Sắc trời ảm đạm, thỉnh thoảng gió nhẹ thổi qua, trong không khí tràn ngập khô nóng. Thẩm Đường đứng ở nơi đó mang theo một cái túi màu đen, dường như là đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng đi xuống, tình cờ đụng phải cảnh này.
Cô ấy nhìn thấy Dư Tuyền nhưng làm như không thấy, đi thẳng tới trước mặt Nguyên Nhược, đưa chiếc túi tới.
"Suýt nữa quên cái này rồi", Thẩm Đường nhẹ giọng nói, "Chị đem về dùm em trước, để trên bàn trong phòng em là được".
Nguyên Nhược do dự một hồi, liếc nhìn Dư Tuyền ở đằng kia, hướng đối phương gật đầu chào hỏi rồi cầm lấy túi.
"Cái này là gì?"
"Những cuốn sách lấy từ ký túc xá về, còn có một số giấy tờ và dữ liệu, tối nay khi về nhà em phải dùng tới", Thẩm Đường ấm áp giải thích, "Buổi chiều em hơi bận nên chắc là tối hơn mười giờ mới có thể về nhà, sợ lúc đó lại quên mang theo".
Một khi người ta bận rộn sẽ hay quên đầu quên đuôi, cũng có lý khi để Nguyên Nhược giúp mình đem đồ về nhà.
Nguyên Nhược đem đồ vật cất cẩn thận.
Chung quanh cây liễu già chỉ có ba người bọn họ, Dư Tuyền vẫn đang đợi, hình như định đợi Thẩm Đường đi trước.
Nguyên Nhược có chút xấu hổ, vừa nhìn thấy tình cảnh đó trong lòng cô đã có phán đoán nhưng cô không thể làm gì trước mặt Thẩm Đường, dù sao chuyện tình cảm cũng là chuyện riêng tư nên không thể nói ra ở bên ngoài, hơn nữa cô cũng không muốn nói tới mấy chuyện này, căn bản không cần thiết.
Việc ở chung với nhau có hòa hợp hay không thì phải xem điểm mấu chốt là gì, có chạm đến nó không, nếu bạn không đáp ứng được điều này thì không cần phải tiếp tục. Dù sao mọi thứ trong quá khứ đều không quan trọng, quan trọng là ở hiện tại.
Dư Tuyền cùng người khác không dứt khoát mà còn để dây dưa, bất kể là trùng hợp hay có nỗi khổ tâm trong lòng thì làm như vậy có chút không chân thành.
Tình cảnh một lần nữa cứng đờ, ai cũng không tỏ thái độ, cuối cùng vẫn là Thẩm Đường mở miệng trước, nhẹ nhàng hỏi: "Em đưa chị đi trước?"
Từ đầu tới đuôi cũng không có đem người kia để vào mắt, cố ý không để ý tới.
Trong lòng biết cứ như vậy đem Dư Tuyền gạt sang một bên không tốt lắm, dù thế nào thì bên kia cũng là bạn của chị Văn, dù cũng chưa xác định mối quan hệ với mình nhưng Nguyên Nhược vẫn gật đầu, ừ một tiếng.
Tính tình cô khá tốt, dù ở loại tình trạng này nhưng vẫn giữ lại một chút thể diện cho Dư Tuyền, sẽ không để cho Dư Tuyền xấu hổ quá, cô kiềm chế mọi cảm xúc của mình, hướng Dư Tuyền ra hiệu tạm biệt, sau đó xoay người rời đi.
Dư Tuyền đứng tại chỗ không nhúc nhích, bình tĩnh gật đầu đáp lại.
Đi tới chỗ trú mưa kia, Nguyên Nhược mở cửa hỏi: "Buổi tối có muốn chị đón em không?"
"Không cần", Thẩm Đường nói, "Tự em về được rồi, chị ngủ sớm đi".
Nguyên Nhược khom người ngồi vào xe, đem túi đặt ở ghế phụ, "Buổi tối đi đường cẩn thận, nếu muốn chị tới đón thì gọi điện thoại"
Thẩm Đường đáp ứng, nhìn theo xe chạy xa.
Đi trở về, Dư Tuyền vẫn ở đó, hai người bất chợt đối diện, nhìn thẳng vào đối phương.
Dư Tuyền như có điều suy nghĩ, trầm ngâm nhìn Thẩm Đường, biểu hiện trên mặt vẫn là như vậy.
Đi tới trước mặt người này, Thẩm Đường dừng lại, thoáng nghiêng người.
"Cô Dư".
Dư Tuyền không trả lời, chỉ nhấc lên mí mắt.
"Văn phòng cô Hạ là phòng B tòa nhà phòng thực nghiệm thứ ba", Thẩm Đường không mặn không nhạt nói.
Trung tuần tháng tám, sau nhiều ngày nhiệt độ lên cao, cuối cùng trời cũng nghênh đón một trận mưa xối xả, tí tách tí tách suốt một hai ngày, nhiệt độ lúc này mới giảm xuống một chút.
Trong những ngày này, Nguyên Nhược và Dư Tuyền dần cắt đứt liên lạc.
Dư Tuyền giải thích những gì đã xảy ra ngày hôm đó trên WeChat, cũng thú nhận mối quan hệ của cô với người phụ nữ kia, xem như đó là lời giải thích cho Nguyên Nhược.
Người phụ nữ đó là Hạ Văn Khanh, bạn gái cũ của Dư Tuyền, nửa năm trước đã chia tay.
Họ đã bên nhau rất nhiều năm, lý do chia tay là cả hai có những dự định tương lai khác nhau dẫn đến những khác biệt không thể hòa giải. Hạ Văn Khanh muốn định cư ở Anh để phát triển mà Dư Tuyền không muốn bỏ hết tất thảy ở trong nước mà theo cô ấy rời đi, song phương cũng không ai chịu thỏa hiệp, cuối cùng không thể không lấy chia tay làm kết cục.
Đoạn tình yêu này vốn dĩ đã dừng lại, nhưng sau khi Dư Tuyền cùng Nguyên Nhược quen biết nhau thì Hạ Văn Khanh thực sự không thể buông bỏ, cố gắng tìm mọi cách để cứu vãn, nhưng quan niệm và lập trường của hai người vẫn không thay đổi, vì vậy mới luôn dây dưa không rõ ràng.
Chú của Dư Tuyền là chủ nhiệm khoa Vật lý của trường đại học C, hai lần cô ấy đến đó đều là đi tìm chú của mình chứ không phải đi tìm Hạ Văn Khanh, là Nguyên Nhược và Thẩm Đường hiểu lầm cô ấy.
Tuy nhiên, mọi chuyện đã đến nước này, ngay cả khi hiểu lầm đã được giải quyết, cũng không cần phải tiếp tục nữa.
Nguyên Nhược vẫn tương đối lý trí, nếu việc riêng tư của bản thân mà người đó cũng không thể dàn xếp rõ ràng thì người ngoài như cô càng không thể nhúng tay vào, vẫn phải giữ khoảng cách thích hợp thì hơn. Chuyện tình cảm rất khó nói rõ ràng, có khi kiên cường không thể cắt đứt, có lúc lại yếu đuối không thể tả, chỉ đành thở dài ngao ngán.
Chị Văn còn chưa biết chuyện này, khi gặp lại Nguyên Nhược, còn nói bóng gió hai câu, cho rằng đã đến lúc chuyện tốt sẽ đến.
Nguyên Nhược cũng không che giấu, cô thẳng thắng nói rằng đã chấm dứt rồi, có điều không đem việc riêng của Dư Tuyền và Hạ Văn Khanh vạch trần ra ngoài, chỉ nói rằng họ không hợp nhau, có thể làm bạn mà thôi.
Chị Văn vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, "Em đó, em đó, người tốt như Dư Tuyền vậy mà em còn nói là không thích hợp, còn ai tốt hơn cô ấy nữa chứ?!?".
"Chắc không phải duyên thôi", Nguyên Nhược mỉm cười, an ủi ngược lại chị Văn, "Chị đừng lo lắng quá cho em, tới thời điểm thì sẽ gặp được người đó thôi, không vội".
"Cũng không biết ngày đó bao giờ tới!".
Nguyên Nhược cười cười, quay sang nói chuyện khác.
Chị Văn cũng không phải loại người hay ganh ghét tọc mạch gì ai, đến điểm dừng thì sẽ dừng, mặc dù cách nói của chị ấy hơi thẳng thắn, dông dài nhưng tâm tính rất tốt, đổi thành người khác chị ấy sẽ không quản nhiều vậy.
Có một số việc chị Văn tuy biết ít thôi nhưng có thể đoán ra được, chỉ là người trưởng thành trong lúc kết giao với nhau rất khó hoàn toàn giữ được nét thuần túy, cứ vậy mà chấm dứt có chút đáng tiếc.
Cũng không cần phải đem bạn mình đẩy xuống hố, kỳ thực xét cho cùng vẫn là lo lắng cho Nguyên Nhược không thể thoát ra khỏi quá khứ, sợ cô bị chuyện quá khứ vây lại mà thôi, cô ấy hy vọng Nguyên Nhược có thể bắt đầu một mối quan hệ mới.
Tất cả mọi người rõ như ban ngày chuyện năm đó Nguyên Nhược và Thẩm Lê có bao nhiêu xứng đôi, ai cũng cảm thấy rằng họ có thể đi tới cuối cùng, ai mà ngờ lại kết thúc vội vàng như vậy.
Tình yêu lúc trẻ luôn là chuyện khó quên nhất, cho dù sự rung động ban đầu đã sớm tan biến theo năm tháng dài đằng đẵng, nhưng cảm tình vẫn không thể phai mờ hoàn toàn, nếu không Nguyên Nhược sẽ không vì chuyện cũ mà thu nhận, giúp đỡ Thẩm Đường.
Bạn bè xung quanh cũng biết rõ điều này, nhưng không ai nói thẳng mà thôi.
Nguyên Nhược cùng Thẩm Lê trước đây chính là Dư Tuyền và Hạ Văn Khanh bây giờ, Thẩm Lê ở tuổi đôi mươi đã dám xông pha đấu tranh, gây dựng sự nghiệp, tìm người hợp tác và làm tất cả mọi việc có thể, lúc đó Nguyên Nhược đã ủng hộ cô vô điều kiện cho đến khi Thẩm Lê sau hai lần khởi nghiệp thất bại muốn đến phương Bắc tìm con đường mới, Nguyên Nhược không thể từ bỏ công việc ổn định và thành phố C, không thể buông bỏ tất cả những gì mình đang có. Thêm nữa khi đó hai người họ sống cũng không được tốt cho lắm, sau khi mất tiền cho khoản khởi nghiệp thất bại thì quẫn bách đến nỗi không trả nổi tiền thuê nhà, vì vậy chia tay êm đềm là việc bất đắc dĩ.
Tuy rằng sau đó Thẩm Lê vẫn ở lại thành phố C không rời đi vì nhiều lý do khác nhau, nhưng hai người cũng không trở về như xưa được, giống như cố gắn kết các mảnh thủy tinh vụn vỡ, dù thế nào cũng không thể trở về như cũ.
Chị Văn hàn huyên tán gẫu tình hình hiện tại của bạn bè trong vòng, đồng thời giúp Nguyên Nhược giới thiệu một mối làm ăn, đối phương mở hiệu sách văn học nghệ thuật, họ Giang. Hiệu sách cũng có bán đồ uống này nọ, hiện tại vẫn đang tìm đối tác, chị Văn thấy có cơ hội góp vào nên nhanh chân hỗ trợ giới thiệu.
"Đầu năm cô ấy mới từ thành phố S về, đã quyết định là sẽ ở lại đây nên mở hiệu sách để giết thời gian. Hai ngày nữa chị sẽ đưa em đến đó, nếu em thấy ổn thì tiến hành hợp tác".
Vào cửa hiệu người khác để bán sản phẩm của chính mình, lợi nhuận được tính theo thỏa thuận giữa hai bên, hợp tác đôi bên cùng có lợi, Nguyên Nhược rất sẵn lòng.
Thời gian cho cuộc gặp nói chuyện chi tiết được ấn định sau đó hai ngày, chị Văn giới thiệu thông tin liên lạc của Giang Thính Bạch cho Nguyên Nhược để cô có thể làm quen trước hoặc có gì cần thiết có thể tự liên lạc với đối phương.
Nguyên Nhược không liên lạc ngay với cô chủ Giang, đêm nay cô còn phải về chuẩn bị một chút, ít nhất phải biết tình hình hiệu sách bên kia trước.
Hai ngày nay Thẩm Đường khá bận, đều là đi sớm về trễ, dự án phòng thực nghiệm đã bước vào giai đoạn cuối, em ấy ngày nào cũng phải đến trường làm, có khi còn không có về nhà.
Hôm nay em ấy lại về rất muộn, mang theo một chồng tài liệu, sách vở cùng rất nhiều thứ linh tinh về nhà.
Nguyên Nhược lo lắng em ấy quá mệt nên nhẹ giọng nói: "Buổi tối nghỉ sớm một chút, đừng thức khuya."
"Dạ", Thẩm Đường nói, ôm đồ vật vào phòng.
Nguyên Nhược vào bếp nấu ăn, còn nghĩ xem ngày mai sẽ bàn bạc chuyện hợp tác như thế nào.
Làm cơm nước gần xong, cô vào phòng ngủ cất điện thoại di động, vừa đi ra thì thấy cửa phòng đối diện đang mở, tưởng rằng Thẩm Đường đang học bên trong nên gõ cửa.
Không ai đáp lại, Thẩm Đường không ở trong phòng.
Cô gọi một tiếng nhưng không có tiếng trả lời, vì vậy cô nghi hoặc mà bước vào trong hai bước.
Dưới cửa sổ căn phòng là một cái bàn, trên đó chất đống tài liệu và sách mang về từ phòng thực nghiệm, đồ đạc bày ra có chút lộn xộn.
Bên dưới đống tài liệu hỗn độn là một phong thư màu trắng đã bị che mất hơn phân nửa, chưa được mở ra. Phong thư chỉ để họ của người gửi trên dòng cuối cùng, một từ duy nhất "Giang", tên cụ thể thì bị che nên không thể nhìn thấy.
Nguyên Nhược không khỏi liếc nhìn lần thứ hai, bây giờ Internet phát triển như vậy, rất hiếm người gửi thư tay.
Nhưng dù tò mò đến đâu, cô cũng không đụng đến những thứ này, thư cá nhân là những việc rất riêng tư.
Cũng vào lúc này, Thẩm Đường vừa từ phòng tắm đi ra, liền đứng ở phía sau.
"Sao vậy?"
Bất thình lình nghe nói như thế, Nguyên Nhược giật mình, quay người lại, đang muốn mở miệng nhưng ngay lập tức dừng lại.
Thẩm Đường quấn khăn tắm lớn đứng ở nơi đó, tóc đã ướt một nửa, lộ ra hai chân thon dài trắng mịn, cần cổ còn chưa được lau khô, mu bàn chân cũng ướt nhẹp.