Đèn phòng khách mờ mờ, không khí ngưng trệ.
Nguyên Nhược nhìn không thấy đối phương, chỉ có thể cảm nhận được bàn tay hơi lạnh này.
Thẩm Đường nhích lại gần hơn tí nhưng không đến nỗi quá đáng, cô chạm vào cổ của Nguyên Nhược tiếp tục xoa bóp, giống như vừa rồi chỉ đang cố gắng tìm kiếm huyệt đạo chứ không có ý gì khác.
Tay của người này đưa ra sau tai và dùng lực nhẹ giúp Nguyên Nhược ấn xuống một lúc.
Hai bên đều không nói chuyện, cùng nằm nhoài ra giống như tựa vào nhau. Thật lâu sau, Thẩm Đường nhỏ giọng hỏi: "Chị đang nghĩ gì vậy?"
Nguyên Nhược thu thập tâm tư, cân nhắc một chút, đáp: "Không nghĩ gì hết".
Có thể bọn họ đều đang giả bộ bình tĩnh, cả hai cô đều không có hành động gì ngay mà vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu. Thẩm Đường đổi tay, ấn bên khác cho Nguyên Nhược với một lực rất nhẹ.
Nguyên Nhược rũ mi mắt xuống, thật lâu sau, cô lại nằm sấp xuống gối đầu lên cánh tay.
Ước chừng hai, ba phút sau, cô thấp giọng nói: "Không cần xoa bóp nữa".
Thẩm Đường đáp một tiếng: "Dạ".
Nói là nói vậy nhưng cô không dừng động tác mà vẫn tiếp tục xoa bóp.
Nguyên Nhược giả vờ như không cảm thấy gì và nói: "Rót dùm chị ly nước đi".
"Chờ một chút", Thẩm Đường trả lời, đầu ngón tay chạm vào tai cô, ngồi thẳng dậy và vỗ lưng cô vài cái rồi nhích sang một bên.
Nguyên Nhược vẫn nằm trên sô pha không nhúc nhích cho đến khi người kia bưng nước trở lại, đặt ly lên bàn cà phê rồi ngồi vào ghế sô pha bên kia.
Bộ phim khoa học viễn tưởng đang trình chiếu với một nội dung mới, người hai phe giao tranh ác liệt, bối cảnh hoành tráng và gay cấn, âm thanh trong phim cũng theo đó mà lớn hơn, bầu không khí rất căng thẳng. Nguyên Nhược hơi khát, coi gần nửa tập mới ngồi dậy nhấp một ngụm nước trong ly.
"Ngày mai chị tới cửa tiệm sao?", Thẩm Đường hỏi, mắt chằm chằm màn hình TV, không có nhìn sang.
Nguyên Nhược hai ba ngụm uống hết nước trong ly rồi gật đầu nói: "Đi, vẫn còn rất nhiều sinh viên ở trường".
Mới thi xong, phần lớn mọi người đều rời khỏi trường trong vòng một tuần. Mấy ngày kế tiếp đường phố cùng cửa hàng quanh làng đại học đều sẽ khá là náo nhiệt, rất nhiều sinh viên sẽ ở lại vui chơi vài ngày trước khi về quê. Căn cứ kinh nghiệm năm rồi mà dự đoán, công việc kinh doanh của tiệm bánh tuần này chắc không quá tệ.
Bầu không khí tốt hơn trước một chút, không còn cứng nhắc như vừa rồi. Nhưng loại ám muội không thể xua đuổi này vẫn còn, có lẽ là Nguyên Nhược không thể thả ra, nghĩ quá nhiều nên từ đầu đến cuối không có nghiêng đầu nhìn Thẩm Đường chút nào mà là câu được câu không tán gẫu một hồi liền đặt cái ly xuống.
"Chị đi ngủ trước. Ngày mai chị phải dậy sớm, em cũng nghỉ sớm đi, đừng thức khuya quá."
Biểu hiện trên mặt Thẩm Đường nhàn nhạt, tâm tư đều ở trên TV, dường như không có chuyện gì xảy ra.
"Uhm".
Nguyên Nhược quay lưng bước đi, cho đến khi cô bước vào cửa phòng cũng không quay đầu lại nhìn.
