Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

chương 95

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Triệu Khải Hâm ăn sáng xong, vì Trương Vân Nguyệt và mấy người Vương Kỳ khuyên nên cũng không ngay lập tức bắt đầu xử lý chính vụ, ngược lại hắn lựa chọn nghỉ ngơi cho khỏe.

Tuy vậy, hắn cũng không phải thật liền rảnh rỗi, mặc dù không có xử lý chính vụ, nhưng vẫn là sai Vương Kỳ đọc sách cho hắn nghe, chính hắn là nhắm mắt lại lẳng lặng nghe.

Đừng hỏi tại sao Triệu Khải Hâm không để cho Trương Vân Nguyệt đọc sách cho hắn nghe, thật sự là Triệu Khải Hâm đối với học thức của Trương Vân Nguyệt có chút hoài nghi, thủy chung cho là Trương Vân Nguyệt nhận thức không được đầy đủ, về phần có thể đọc du ký cái gì gì đó, chữ thường dùng để ghi chép sách du kí đa phần là dùng chữ bình thường, những chữ nghĩa tương đối hiếm lạ chút sẽ không có xuất hiện.

Đối với điểm này Trương Vân Nguyệt tỏ vẻ tán thành, đây là chữ phồn thể phải hay không? Chữ phồn thể bình thường nàng có thể hiểu được như chữ trên du kí hoặc là những quy tắc trong cung, chữ phồn thể hiếm gặp, nàng là thật không hoàn toàn hiểu hết.

Triệu Khải Hâm đối với việc Trương Vân Nguyệt không chút do dự bày tỏ mình không nhận thức được hết chữ nghĩa, nữ nhân này da mặt thật là dày?

Trương Vân Nguyệt thỉnh thoảng nghía một cái Triệu Khải Hâm đang nằm ở trên giường, đối với hành động của Triệu Khải Hâm không để cho mình rời đi, nhất định bắt mình ở lại chỗ này nghe Vương Kỳ đọc sách bày tỏ rất là bất lực. Nàng rất buồn ngủ nha. Nàng rất muốn đi ngủ.

Hơn nữa Vương Kỳ đọc sách này, không phải là một quyển du ký sao? ( rõ ràng là nhân vật trong truyện kí....)

An dưỡng sau hai ngày Triệu Khải Hâm liền không an dưỡng nổi nữa, nguyên nhân là bởi vì An vương vẫn không có được tin tức chuẩn xác về sự sống chết của Triệu Khải Hâm ở biệt viện bên này, hơn nữa hậu cung từ sau khi Triệu Khải Hâm xuất cung vẫn rất an tĩnh lại đột nhiên có động tĩnh.

Nếu như không phải là lúc Vương Kỳ bẩm báo nàng đang ở bên cạnh, Trương Vân Nguyệt thậm chí đã quên mục đích xuất cung lần này của Triệu Khải Hâm, là vì những cung nhân tiền triều còn ở trong hậu cung kia.

Triệu Khải Hâm cũng không ngờ, cung nhân tiền triều mà hắn điều tra ra được có không ít người là người của An vương, chính xác hơn là, những người này vốn là cung nhân tiền triều nhưng sau này lại bị An vương mua chuộc, tiếp tay An vương làm ra những chuyện bọn họ muốn làm, tính toán phi tử hậu cung và cả vị hoàng đế là hắn.

"Để lộ tin tức này cho An vương biết." Triệu Khải Hâm thản nhiên nói, nếu là An vương biết người mình thu mua vẫn muốn giết cả hắn, sẽ có ý tưởng gì?

Cung nhân tiền triều có thể sẽ chỉ muốn trừ một người là Triệu Khải Hâm hắn thôi sao? Tôn thất này bà vú có nhiều, nhưng chỉ cần trong tông thất còn có vị Vương gia chưa có chết, quốc gia này liền còn vương triều Cảnh Hi, còn là thiên hạ của Triệu gia, như vậy tất cả những việc cung nhân tiền triều làm đều là uổng phí.

"Hoàng thượng, nếu như vậy chúng ta không phải bại lộ rồi sao?" Vương Kỳ có chút không xác định hỏi, chuyện ám vệ vốn chỉ có hoàng đế các triều đại mới biết, thế này......

