Độc Chiếm Tiểu Thư

chương 34: 34: rối ren

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tử Vân đến đây một thân một mình, khi đến khi đi cũng chẳng có gì quý giá trên người, nên tôi cũng không biết rốt cuộc bà ấy xuất thân như thế nào.”Phương Tư Nghi kể xong câu chuyện, cả căn phòng liền trở nên im lặng.

Hầu như mọi người đều đã quen với sự im lặng này, duy chỉ có Phương Tư Nghi vẫn cảm thấy chợt lạnh sống lưng vì nỗi lạnh lẽo đang lan tràn trong không gian.“Bà ấy sống chung với bà một khoảng thời gian như vậy, bà thật sự không thấy điều gì đặc biệt ở bà ấy sao?” Trợ lí đẩy gọng kính, hỏi.“Không…” Phương Tư Nghi do dự lắc đầu, vài giây sau như nhớ ra gì đó, liền nói: “À phải rồi, Tử Vân không có bạn bè bên ngoài, hầu như cả ngày chỉ ở cạnh chúng tôi.

Nhưng đôi khi tôi thấy bà ấy ngồi ở một góc dùng tiếng nước ngoài nói chuyện qua điện thoại với ai đó.”“Bà có biết bà ấy dùng ngôn ngữ gì không?”“Là tiếng Anh, giọng điệu của bà ấy rất giống người nước ngoài nên tôi nhớ rất kĩ.”“Bà chắc chứ?” Anh ta nhíu mày hoài nghi.Phương Tư Nghi nhìn thấy nghi ngờ trong ánh mắt anh ta, liền vội đưa ra lời cam kết: “Tôi không nói dối các cậu đâu.

Hồi đó khách nước ngoài ở đây rất nhiều, tôi cũng có biết chút tiếng Anh, lại còn thường xuyên tiếp khách.

Nghe qua giọng Tử Vân nói tôi cảm thấy bà ấy chắc chắn đã nói tiếng Anh từ nhỏ, giọng điệu còn rất giống giọng của người nước Anh.”Sau khi nghe lời Phương Tư Nghi nói, trợ lí cảm thấy trong đó có lẽ cả mười phần đều là sự thật.

Anh ta gật đầu, sau đó quay sang nhìn Sở Lập Thành chờ lệnh.“Sở tiên sinh?”Nét mặt trầm ngâm của Sở Lập Thành trở nên đăm chiêu, cuối cùng đứng dậy, mở miệng nói:“Cảm ơn bà đã sắp xếp thời gian gặp chúng tôi, về sau nếu bà có phát hiện thêm điều gì xin hãy liên lạc với trợ lí của tôi.”Anh nói xong liền quay bước rời đi, bước chân sải dài nhanh chóng rời khỏi Huyễn Phù.

Anh ngồi trên xe, ánh mắt để vào khung cảnh bên ngoài, tâm trạng dâng lên nhiều cảm xúc lẫn lộn khó tả.Khó khăn lắm mới tìm ra được quán bar nơi trước đây phu nhân làm việc, nhưng chỉ còn lại mỗi Phương Tư Nghi là người ở lại cho đến giờ, còn những người khác đều đã rời đi tứ xứ, không biết phải tìm kiếm thế nào.

Thế mà thông tin mà Phương Tư Nghi cung cấp cho cũng không giải quyết được vấn đề cốt lõi là bao.Nhưng dù sao thì việc biết được phu nhân từng liên lạc với một người nước ngoài, có thể sử dụng tiếng Anh lưu loát xem ra có thể giúp anh thu hẹp khu vực tìm kiếm.

Phương Tư Nghi nói rằng giọng điệu mà phu nhân sử dụng rất giống người nước Anh, có lẽ xuất thân của bà ấy cũng đâu đó trong nước Anh chăng?Sở Lập Thành đã tìm kiếm rất nhiều nơi, nhưng nước Anh lại là nơi mà anh cảm thấy không phải là đáp án cần tìm.

Khí hậu khắc nghiệt, lạnh giá, điều kiện đảm bảo cuộc sống cũng vô cùng phức tạp, hoàn toàn không phù hợp với kiểu người mềm mỏng, từng mắc nhiều loại bệnh như phu nhân.