Mà Thẩm Đường cũng vậy, đối diện với màn hình đang liên tục thay đổi, sau khi nghe được tiếng cửa phòng đóng lại mới nghiêng người nhìn sang.
Đêm nay trải qua đặc biệt dài lâu, Nguyên Nhược từ sớm đã nằm trên giường, không hề làm gì cả, lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được. Cửa sổ mở ra, cô nằm nghiêng, màn đêm bên ngoài thâm trầm, nhìn thoáng qua bên ngoài cô chỉ có thể nhìn thấy những tòa nhà dân cư xung quanh và con đường mờ mịt phía xa.
Trong đêm tối, thi thoảng bên ngoài có xe chạy qua, nơi này ở lầu cao nên cô không nghe thấy tiếng động ở ngoài kia.
Nguyên Nhược không nghĩ lung tung, chỉ là cô không cảm thấy buồn ngủ. Lúc gần một giờ sáng, tiếng TV trong phòng khách ngừng lại, sột soạt một hồi, cửa phòng đối diện đóng lại.
Một đêm khó ngủ, cuối cùng cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhưng giấc ngủ không kéo dài bao lâu, trời còn chưa sáng Nguyên Nhược lại tỉnh dậy, sau đó nửa tỉnh nửa mê.
Người ở phòng đối diện đi ngủ muộn nhưng dậy sớm, sắc trời vừa hửng sáng là đã đánh răng rửa mặt.
Nguyên Nhược ngồi dậy một lần, uể oải đóng rèm cửa lại, sau đó ngã lăn trên giường che kín chăn tiếp tục ngủ, đến khi hoàn toàn im ắng cô đã lơ mơ ngủ hơn nửa giờ.
Sáng sớm mùa hè phiền muộn mà ẩm ướt, trong chăn nóng nực, rèm cửa dày hai lớp cản gần hết ánh sáng, căn phòng trông khác hẳn bên ngoài.
Tối tăm, yên tĩnh, làm người ta không quá tỉnh táo.
Máy điều hòa chưa được bật, dần dần Nguyên Nhược ra mồ hôi nhễ nhại, cơ thể nhớp nháp khó chịu, cô chỉ mặc một cái áo ba lỗ trắng rộng rãi và quần đùi, trên người không có thứ gì khác, ngủ như vậy rất thoải mái, không hề có cảm giác bị ràng buộc.
Trời quá nóng, dần dần nóng không chịu nổi, tỉnh cả ngủ.
Trên cổ Nguyên Nhược ướt đẫm mồ hôi, tóc bết dính lên mặt, cô nằm trên gối, áo bị xắn lên không ít, lộ ra eo thon và hai chân không có một vết sẹo.
Sau lưng cô chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, eo, ngực gì cũng đều nóng, thời tiết nhiệt độ cao thật sự rất khó chịu, sáng sớm mặt trời chói chang, nhiệt độ trong phòng cũng không thấp.
Bên ngoài, Thẩm Đường đã đi ra ngoài.
Nguyên Nhược hé môi, hờ hững nhìn thời gian, mở ngăn tủ đầu giường ra.
Thời tiết khiến con người trở nên cáu kỉnh, cô kìm nén cơn bực bội vì ngủ không được.
Thẩm Đường ra ngoài mua thức ăn, ra cửa một chuyến là hơn một giờ, về đến nhà đã khoảng chín giờ rưỡi, mặt trời nóng bỏng chói mắt đã lên tới giữa không trung, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nhiệt độ hôm nay nhất định sẽ đột phá mức mới.
Dự báo thời tiết nói hôm nay trời nắng, nhiệt độ tối đa là °C. Vào tiết nóng thì những ngày nóng nhất chính là Tam Phục Thiên (), những ngày kế tiếp sẽ càng ngày càng nóng, sắp đến thời kỳ khó khăn nhất trong năm rồi.
() Tam Phục Thiên là những ngày nóng nhất trong một năm. Tam Phục bao gồm Sơ Phục, Trung Phục và Mạt Phục. Ngày Tam Phục thường rơi vào giữa tháng hoặc cuối tháng Dương lịch hàng năm. Vào thời điểm này nhiệt độ không khí cao, áp khí thấp, độ ẩm cao, trời lặng gió. "Phục" ở đây là chỉ hiện tượng âm khí bị dương khí áp xuống mặt đất. Trong ba giai đoạn, Trung Phục là lúc nhiệt độ thời tiết nóng bức nhất.