"Ngươi cảm thấy An vương lại không biết hay sao?" Triệu Khải Hâm liếc Vương Kỳ, bây giờ ám vệ cũng không phải là hoàn chỉnh, hắn vốn biết là ám vệ là có ba vạn người đến trong tay hắn cũng chỉ có hai vạn, vậy chứ một vạn biến mất đi nơi nào?

Chiếu theo người của An vương ở hoàng cùng với nhân thủ được hắn an bài trong biệt viện nhiều như vậy có thể thấy, một vạn còn lại đang ở trong tay An vương.

Có thể thấy được lời đồn tiên hoàng ban đầu muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho An vương cũng không chỉ là lời đồn đãi, nếu như giai đoạn sau này thân thể tiên hoàng không phải luôn luôn không khỏe, lời đồn đãi kia cũng sẽ không chỉ là lời đồn đãi rồi. Trương Vân Nguyệt ở một bên nghe mà sợ hết hồn hết vía, nàng căn bản sẽ không nghĩ đến hoàng thượng thế nhưng lại ở trước mặt nàng nói ra những lời này.

Nàng thật lòng cảm thấy mình chỉ là phi tử bình thường trong hậu cung, sao Hoàng đế lại có thể tin tưởng nàng như vậy? Lại có thể đem chuyện ám vệ nói cho nàng biết.

Khóe mắt Triệu Khải Hâm liếc thấy động tác của Trương Vân đang cố thu nhỏ sự tồn tại của bản thân, cảm thấy rất buồn cười.

Nàng cho dù có biết chuyện về ám vệ của hắn thì có thể làm được gì? Triệu Khải Hâm căn bản cũng không sợ Trương Vân Nguyệt biết trong tay mình có ám vệ, dù sao mỗi thế gia đều có phương pháp bồi dưỡng ám vệ riêng, cái này cũng không phải là bí mật gì.

Nếu không dựa vào nhân thủ bên ngoài, những thế gia này cũng không thể tinh thông tin tức như vậy.

"Tiểu nhân sẽ đi làm ngay." Vương Kỳ không nói gì nữa, hắn từ sau khi Triệu Khải Hâm đăng cơ mới tiếp nhận quản lý ám vệ, thời gian đó hắn cũng có chút kỳ quái nhân số của ám vệ thật sự là quá ít, nhưng bởi vì Triệu Khải Hâm vẫn không có cảm thấy có cái gì kỳ quái nên mới không nói ra, chỉ là ngay sau đó Triệu Khải Hâm đột nhiên lại nói phương pháp liên lạc trước kia không tốt đổi một phương pháp với người liên lạc mới, lúc ấy hắn cũng không có suy nghĩ nhiều.

Hôm nay mới biết đây tất cả lại là bởi vì tiên hoàng thiên vị.

Như thế cũng khó trách An vương không muốn an phận làm Vương Gia, vốn là chỉ có Hoàng đế mới có thể thừa kế ám vệ hoàng gia, vậy mà An vương lại được thừa kế một phần ba, triều thần ủng hộ cũng là không ít hơn Triệu Khải Hâm bao nhiêu, bản thân cũng coi là có chút năng lực, không thể nhịn cũng là bình thường, xem chừng chỉ cần không phải kẻ đần nếu đã có nhiều đồ trong tay như vậy dưới tình huống đó cũng sẽ không ai chịu nguyện ý khuất phục.

"Hoàng thượng, sát thủ An vương phái tới xử lý như thế nào?" Vương Kỳ thấy hoàng thượng đã định xong chuyện của đám cung nhân trong cung rồi, nhưng chuyện An vương phái người tới còn chưa có xử lý nha.

"Sát thủ? Để lại cho đám cung nhân kia đi." Ánh mắt Triệu Khải Hâm lạnh lùng nhìn về phía trước, An vương lại muốn dùng sát thủ ám sát hắn, thật là to gan lớn mật.