Nhưng sau khi gặp Phương Tư Nghi, có lẽ anh thật sự nên đến nước Anh thăm dò một chuyến.“Đưa con bé về đây.”Sắc mặt Lệ Phương xem như không khó coi, nhưng biểu tình trên khuôn mặt cũng khá lạnh nhạt, chẳng có chút cảm xúc nào buông ra một câu làm Hạ Thiên Vũ cau mày:“Bao giờ con cảm thấy thích hợp sẽ đưa cô ấy về.

Mẹ đừng giục.”“Bây giờ chính là thời điểm thích hợp.

Không lẽ con muốn ông nội suốt ngày nhắc nhở con chuyện kết hôn sao?”“Con chưa muốn kết hôn.

Đã đến thời đại nào rồi, mà ông nội vẫn còn để ý chuyện kết hôn như vậy? Con thậm chí còn đang nghĩ sau này cũng sẽ không kết hôn.”Nhìn sắc mặt Lệ Phương dần trở nên khó coi, Hạ Thiên Hoa cắn đũa.

Cô thật sự không hiểu vì sao anh trai lại cứ thích tranh cãi với người lớn như vậy, trong lòng thầm cầu nguyện cho anh mình sẽ không bị làm khó dễ.“Con có biết mình đang nói gì không Thiên Vũ? Con là cháu trai duy nhất nhà họ Hạ, con không có con, thì sản nghiệp nhà chúng ta để lại cho ai?”“Con không cần sản nghiệp.”“Hạ Thiên Vũ.

Con là người thừa kế của Hạ gia chúng ta, gia tài mà ông nội con gầy dựng không phải muốn không cần liền không cần.

Đó là trách nhiệm của con, mẹ đã dạy con là người sống phải có trách nhiệm, không lẽ con muốn mẹ tiếp tục hằng ngày phải dạy con sống có trách nhiệm là như thế nào sao?”Hạ Thiên Vũ im lặng.

Anh luôn mâu thuẫn giữa hạnh phúc của bản thân và kì vọng của mọi người.

Bên trong anh là một cuộc chiến ác liệt, mà mãi mãi vẫn không có hồi kết.Đầu anh bắt đầu đau như búa bổ, anh không muốn tiếp tục nói đến vấn đề này nữa, đành nói một vài câu lí do rời đi: “Con phải đi làm rồi.”Nhìn bóng lưng con trai rời khỏi, Lệ Phương không khỏi phiền lòng, nhìn sang Hạ Thiên Hoa: “Anh con lại cứng đầu rồi, giúp mẹ khuyên anh con một chút.”Hạ Thiên Hoa lau miệng, “vâng” một tiếng rồi cầm túi xách đuổi theo.Lúc Hạ Thiên Vũ chuẩn bị lái xe rời đi thì bị tiếng gõ cửa bên ngoài làm phân tâm.

Anh ngoái nhìn, sau đó mở khóa cửa xe để Hạ Thiên Hoa ngồi vào.Xe lăn bánh rời khỏi khuôn viên biệt thự Hạ gia, Hạ Thiên Vũ đánh tay lái, mặt không biến sắc hỏi: “Em muốn đi đâu?”“Anh chở em đến Hoa Ảnh là được.”Chỉ vỏn vẹn hai câu, sau đó trong xe không còn tiếng động nữa.

Sự im lặng cứ thế duy trì trong chừng phút, đến khi Hạ Thiên Vũ cảm thấy ánh mắt Hạ Thiên Hoa dán trên người mình đến mức khó chịu mới buộc miệng hỏi:“Mẹ bảo em theo anh làm gì?”“Anh thật sự muốn cãi lời mọi người như vậy sao? Tập đoàn Innal, sản nghiệp Hạ gia, cứ thế mà bỏ qua sao?" Hạ Thiên Hoa nhẹ nhàng hỏi.“Nếu anh nói em chia tay Minh Viễn, bảo em từ bỏ công việc người mẫu, trở về làm việc cho công ty nhà chúng ta em có làm không?” Hạ Thiên Vũ hỏi ngược lại cô.“Anh hai, em biết gánh nặng kế thừa tập đoàn rất nặng, nhưng ngoài kia những vị thiếu gia khác cũng phải chấp nhận nó, họ cũng giống như anh.”“Họ không giống.” Hạ Thiên Vũ lạnh giọng nói.

“Tiểu Hoa, anh không giống họ.

Những người kia có thể tiếp nhận công việc này vì họ thích nó, còn anh, anh thích gì em không biết sao?”Sắc mặt miễn cưỡng của anh làm Hạ Thiên Hoa cảm thấy áy náy, cô rất thương anh trai, nếu có thể thay anh gánh trách nhiệm, cô nhất định sẽ giúp anh làm việc đó, nhưng trong một suy nghĩ khác của cô, hành động của anh lại khiến cô cảm thấy rõ ràng Hạ Thiên Vũ có rất nhiều điểm bất thường.“Em có thể dễ dàng chấp nhận cuộc hôn nhân giữa Lục gia và Hạ gia, bởi vì em và Minh Viễn là tình cảm chân thành.

Hai người yêu nhau, còn anh? Anh không thể cứ thế ở bên cạnh một người mà anh không yêu được.”“Vậy còn bạn gái anh thì sao?”“Giữa anh và cô ấy không thể so sánh bằng tình cảm nam nữ được.”“Vậy thì ai mới có thể so sánh bằng tình cảm nam nữ? Hạ Thường Hi sao?” Hạ Thiên Hoa mất bình tĩnh lên tiếng.“Em lại nói bậy gì đấy?” Anh cau mày nhìn sang.

“Đừng cứ động một chút lại lôi Tiểu Hi vào.”Hạ Thiên Hoa khoanh tay trước ngực, cười khẩy: “Có thể mẹ không nhận ra, nhưng em rất nhạy cảm đấy anh biết không? Cách mà anh nhìn Hạ Thường Hi không phải cách mà một người anh nhìn em gái mình.

Anh trả lời em xem, anh một mực muốn rời khỏi gia đình chúng ta vì muốn ở bên cạnh cô ta đúng không?”“Tiểu Hi không liên quan đến chuyện này.”“Anh hai, anh và cô ta vĩnh viễn cũng không ở cạnh nhau được, rốt cuộc anh nghĩ gì mà lại coi trọng người như Hạ Thường Hi chứ?”Lời nói của Hạ Thiên Hoa dường như dần mất kiểm soát, cô luôn là người cẩn trọng lời ăn tiếng nói, nhưng Hạ Thường Hi giống như là điểm chết, mỗi lần nhắc đến hay chỉ cần nghĩ đến cô liền không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân.Có vẻ như cái cảm giác ghét cay ghét đắng Hạ Thường Hi đang dần ăn vào tận xương tủy Hạ Thiên Hoa, chỉ sợ một lúc nào đó cô lại mất bình tĩnh làm ra loại chuyện hồ đồ.“Tiểu Hoa, anh thật sự không biết vì sao em ghét Tiểu Hi, nhưng đừng suốt ngày lôi kéo cô ấy vào những lí do của em.”“Ý anh chính là em mới là người có lòng dạ xấu xa đúng không? Anh nói thật đi có phải Hạ Thường Hi đã cho anh uống phải thứ bùa ma quỷ gì rồi không?”Xe phanh lại “két” một cái, nếu không nhờ dây an toàn, Hạ Thiên Hoa đã sớm đập người vào phía trước.

Thật trùng hợp, thế mà xe đã dừng lại trước trụ sở Hoa Ảnh.“Xuống xe.”“Anh hai!” Hạ Thiên Hoa nhăn nhó nhìn anh.“Anh không muốn mắng em.

Xuống xe!”Sắc mặt Hạ Thiên Vũ vô cùng tệ, môi anh mím chặt, lông mày cau lại vô cùng dữ tợn.

Ngay cả Hạ Thiên Hoa nhìn vào cũng cảm thấy sợ hãi.Cô còn muốn làm rõ câu chuyện, nhưng dáng vẻ anh trai thật sự rất dọa người, Hạ Thiên Hoa hết cách, đành cầm lấy túi xách ngoan ngoãn bước ra khỏi xe.Cửa xe vừa đóng, Hạ Thiên Vũ liền đạp ga chạy đi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio