...Nhưng cô không nhìn thấy Cát vũ. Phải rồi, anh ấy sao lại đến dựlễ cưới của cô được cơ chứ?
Đằng sau Ken khẽ nói:
- Mẹ! Mẹ đi nhanh lên, Ken đạp vào váy mẹ rồi.
Nhân Mĩ mỉm cười rồi bước nhanh hơn. Cô còn chần chừ gì nữa chứ? Là Kenđang thúc giục cô cơ mà. Nếu Ken đã muốn thế thì có lẽ cô cũng lên muốnthế. Chỉ cần nó hạnh phúc là được.
Kiên đưa tay ra đón lấy bàn tay của Nhân Mĩ và mỉm cười thật tươi. Anhđã chờ đợi cái nắm tay này biết bao, anh đã chờ đợi được nhìn thấy côtrong bộ váy cưới lộng lấy này biết nhường nào.
Cha đứng chính giữa nhìn hai người con của Chúa hạnh phúc tay trong taycũng bất giác làm khoé miệng giãn ra thành một nụ cười. Ông đã chứngkiến nhiều lễ cưới nhưng có lẽ ông chưa thấy lễ cưới nào có chú rể hạnhphúc như thế này. Ánh mắt hy vọng, chờ đợi và có cả lo lắng... Một người có trái tim thiết tha và ngọt ngào.
Sau khi những câu hỏi nghi thức kết thúc thì cũng là lúc câu nói cuối cùng cất lên:
- Con có đồng ý nhận Kiên làm chồng cho dù anh ấy có giàu sang hay nghèo hèn, có khoẻ mạnh hay ốm đau bệnh tật không?
Nhân Mĩ hít một hơi thật sau rồi giõng dạc:
- Con đồng ý!
Rồi câu hỏi được chuyển đến Kiên. Anh mắt của anh ấy ngập tràn hạnh phúc. Khuôn miệng mở ra câu trả lời:
- Con...
- Tránh ra...
Tất cả không để ý gì đến lễ cưới nữa mà quay ra người con gái đang điêncuồng chống đỡ với hai người bảo vệ to con và lực lưỡng. Ánh mắt cô tahằn học như một nỗi thù hằn.
Kiên và Nhân Mĩ nhìn người con gái này. Cả hai người đều nhận ra, đó làBảo An. Cô ta đến đây làm gì? Nhân Mĩ nghĩ có lẽ cô ta đến dự lễ cưới.Nhưng có cần phải vào bằng cách này không? Cô ta muốn gây ồn ào sao?
Ken nép vào sát Nhân Mĩ khẽ nói:
- Mẹ! Cô ấy kinh quá.
Nhân Mĩ cúi xuống nói khẽ:
- Cô ấy đến dự lễ cưới.
Rồi cô ngẩng đầu lên nói với hai người bảo vệ đang khoá lại những cáigiãy giụa của Bảo An. Vừa thả được tay ra thì Bảo An đã lao người lêntận thánh đường và:
Chát
Một cái tát trời giáng in hằn lên má phái của Nhân Mĩ. Lớp phấn mỏngmanh không thể che giấu được vết tay hằn đỏ trên mặt. Tất cả đều ngỡngàng sau hành động này. Những tiếng bàn tán, những ánh mắt tò mò bắtđầu hoạt động trước cảnh tượng này. Rốt cuộc là đã có chuyện gì?