Vì bị ánh nắng chiếu trực tiếp nên trong nhà cũng rất ngột ngạt. Lúc Thẩm Đường mở cửa về, Nguyên Nhược đang tắm trong phòng.
Đặt đồ đạc vào bếp, rửa tay rồi gõ cửa.
Tiếng nước lớn đến nỗi Nguyên Nhược ở trong phòng tắm không nghe thấy nên cũng không đáp lại.
Lại gõ một lần nữa, lúc này cô mới nghe được.
Được sự cho phép, Thẩm Đường mở cửa đi vào.
Trời nắng như vậy thích hợp làm khô chăn bông, cô lại đây là muốn lấy chăn bông ra ngoài phơi.
Tiếng nước trong phòng tắm chảy ào ào, không ngừng vang lên.
Rèm vẫn được kéo lại, ánh sáng trong phòng quá mờ.
Thẩm Đường liếc nhìn phòng tắm, sau đó quay mặt đi chỗ khác, bật ngọn đèn nhỏ bên đầu giường sau đó cởi bỏ vỏ chăn, đem lõi chăn ra ban công phơi nắng, một lúc sau, cô quay lại tiếp tục cởi bỏ vỏ gối. Hai ngày nay cô có thời gian, rảnh rỗi nên trong nhà cái gì cần giặt giũ phơi nắng đều lôi ra làm hết.
Sau khi tháo chiếc gối đầu tiên rồi lại tháo chiếc thứ hai, động tác Thẩm Đường rất nhanh, nhưng vừa nhấc chiếc gối lên, chiếc hộp màu hồng đặt dưới gối đã lộ ra ngoài.
Cạnh bàn đầu giường có một cái thùng rác, bên trong có bọc một cái túi rác màu đen, bên trong có một cái bao bì đã được khui ra.
Thẩm Đường cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó làm như không nhìn thấy, cô bình tĩnh cởi áo gối, lấy khăn trải giường ra, cuối cùng lấy trong tủ ra một bộ vỏ gối và ga trải giường mới mặc vào.
Sau khi làm xong việc này, cô cầm lên những thứ đã thay sau đó đi vào phòng của mình.
Nguyên Nhược mười giờ mới đi ra sau khi tắm và sấy tóc xong, nhìn thấy ngọn đèn nhỏ bên giường bật sáng, trên giường đã được thay một bộ ga trải giường mới, cô sững sờ trong giây lát..
Hôm qua cô định đến cửa tiệm sớm nhưng vì buổi tối mất ngủ, dậy quá muộn nên cô sẽ đi vào buổi chiều. Sau một hồi nhìn chiếc giường bằng phẳng sạch sẽ, cô đứng đó không nhúc nhích. Lúc nãy cô còn tưởng rằng Thẩm Đường vào lấy gì đó nên mới đáp một tiếng, ai biết em ấy vào để giúp cô đổi những thứ này chứ.
Mím mím môi, Nguyên Nhược cầm gối lên.
Chỉ là đổi vỏ gối mà thôi.
Nhưng cho dù là như vậy cô vẫn có chút khó chịu, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không thể nói ra chỗ nào có vấn đề. Một lúc sau, cô cất đồ vào ngăn kéo, giặt sạch áo ba lỗ mới vừa thay cùng với bộ quần áo mặc hôm qua.
Cả hai không nói một lời nào về những chuyện xấu hổ đêm qua hay bất ngờ sáng nay.
Chỉ có lúc đang dùng cơm Nguyên Nhược mới nói một cách uyển chuyển, "Sau này tự chị sẽ mang chăn đi phơi cho, dù sao dạo này chị cũng tương đối rảnh".
Thẩm Đường nhấp một ngụm canh, vẻ mặt bình tĩnh, một lúc sau mới không nhẹ không nặng đáp: "Dạ".
Buổi sáng không ăn điểm tâm, buổi trưa ăn một bữa đơn giản, thức ăn thừa từ đêm qua, cộng với súp thịt và nấm.
Nguyên Nhược vội tới cửa tiệm, ăn xong liền lái xe rời đi trước, việc nhà còn sót lại đều giao cho Thẩm Đường.
