Nhưng vô luận hoàng hậu hận Trương Vân Nguyệt như thế nào, Trương Vân Nguyệt cũng không biết, bây giờ nàng vẫn chưa phải một tiểu chủ có phẩm cấp, cả tư cách thỉnh an hoàng hậu cũng không có.
Trương Vân Nguyệt ở trong một cái viện không xa Thái Cực điện lắm, nhưng cũng không được xem là ở trong điện. Nếu nói tòa cung điện này cách Thái Cực điện gần, thì chỉ cách một thành cung, nhưng nếu nói là xa, thì cũng là thật xa, nếu muốn từ Thái Cực Điện đến Dao Hoa cung này thì phải vòng qua Phượng Minh cung của hoàng hậu.
Mà Phượng Minh cung và Thái Cực Điện chỉ thấy cách một vườn hoa, từ Thái Cực điện đến Phượng Minh cung bình thường đi bộ mất phút, khoảng cách bằng một vườn hoa nhỏ, mà từ Phượng Minh cung đến Dao Hoa cung thì cần dùng ', khoảng cách bằng một vườn hoa không lớn, quảng trường, và một con sông.
Mấy năm qua Dao Hoa cung không có ai ở, bởi vì vị trí của Dao Hoa cung thật sự không tốt. Đầu tiên mỗi lần hoàng thượng muốn đến lâm hạnh ở Dao Hoa cung thì đều phải đi qua Phượng Minh cung, vậy sẽ tỏ vẻ chán ghét hoàng hậu. Dù tình cảm của hoàng thượng và hoàng hậu kém hơn nữa, cũng sẽ không làm loại chuyện tỏ vẻ chán ghét hoàng hậu như thế chứ?
Cho nên Dao Hoa cung này luôn bỏ trống, lại không ngờ hôm nay Trương Vân Nguyệt lại vào ở, cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
Trương Vân Nguyệt biết rõ vị trí địa lý của Dao Hoa cung này, nhưng đâu có quan hệ gì với nàng chứ? Hiện tại nàng chỉ là một tiểu chủ thôi, không có quyền lợi, huống chi nếu như nàng thật được hoàng đế sủng ái, hoàng đế cho nàng dời cung là chuyện dễ dàng, hiện tại quan trọng nhất là dưỡng tốt sức khỏe để mang thai một đứa bé!
Nhưng trong trí nhớ của Trương Vân Nguyệt, mang thai thật sự là một việc khó khăn, các phi tử trong hậu cung này đều không đơn giản, nhưng họ chưa có ai mang thai, cho đến khi đại hoàng tử của hoàng hậu được bảy tuổi và nhị hoàng tử bốn tuổi mới có người lần lượt mang thai, nhưng hiện tại đại hoàng tử còn chưa ra đời.
Trương Vân Nguyệt nghĩ tới đây đột nhiên nhờ đến đại hoàng tử của hoàng hậu không phải ra đời vào ngày mai của tháng mười sao? Đó không phải nói đại hoàng tử được mang thai vào tháng giêng sao? Nghĩ tới đây đột nhiên Trương Vân Nguyệt lại nghĩ tớ trong thời gian hoàng hậu mang thai có rất nhiều phi tử mang thai bị sẩy.
Hình như hoàng hậu dùng những phi tử mang thai khác để hấp dẫn tầm mắt những người khác, nhưng vì không để cho những phi tử kia sinh con ra, nên luôn khơi dậy lòng ghen tỵ của họ làm cho họ tính toán đấu đá nhau. Nhưng tại sao không có ai tính toán hoàng hậu? Hay là nói có người tính toán hoàng hậu nhưng bị hoàng hậu tránh được?
Trương Vân Nguyệt nghĩ đến những đứa bé mất hết đoạn thời gian đó, rùng mình một cái, trước kia chủ nhân cơ thể này chưa từng tính đến chuyện đó, nhưng Trương Vân Nguyệt đã tính, mười tháng, trong vòng mười thậm chí có hơn hai mươi đứa bé bị mất!
Lòng dạ hoàng hậu thật là độc ác! Lúc này Trương Vân Nguyệt đã có một hiểu biết mới về hoàng hậu, dù sao bên ngoài hoàng hậu luôn biểu hiện rất hiền huệ đến mức cho dù có nô tài dối trên gạt dưới bán củi, cũng không có sinh ra bất kỳ ảnh hưởng với danh tiếng hiền huệ của hoàng hậu!
"Tiểu chủ ngài thế nào?" Cúc Hoa phát hiện tiểu chủ mình kể từ sau khi vào Dao Hoa cung này liền ngồi ngẩn người như thế, nhưng không biết lúc nãy nghĩ tới điều gì mà sắc mặt lại tái nhợt.
"Không có gì, ta chỉ nghĩ chuyện lần này có phải khiến ta hoàn toàn đắc tội Huệ phi không." Đúng, còn có một Huệ phi, Huệ phi là người duy nhất có thể mang thai còn thuận lợi sinh con trước hoàng hậu, nhưng dù là Huệ phi có khả năng như thế cũng không thể tránh thoát tính toán của hoàng hậu, dù thuận lợi có được một nữ nhi nhưng sức khỏe lại bị tổn hại không sinh được nữa.
"Tiểu chủ......" Cúc Hoa lo lắng cho Trương Vân Nguyệt, từ khi nàng bắt đầu leo lên giường của hoàng đế, Huệ phi đã không còn coi nàng như người mình, dù Huệ phi để cho nàng bò lên, mà nàng cũng từng cự tuyệt.
"Thôi, chuyện đã như vậy, còn nghĩ đến chuyện khác cũng vô dụng." Trương Vân Nguyệt cười cười nói, nhưng nụ cười kia rất yếu ớt.
"Tiểu chủ ngài nghỉ ngơi một hồi đi." Đành cam chịu trấn an.
Trương Vân Nguyệt nằm ở trên giường nghỉ ngơi, trong đầu bắt đầu vận chuyển thật nhanh, nỗ lực hấp thu trí nhớ còn sót lại của cơ thể này. Trương Vân Nguyệt rất rõ ràng mình đang ở một thế giới xa lạ, có rất nhiều thứ ở thế giới này xa lạ với nàng.
Những chuyện cung đấu dù nàng đã xem trong tiểu thuyết không ít, trong trí nhớ của cơ thể này cũng có rất nhiều, nhưng dù sao chưa có tự mình trải qua, dù sao cũng chỉ là lý luận suông, trí nhớ cũng không phải rất sâu sắc, nàng chỉ có thể không ngừng học tập học nữa học mãi, khắc sâu hết trí nhớ ở trong đầu, không chỉ khiến đại não nhớ mà còn phải cho cơ thể nhớ.
Mà theo sự học tập không ngừng, Trương Vân Nguyệt kinh ngạc phát hiện, những tình tiết cung đấu trong tiểu thuyết nàng nhớ rất rõ, mà trí nhớ trước kia của cơ thể này cũng rất tốt, Trương Vân Nguyệt kinh ngạc, trí nhớ của nàng từ lúc nào mà tốt vậy?
Khi kinh ngạc không hiểu được, ngoài cửa đã vang lên tiếng của nội thị.
"Hoàng thượng giá lâm!"
"Trời! Sao hoàng thượng tới lúc này? Bây giờ mới là buổi sáng mà?" Trương Vân Nguyệt bỗng chốc mở mắt, kết quả kinh ngạc phát hiện sắc trời ngoài cửa hình như có chút biến hóa kỳ quái.