Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi hoàng hậu đi tới Dao Hoa cung, là lúc Đặng thái y đang châm cứu cho Bảo Bảo. Cho đến khi Đặng thái y đã rời đi rồi Trương Vân Nguyệt dùng trứng gà cùng nén bạc giúp Bảo Bảo kiềm chế bớt sợ hãi mà hoàng hậu vẫn không đi vào trong, chỉ ở bên ngoài.
"Nương nương, sao chúng ta còn không đi vào?" Đứng ở một bên Trương ma ma nghi ngờ hỏi hoàng hậu. Về phần Đặng thái y hoàng hậu cũng không có ngăn hắn lại mà để cho hắn trở về đổi người khác tới.
"Tiếng khóc của đứa nhỏ này, thật có lực. Ngươi nói có phải không?" Hoàng hậu cảm khái nói một câu.
Trương ma ma cùng Cẩm Tú ngẫn người nhìn hoàng hậu, hoàn toàn không biết hoàng hậu nói như vậy là có ý gì. Trong hoàn cảnh như vậy tại sao đột nhiên lại cảm khái nói một câu như vậy chứ?
"Tốt lắm, hiện tại hình như Trương muội muội cũng đã làm cho đứa bé bớt sợ hãi rồi, chúng ta có thể tiến vào. Mới vừa rồi ta chưa tiến vào là vì lo lắng đứa bé mới bị kinh sợ, chúng ta cùng không phải là thái y, lúc Trương muội muội mang thai thì Đặng thái y thường xuyên chăm sóc nàng ta, đoán rằng đứa bé trong bụng của nàng cũng có thể cảm nhận được Đặng thái y, cũng không cần lo lắng đứa bé sẽ cảm thấy sợ nhưng chúng ta thì lại không giống như vậy. Đứa bé sợ nhất là người lạ." Hoàng hậu lo lắng nói.
Chỉ là ý tứ trong lời nói này của hoàng hậu nghe có chút quái dị?
Tuy trong lòng đám người Cẩm Tú có suy nghĩ, nhưng trên mặt cũng không dám tùy ý nói loạn, đây là Dao Hoa cung, cách cung Thái Cực rất gần, ai biết ở bên kia bức tường này có ai đang theo dõi bên này hay không?
"Hoàng hậu nương nương đến?" Thái giám hô lên một tiếng, đừng nói đứa bé, ngay cả người trong điện cũng bị giật mình?
"Oa oa oa ~" Bảo Bảo lần nữa bị sợ khóc lớn tiếng.
"Ngươi không có thấy nhị hoàng tử đang hoảng sợ hay sao? Ngươi lại vẫn lớn tiếng như vậy?" Không đợi hoàng hậu trách cứ, Ngọc ma ma một trong ba vị ma ma được Triệu Khải Hâm phân phối xuống chăm sóc Trương Vân Nguyệt, hiện nay thì lưu lại để chăm sóc nhị hoàng tử, đã trước hết quát lớn.
"Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết, nô tài không biết chuyện nhị hoàng tử bị hoảng sợ, chủ nhân tha mạng?" Thái giám kia vừa bị Ngọc ma ma quát, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ không ngừng.
"Câm miệng? Ma ma, trói hắn giao cho hoàng thượng xử trí." Trương Vân Nguyệt lạnh lùng ra lệnh, giờ khắc này, đột nhiên trên người của Trương Vân Nguyệt dâng lên một cỗ khí thế, ngay cả thái giám quỳ trên mặt đất cũng không dám mở miệng.
Hoàng hậu nhíu mày nhìn Trương Vân Nguyệt một cái, ngược lại không ngờ Trương thị người từ một cung nữ nhỏ nhỏ đi lên, lại có khí thế như vậy. Hoàng hậu cúi đầu mắt thoáng qua tia sáng, không ngăn cản hành động của Trương Vân Nguyệt.