"Hoàng thượng, sát thủ vào trong biệt viện có thể hay không thương tổn tới hoàng nhi?" Trương Vân Nguyệt vừa nghe thậm chí có sát thủ, trong lòng liền cuống lên, sát thủ đó nha, sát thủ trong truyền thuyết lạnh như băng, giết người không chớp mắt đó nha.

"Vương Kỳ phái người canh kỹ Thúy Trúc Viện, và đem nhị hoàng tử bí mật chuyển sang bên này." Triệu Khải Hâm nghĩ rồi nói ra.

Trương Vân Nguyệt vừa nghe nhi tử sẽ được chuyển sang đây cùng mình ở một cái nhà, trong lòng rất là vui mừng, như vậy nàng có thể ở bên cạnh bảo vệ con trai.

"Hoàng thượng, ngài nghỉ ngơi trước một lát đi, thần thiếp đi chuẩn bị đồ ăn cho ngài xong ngay đây." Nói xong không đợi Triệu Khải Hâm trả lời liền chạy.

Triệu Khải Hâm nhìn theo bóng lưng Trương Vân Nguyệt rời đi, đầu óc nhất thời quay mòng mòng, đây rõ ràng là đang lấy lòng mà.

"Ngươi nói xem có phải nếu ta không tiếp nhận Thiên nhi qua bên này có phải nàng cũng sẽ không chuẩn bị đồ cho ta ăn không?” Triệu Khải Hâm quay đầu nhìn Vương Kỳ, mặt không vẻ gì nói một câu.

Khóe miệng Vương Kỳ co quắp một chút, trong lòng rất muốn nói, vạn tuế à? Thường ngày ngài ăn đều là nương nương chuẩn bị đó nha. Dĩ nhiên những lời này Vương Kỳ chỉ dám nói thầm trong lòng, trên mặt bày ra bộ dáng, ta không nghe thấy vạn tuế nói gì.

Trương Vân Nguyệt đến phòng bếp rồi liền nghĩ không biết nên chuẩn bị cái gì đây? Mấy ngày nay ngoài cháo ra thì cũng chỉ là cháo, nàng ăn cháo theo mấy ngày cũng là ngán tận cổ rồi, nghĩ đến nhi tử sẽ tới, chuẩn bị làm ít đồ giữ lại cùng ăn với nhi tử.

Nghĩ tới nghĩ lui Trương Vân Nguyệt quyết định làm mì sợi, tay cán mì. Mỳ cán bằng tay làm rất đơn giản, hơn nữa mùi vị không tệ. Nước canh sẽ dùng nước gà già mới luộc.

Trương Vân Nguyệt làm xong vừa đúng lúc bảo bảo được đưa tới đây, Trương Vân Nguyệt thật vui mừng.

"Hoàng thượng mì rất ngon, mời ngài ăn mì." Đem một tô mì đặt trước mặt Triệu Khải Hâm xong, cũng không đợi Triệu Khải Hâm nói gì, mình mau mau đi gặp nhi tử là tốt rồi.

Triệu Khải hâm nhìn bóng lưng Trương Vân Nguyệt đi vô cùng dứt khoát, trong lòng có gợn lên một chút không thoải mái, cau mày rốt cuộc không nói gì.

"Chậc chậc, trẫm còn tưởng rằng Trương thị sẽ làm món mì gì đặc biệt, thì ra cũng chỉ có như vậy." Nhìn bát mì đơn giản đến không còn gì đơn giản hơn trước mặt, một quả trứng chiên mấy cây rau cải mấy khối thịt gà cũng không có.

"Vương Kỳ, ngươi nói, nàng là thật sự đang cảm tạ trẫm sao? Không phải qua loa với trẫm như vậy chứ?"

Vương Kỳ nhìn món ăn đơn giản đến không thể đơn giản hơn trước mặt hòang thượng, cũng cảm thấy Thuần sung viện nương nương chuẩn bị có chút quá đơn giản, trong ngày thường bởi vì chỉ là một bát cháo trắng, chút thức ăn gì gì đó căn bản đều là không có, cho nên cũng không cảm thấy gì, hiện tại lúc này có thể thấy về phương diện nấu nướng Thuần sung viện nương nương hình như cũng không am hiểu? Cũng không đúng? Theo như ba ma ma nói, Thuần sung viện nương nương nấu nướng rất không tệ.