Buổi trưa trời nắng như thiêu đốt, ánh nắng chói muốn đau cả mắt, chỉ có các bạn học sinh sinh viên thi học kỳ xong không hề giảm bớt sự nhiệt tình, nắng nóng như vậy cũng đi ra ngoài đường. Việc kinh doanh của các cửa hàng đồ uống xung quanh đang phát đạt, cửa hàng bánh ngọt vẫn rất đông khách, Nguyên Nhược vừa bước vào cửa hàng đã bắt đầu làm việc, vội vàng nướng bánh.
Bánh mì không dễ bán trong ngày nắng nóng nhưng bánh kem, tiramisu lại rất được ưa chuộng, ngoài ra đồ uống ở tiệm cũng bán khá chạy.
Những đồ uống đóng chai này đều do Nguyên Nhược làm, bao gồm nước ép trái cây và rau củ, cũng như các loại đồ uống Macchiato tự làm với lớp kem béo mịn (milk foam) bên trên. Các sản phẩm bánh mì kết hợp với Macchiato trái cây hay nước ép trái cây thường bán chạy hơn và đôi khi tổ chức sự kiện thì nó lại càng bán chạy, một tháng kiếm được cũng kha khá.
Lúc muộn một tí, Nguyên Nhược đi ra ngoài một chuyến để hỗ trợ Hà Dư bên kia. Trên đường trở về, cô nhìn thấy Thẩm Đường cũng ở đây, bên cạnh có một người con trai cao gầy.
Chàng trai đó tướng mạo đẹp trai, tóc đầu đinh gọn gàng, ăn mặc rất sành điệu, chiều cao chắc tầm m - m. Nam sinh cao lớn như vậy thực sự bắt mắt trong đám người, huống hồ cậu ta còn nhìn đoan chính như vậy.
Thẩm Đường trưởng thành cũng rất cao, khoảng chừng m, hôm nay em ấy mặc một chiếc áo croptop màu đen cùng với quần yếm màu xanh sẫm, mái tóc dài xõa ra sau lưng, còn đặc biệt ăn diện. Hai người đứng cùng một chỗ trông rất xứng, như là một cặp đôi hoàn hảo, nhìn sao cũng thấy đẹp đôi.
Hai người này một người thì cõng bass, một người mang đàn ghi-ta, hẳn là đang chuẩn bị làm gì đó.
Nguyên Nhược muốn chào họ nhưng do dự một chút vẫn không lên tiếng, làm như không thấy, cô chậm rãi đi về.
Nhưng chưa kịp đi hai bước, Thẩm Đường ở bên kia đã gọi to.
Cô dừng lại và nhìn sang.
Thẩm Đường và cậu trai đi tới.
Nguyên Nhược chủ động lên tiếng trước, cười cười.
Cậu trai kia cũng không tệ lắm, rất lễ phép gọi một tiếng: "Chào chị".
Thẩm Đường ở giữa giới thiệu: "Cậu ấy tên là Hạ Minh Viễn, là bạn em".
Nguyên Nhược nhẹ nhàng nói: "Xin chào, bạn học Hạ."
Hạ Minh Viễn đứng ngay phía sau Thẩm Đường, cách nhau một khoảng nhất định, nhưng cũng không xa lắm.
Cậu và Thẩm Đường tối nay sẽ đến một quán bar gần đó, ban nhạc tạm thời thiếu một người chơi bass, Thẩm Đường sẽ chơi bass thay vào, coi như cứu nguy.
Sau khi nghe lời giải thích, Nguyên Nhược sững sờ, cô không biết Thẩm Đường biết chơi bass từ lúc nào, đây là lần đầu tiên cô biết.
Hạ Minh Viễn tính tình hào phóng, cũng khá dễ gần, chờ Thẩm Đường nói xong liền lễ phép nói: "Em thường nghe A Đường nhắc tới chị".
Nguyên Nhược biết cậu chính là người con trai mà bạn mình đã nhắc đến, nghe vậy không biết phải trả lời như thế nào.
Sự thân mật trong cách xưng hô chứng tỏ họ có những tương tác thường xuyên hàng ngày.
Rõ ràng, Thẩm Đường có quan hệ mật thiết với cậu ta.