Bên trong gian phòng trong một lúc chỉ còn lại tiếng khóc của đứa bé, Trương Vân Nguyệt ôm đứa bé, chậm rãi đi vào bên trong phòng, vừa dịu dàng ở bên tai đứa bé nói chuyện an ủi tâm tình. Có lẽ bởi vì phương pháp kiềm chế sợ hãi thật sự có hiệu quả, cũng có thể là giọng nói của mẫu thân làm cho hắn cảm thấy an tâm. Khóc thật lâu Bảo Bảo rốt cuộc thút tha thút thít ngủ thiếp đi.
Vẻ nghiêm nghị trên mặt Trương Vân Nguyệt vẫn còn chưa lui đi, nhìn lông mi đứa bé còn vướng lại giọt nước mắt, cực kỳ đau lòng. Mới vừa rồi hoàng hậu không có ngăn cản thái giám hô lên làm Trương Vân Nguyệt hiểu được, trước mắt vị hoàng hậu nghe nói rất rộng rãi rất ôn hòa này, thật ra thì cũng không đúng như cái biểu hiện ôn hòa đó.
"Hoàng hậu đứng ở trước cửa làm cái gì?" Hoàng thượng đến phá vỡ sự tĩnh lặng bên trong.
"Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng." Đối mặt với hoàng thượng, hoàng hậu cũng không dám manh động, lúc này tiếng mọi người thỉnh an cũng rất thấp.
"Bình thân." Triệu Khải Hâm lướt qua hoàng hậu hướng bên trong phòng đi tới.
"Thiên nhi thế nào?" Triệu Khải Hâm nhìn đứa bé trong ngực Trương Vân Nguyệt hỏi.
"Mới vừa tốt lên, khóc mệt ngủ thiếp đi”
"Hoàng thượng đặt tên cho Bảo Bảo rồi hả?" Trương Vân Nguyệt hỏi Triệu Khải Hâm, vốn biết là Triệu Khải Hâm đang đứng ở trước mặt mình hỏi chuyện, cũng theo bản năng trả lời, nhưng vừa nghe được cái danh xưng Thiên nhi này thì phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là hỏi ngược lại.
"Thiên Sâm."
"Triệu Thiên Sâm?" Trương Vân Nguyệt hỏi Triệu Khải Hâm. Bảo vật thiên nhiên. Cái tên này, tốt hay là không tốt đây?
"Không thích?"
"Thích, thân thiếp rất thích." Trương Vân Nguyệt nói với Triệu Khải Hâm, cái tên này, không phải là nàng không thích, ý nghĩa của cái tên này cũng rất hay. Chỉ là cái tên này chắc chắn sẽ đẩy cho chính mình cùng đứa bé tới đầu gió đỉnh sóng.
Hoàng hậu nhìn hai người trong điện nhỏ giọng nói chuyện, hình ảnh một nhà ba người rất hài hòa rất hạnh phúc, không hiểu tại sao lòng của nàng ta lại cảm thấy một trận đau đớn ê ẩm.
Vốn những hành động bên nhà mẹ đẻ đã làm cho nàng ta hoàn toàn thất vọng đối với nhà mẹ, nhất là đối với cha của mình, ban đầu thì nói hay lắm nào là sẽ luôn luôn thương yêu mình, hôm nay chỉ vì thân thể mình không tốt, liền xoay người chuẩn bị đem chính muội muội của mình đưa vào cung cùng mình tranh giành tình cảm không nói, lại còn muốn mình giúp đỡ nàng ta?
Coi như nàng không được sủng ái, nàng cũng không muốn giúp cho cái thứ muội đó vào cung để cướp đoạt sủng ái vốn là không nhiều của mình.
Huống chi mẫu thân của cái thứ muội này ở nhà lại đặc biệt làm cho mẫu thân của mình cảm thấy ngột ngạt, không có đạo lý nào nàng còn giúp một người như vậy vào cung làm cho mình ngột ngạt đúng không?
"Cái tên này thật là hay, có thể thấy được trong lòng hoàng thượng có bao nhiều tình yêu đối với nhị hoàng tử." Hoàng hậu cười nói với hoàng thượng cùng Trương Vân Nguyệt, giống như mới vừa rồi cái gì nàng cũng không để ý.
"Hoàng hậu cũng cảm thấy cái tên này rất hay." Triệu Khải Hâm nói một câu vừa có chút xúc động lại có chút nghi vấn rồi quay đầu lại nói với Lưu ma ma đứng bên cạnh: "Đem nhị hoàng tử ôm đi xuống."
Lưu ma ma tiến lên ôm lấy đứa bé, Trương Vân Nguyệt trong lòng mặc dù có chút lo lắng nhưng cũng biết hiện tại Hoàng đế ở chỗ này sẽ không có người dám làm hại con của mình, cũng liền buông tay để Lưu ma ma ôm.
Chỉ là Bảo Bảo vốn đã ngủ nhưng khi rời lồng ngực Trương Vân Nguyệt trong nháy mắt liền thút tha thút thít, dáng vẻ giống như sẽ lập tức khóc. Trẻ con rất nhạy cảm.
Trương Vân Nguyệt biết hôm nay đứa bé thật sự bị hoảng sợ không nhẹ, tình mẫu tử làm nàng căn bản cũng không có biện pháp rời xa hắn, nhanh chóng đưa tay ôm đứa bé vào trong ngực.
"Hoàng thượng, người......" Ánh mắt Trương Vân Nguyệt mong đợi nhìn Triệu Khải Hâm, thật ra thì nàng cũng không muốn nghe chuyện về bà vú, hiện tại nàng chỉ muốn ở bên cạnh con của mình. Chuyện bà vú đó lúc sau để bọn Lưu ma ma nói cho nàng biết là được rồi.
Triệu Khải Hâm nhìn vẻ mặt mong đợi của Trương Vân Nguyệt, lại nhìn đứa bé trong ngực nàng gần như sắp khóc, nhưng bởi vì được ôm trở lại trong ngực mẫu thân lại lần nữa an ổn lại, "Ôm đứa bé ngồi ở một bên."
Triệu Khải Hâm không để cho Trương Vân Nguyệt vào trong, hắn cảm thấy Trương Vân Nguyệt nên hiểu rõ chuyện hậu cung, nói thật khoảng thời gian gần đây lúc xảy ra nhiều chuyện hổn loạn Triệu Khải Hâm có chút không đồng ý với cách làm của Trương Vân Nguyệt, nàng cho hắn cảm giác quá mềm yếu, bị gài bẫy nhiều lần như vậy, nhưng lại không hề nghĩ tới chuyện tính toán phản hồi lại.
Dĩ nhiên Triệu Khải Hâm cũng không cảm thấy chuyện lần trước từ chổ Trương Vân Nguyệt lấy ra loại dược vật kia là một loại tính toán, cái đó coi như không tính.
Hắn chuẩn bị cho nàng nhìn rõ tranh đấu hậu cung, để cho nàng mau chóng lớn lên, Triệu Khải Hâm cũng không muốn một nữ nhân thật đơn thuần, một nữ nhân như vậy trong hậu cung không có cách nào bảo vệ đứa bé của hắn, cũng không có biện pháp bảo vệ chính mình.
Hoàng hậu không quan tâm những suy nghĩ trong lòng Triệu Khải Hâm, nàng cũng không nghĩ tới phương diện này, nàng cho là hoàng thượng lưu lại Trương Vân Nguyệt cũng rất bình thường, dù sao người mà bà vú này ra tay là nhị hoàng tử, Trương Vân Nguyệt tất nhiên là rất muốn biết, thay vì sau đó mới nói, không bằng để cho nàng ở lại đây.
Trương Vân Nguyệt trầm mặc ôm đứa bé ngồi một bên, Ngụy Đình Vương Kỳ hiếm khi có thể thấy cả hai hôm nay lại đều ở đây.
"Hoàng thượng."
"Hai người các ngươi cùng đi thẩm vấn bà vú đó đi, trẫm cũng muốn biết là ai cho bà ta gan hùng lại dám hại hoàng tử của trẫm." Triệu Khải Hâm vốn là chuẩn bị đưa bà vú đến phòng bên để thẩm vấn, nhưng hôm nay có đứa bé ở đây, hắn không muốn làm cho đứa bé thật vất vả mới ngủ yên bị làm tỉnh lại.
Trương Vân Nguyệt trầm mặt lẳng lặng chờ, sắc mặt của hoàng hậu cũng không tốt lắm, chuyện lần này không phải nàng ta làm, nhưng tại sao trước khi sự tình xảy ra nàng ta lại hoàn toàn không có phát hiện bất kỳ bất thường nào? Chuyện này chẳng phải rõ ràng là muốn đánh vào mặt một vị hoàng hậu như nàng sao? Có khi nào là như vậy?
Sắc mặt của Triệu Khải Hâm cũng không tốt gì mấy, bà vú lần này mặc dù là do hoàng hậu đưa tới, nhưng bà ta cũng đã trải qua được sự tuyển chọn của hắn, thế mà bây giờ lại xảy ra chuyện, đây đối với một vị hoàng đế như hắn mà nói tuyệt đối là một chuyện bẽ mặt?
Triệu Khải Hâm nghĩ tới chuyện nếu như người này không phải là sắp đặt ở bên cạnh Trương Vân Nguyệt làm bà vú, mà là sắp đặt làm người hầu hạ ở bên cạnh hắn, thì kết quả sẽ như thế nào? Nếu như Vương Kỳ hoặc là Ngụy Đình cũng giống như bà vú đó đột nhiên làm khó dễ như vậy, hắn có thể tránh được sao?
Đáp án rất dễ nhận thấy, coi như hắn có thể bảo đảm không ảnh hưởng đến tính mệnh của mình, nhưng để không bị thương đó là chuyện không thể nào.
"Nàng kể lại một chút về tình cảnh trước đó bị bà vú này làm khó dễ cho ta nghe." Triệu Khải Hâm thấy an tĩnh chờ đợi như vậy cũng có chút lãng phí thời gian, quay đầu hỏi Trương Vân Nguyệt.
"Thân thiếp thấy đứa bé khóc, cho nên sai Cúc Hoa tìm bà vú đến để bà vú cho đứa bé bú sữa. Kết quả là sau khi bà vú đi vào, thân thiếp còn chưa nói cái gì, bà ta liền giành lấy đứa bé từ trong tay thân thiếp, lúc đó thân thiếp nghĩ đứa bé cũng đang đói bụng, cũng không có trách phạt bà ta, chỉ nghĩ là sau đó sẽ để Cúc Hoa bẩm lại với hoàng hậu nương nương, đổi lại bà vú cho đứa bé. Lại không nghĩ tới lúc thần thiếp nói bà vú này đi ra ngoài, bà vú cũng không đi ra ngoài, ngược lại lại nói rằng mình là người do hoàng hậu nương nương phái tới để chăm sóc đứa bé, hơn nữa còn nói đã trễ rồi muốn đem đứa bé từ trong tay mẹ đẻ như ta đây ôm đi.Thân thiếp dĩ nhiên không muốn, đã tránh khỏi, cũng nói Cúc Hoa đưa bà ta đi ra ngoài. Lại không ngờ bà vú này thế nhưng ở chỗ này làm khó dễ, nếu không phải Cúc Hoa cùng Xuân Hoa Hạ Hoa còn có Lưu ma ma, chỉ sợ hiện tại đứa bé cũng không phải chỉ bị hù dọa đơn giản như vậy."
Trương Vân Nguyệt nói xong cúi đầu, nàng sẽ không tính kế ai, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ im lặng không nói? Nàng biết chuyện lần này không phải hoàng hậu làm, hoàng hậu không có ngu như vậy, nhưng nàng ta chẳng lẽ lại không biết chuyện này sao? Nhưng chỉ dựa vào chuyện người là từ chỗ hoàng hậu đưa tới đây, chỉ sợ hoàng hậu rất dễ dàng chối bỏ, đến lúc đó chắc chỉ có một mình hoàng thượng điều tra chuyện lần này thôi.
Hoàng thượng nhất định là có sắp đặt người của mình ở hậu cung, nhưng hoàng thượng dù sao cũng là một người đàn ông, có một số việc nam nhân dù có cơ trí thế nào đi nữa, nhưng không có trải qua chưa chắc đã hiểu được, coi như có hiểu cũng sẽ xem nhẹ bỏ qua, nhưng hoàng hậu cũng sẽ không rồi.
Cho nên nàng muốn cho hoàng hậu biết người kia là tính kế nàng ta, rõ ràng muốn tính toán nàng ta, chắc chắn hoàng hậu cũng sẽ không nguyện ý giúp người khác tự bối nhọ bản thân chứ, như vậy nàng ta tự nhiên cũng sẽ nghĩ biện pháp tra ra hung thủ.
Hoàng hậu nghe xong lời nói của Trương Vân Nguyệt khóe miệng co giật hỏi: "Bà vú này quả thật nói như vậy?"
"Vâng" Trương Vân Nguyệt nói rất khẳng định, dù sao chuyện này cũng chính là sự thật, ba người có mặt lúc đó đều nghe được.
Hoàng hậu xoay người nói với Triệu Khải Hâm: "Hoàng thượng, chuyện lần này không phải là ta làm, chuyện này ta có thể thề."
Triệu Khải Hâm nhìn hoàng hậu, hắn nguyện ý tin tưởng chuyện lần này không phải do hoàng hậu làm, dù sao hoàng hậu cũng không ngu xuẩn như vậy, chuyện lần này bất luận có thành công hay không hoàng hậu cũng đều sẽ bị trách phạt, dù sao người kia là từ chỗ của nàng ta đưa tới, xảy ra chuyện như vậy một vị hoàng hậu như nàng ta bất luận như thế nào cũng phải gánh trách nhiệm.
"Trẫm cũng tin tưởng hoàng hậu, nhưng mà nếu vẫn không tra ra chuyện lần này là người nào gây ra, chỉ sợ đến lúc đó chỉ có thể là do hoàng hậu làm rồi." Lời này của Triệu Khải Hâm rất rõ ràng, không tra ra được hung thủ thật sự, như vậy cái tội danh lần này nhất định sẽ đẩy lên người hoàng hậu.
Hoàng hậu nghe Triệu Khải Hâm nói xong, không ngờ trên mặt liền bình tĩnh trở lại, nhưng trong nội tâm là vô cũng tức giận có đối với hậu cung có đối với hoàng thượng, có đối với Trương Vân Nguyệt, có đối với nhị hoàng tử, còn có đối với nhà mẹ đẻ của mình, gần như lửa giận này là đối với tất cả mọi người ngoại trừ chính mình vậy.
"Dạ, thần thiếp sẽ phái người gia tăng điều tra những người trong hậu cung." Hoàng hậu chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Một giờ sau Ngụy Đình cùng Vương Kỳ hai người từ ngoài cửa cùng nhau đi vào, theo hướng hai người đi vào, Trương Vân Nguyệt rõ ràng ngửi thấy trên người hai người đó nhàn nhạt mùi máu tanh.
Bảo Bảo nằm trong ngực hình như cũng cảm thấy cái gì, lo lắng giật giật thân thể nhỏ nhắn. Trương Vân Nguyệt ôm Bảo Bảo chặt hơn, khiến Bảo Bảo càng thêm gần sát vào vị trí trái tim trong lồng ngực của mình, quả nhiên sau khi làm như vậy Bảo Bảo lại thả lỏng rất nhiều.
"Bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, Tiệp dư chủ nhân. Hoàng thượng vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế."
"Miễn lễ bình thân."
"Bẩm hoàng thượng, chúng nô tài đã đi thẩm vấn bà vú này. Chỉ là bà vú này cũng không chịu khai ra cái gì." Vương Kỳ tiến lên một bước, bất đắc dĩ nói.
"Cái gì? Hai người các ngươi đồng thời ra tay thế nhưng cái gì cũng không thẩm vấn ra được?" Triệu Khải Hâm kinh ngạc nhìn hai người Vương Kỳ cùng Ngụy Đình, phải biết hai người này về phương diện tra hỏi thẩm vấn rất am hiểu, không ngờ còn có người vào tay của bọn họ mà vẫn không chịu há mồm.
Người này lại trung thành như vậy sao?
Triệu Khải Hâm cũng không tin tưởng lắm.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Bà vú này căn bản cái gì cũng không biết? Nô tài cũng hoài nghi lời nói của bà vú này có thật hay không, nhưng tất cả thủ đoạn cũng đã dùng hết rồi, bà vú này đúng là cái gì cũng không biết. Sau đó nô tài lại cảm thấy rất kỳ quái, liền mời thái y bên Thái Y Viện tới, phát hiện bà vú bị hạ độc" Vương Kỳ cũng không hề nghĩ bà vú này do trúng độc mới biến thành như vậy.
Nếu lời khai như vậy cũng tốt, dù sao nếu như từ đầu không phải là như vậy, vậy thì chứng tỏ quyền lực hoàng thượng quá yếu, lời như vậy, nói ra thì hai người bọn họ cũng sẽ không gặp chuyện gì tốt, hôm nay như vậy là tốt nhất.
"Độc?" Hiện nay Triệu Khải Hâm đối với độc dược đã căm thù đến tận xương tuỷ rồi.
Từ lúc Trương Vân Nguyệt bắt đầu mang thai, gặp phải rất nhiều chuyện, trừ chuyện đạp phải dầu thì tất cả chuyện khác đều có liên quan tới độc dược, lần này không phải cũng liên qua đến độc dược sao?
"Tại sao lại là độc dược? Trong hoàng cung này lấy đâu ra nhiều độc dược như vậy?" Trương Vân Nguyệt vừa nghe Vương Kỳ nói xong, cũng liền nhớ lại những chuyện đã qua trong một năm gần đây.
Hai người Vương Kỳ cùng Ngụy Đình chỉ trầm mặc, câu hỏi này bọn họ cũng không dám tùy ý đáp loạn, tại sao trong hoàng cung có thể có nhiều độc dược như vậy bọn họ làm sao biết được?
"Hoàng thượng, bên Thái Y Viện không có những ghi chép về những loại độc chất này sao?" Trương Vân Nguyệt cau mày hỏi Triệu Khải Hâm.
Độc dược, vật này sao lại thường xuyên xuất hiện trong hoàng cung như vậy?
"Ai, chẳng lẽ nàng cho rằng dược vật trong cung chỉ có thể lấy được từ Thái Y Viện sao?" Triệu Khải Hâm hỏi Trương Vân Nguyệt.
Trương Vân Nguyệt dừng lại, nàng biết ý tứ trong lời nói của Triệu Khải Hâm, mấy loại độc dược đó, dĩ nhiên sẽ không thể là Thái Y Viện đưa cho những nương nương trong hậu cung, nhưng đám nương nương trong hậu cung đều có nhà mẹ đẻ, ở nhà mẹ các nàng chuẩn bị cho các nàng một hai loại độc dược là chuyện rất bình thường.
Nếu như vậy, trong hậu cung này độc dược dĩ nhiên là nhiều hơn.
"Thái y nói loại độc đó là gì hả?" Hiện tại trong lòng Triệu Khải Hâm lo lắng chính là chất độc kia là loại độc dược gì, hiệu quả như thế nào.
"Hoàng thượng, độc kia là một loại dược vật làm cho con người ta trở nên mơ màng xuất hiện ảo giác. Lúc trước bà vú này cũng có một đứa con trai, nhưng con trai của bà ta bị mẹ chồng của bà ta cướp đi nuôi dưỡng, hơn nữa lại không cho bà ta gặp mặt, lúc bà ta vừa tròn tháng liền đưa bà ta đi ra ngoài làm bà vú."
Xin lỗi các bạn, đáng lẽ bài này vốn phải được post lên ngày hôm qua nhưng do năm nay mình có một ngày cô hồn đúng chất "cô hồn" luôn =.=! Sau khi bị tiki dụ tức muốn trào máu thì ngày hôm sau cái adapter nối từ ổ điện đến màn hình máy tính bị cháy gọi lên trung tâm bảo hành thì một chổ nói tuần sau mới có hàng một chổ nói còn cái cuối cùng liền hý hửng chạy từ Bình Thạnh qua tận Tân Bình thì dc báo là nhằm cái này mai mới có =.=! Xui đến không thể xui hơn được nữa >"