Triệu Khải Hâm phát hiện vắt mì tuy đơn giản, nhưng là mùi vị lại rất không tệ, nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng, ăn rất vào, không có vị béo của dầu mỡ cũng không có nghĩa là sẽ không có mùi vị gì cả.

"Mẫu thân, rất lâu không có tới nhìn bảo bảo." Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm ngẩng đầu nhìn mẫu thân nhà mình nói, hắn đã từ trong biểu hiện hàng ngày của Cúc Hoa và các ma ma bên cạnh mà hiểu được ra, mẫu thân mình lần nay đi ra ngoài rất nguy hiểm. Hơn nữa từ họ nói lại tình huống mẫu hậu mang theo các mẫu phi khác đến với vẻ đầy tức giận, mẫu thân mình là bị tính toán.

Chớ có nghĩ hắn tuổi nhỏ mà không biết đến cái gì gọi là tính toán, cái gì nên biết hắn cũng biết, Triệu Khải Hâm có bồi dưỡng về phương diện này cho hắn, đồng thời chính hắn cũng rất thông minh, trong ngày thường nghe ba ma ma dạy Trương Vân Nguyệt, hắn cũng nghe được không ít.

"Mẫu thân đang chăm sóc phụ hoàng của con, không thể rời đi. Bảo bảo thời gian vừa rồi có ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn đi ngủ, ngoan ngoãn học tập hay không?" Trương Vân Nguyệt không có nói gì đến tính toán kia, những thứ tính toán gì đó này nàng cũng không nghĩ tới sớm để cho con trai của mình tiếp xúc, dĩ nhiên nàng cũng không biết con trai của nàng sớm đã biết rồi.

"Có, bảo bảo rất biết nghe lời. Mẫu thân ngày mai bảo bảo có thể đi gặp phụ hoàng sao?" Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm cũng từ các cuộc đối thoại của cung nữ mà biết phụ hoàng mình ngã bệnh, bệnh rất nặng, hắn rất lo lắng, nhưng nhỏ bé như hắn cái gì cũng không làm được.

Chỉ là ban đầu hắn cũng không biết mẹ ruột của hắn tới chỗ phụ hoàng, chỉ biết mẫu thân mình bị người tính kế rồi, cụ thể thế nào thì không thật sự rõ ràng.

"Cái này, phải đợi Cổ ngự y tới đây hỏi đã sau mới có thể xác định được." Trương Vân Nguyệt suy nghĩ một chút không có lập tức đồng ý, bệnh dịch trên người Triệu Khải Hâm cũng không biết đã hoàn toàn khỏi hẳn chưa.

Bảo bảo thật hiểu chuyện khéo gật đầu đồng ý với lời mẫu thân mình nói.

Sáng sớm hôm sau Trương Vân Nguyệt chờ Cổ ngự y tới sau hỏi Cổ ngự y, bảo bảo có thể tới thăm Triệu Khải Hâm hay không, Cổ ngự y trước tiên đi đến chỗ Triệu Khải Hâm bắt mạch cho hắn, sau lại qua bắt mạch cho anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm, xác định hai cha con gặp gỡ đối với thân thể của cả hai hoàn toàn không có ảnh hưởng gì sau đó mới để cho hai người gặp nhau.

Về phần bệnh dịch trên người Triệu Khải Hâm cũng sớm đã tốt rồi, chỉ là hiện tại thân thể hắn còn cần tĩnh dưỡng thật tốt. Dưới sự chỉ dẫn của Cổ ngự y, các loại món ăn bổ dưỡng bắt đầu được mang lên.

"Hoàng thượng, ngài nên dùng được thiện rồi." (dược thiện: món ăn hầm/nấu với thuốc bổ) Trương Vân Nguyệt bê theo thức ăn thơm lừng đi vào, kết quả trong phòng hai cha con cùng nhau đổi sắc mặt.

"Mẫu thân, bảo bảo không cần ăn món ăn giống phụ hoàng rồi, bảo bảo muốn ăn mỳ cơ?" Người bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm nhớ nhung đến món mì nhẹ nhàng khoan khoái ngày thường hắn vẫn được ăn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio